Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1800 - Chương 1799: Nguyên Tôn (4)

Chưa xác định
Chương 1799: Nguyên Tôn (4)

Một ngày này vĩnh viễn được ghi khắc trong lịch sử Thiên Nguyên Giới.

Sau đó, Thiên Nguyên Giới tiến vào một trang sử mới, được gọi là… kỷ Thần Nguyên.

Thời gian thấm thoắt, năm tháng chảy dài.

Trong nháy mắt lại là mười năm trôi qua.

Trong chục năm này, Thiên Nguyên Giới xảy ra biến hóa long trời lở đất, đầu tiên là nguyên khí thiên địa Thiên Nguyên Giới trở nên càng thêm hùng hậu, tinh tuần, tạo ra hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo, vô số thiên kiêu, cường giả xuất hiện lớp lớp.

Mà lại sinh linh Chư Thiên còn phát hiện, trong vô số các không gian con kia cũng bắt đầu có dấu hiệu sự sống sinh sôi, vô số hiện tượng huyền diệu xuất hiện trong hư không Hỗn Độn.

Thậm chí, có vị Thánh Giả từng đi qua hư không Hỗn Độn, phát hiện có Thiên Vực mới đang sinh ra.

Hiển nhiên, trong kỷ nguyên mới này, Thiên Nguyên Giới đang có sự biến đổi cực lớn.

Mà tin tức nổi bật nhất chính là… rốt cuộc trong Thiên Nguyên Giới, chân chính có người bước vào Thần cảnh trong truyền thuyết.

Không, đây cũng chưa hẳn là Thần cảnh, bởi vì mọi người gọi cảnh giới này là Chuẩn Thần cảnh, nghe nói là vì còn có chút khoảng cách so với cảnh giới Thần cảnh chân chính, nhưng bất kể thế nào, Chuẩn Thần cảnh đã mạnh hơn rất nhiều so với Thánh Giả Tam Liên cảnh rồi, điều này thể hiện rằng, sinh linh Chư Thiên thật sự có hi vọng bước vào cảnh giới mà xưa nay chưa từng dám tưởng tượng kia.

Chư Thiên bởi vậy mà vui mừng.

Mà những thiên kiêu bước lên cảnh giới gần với Thần ấy… là sáu người!

Võ Thần Võ Dao.

Thôn Phệ Chi Thần Triệu Mục Thần.

Tử Tiêu nữ thần Tô Ấu Vi.

Kiếm Thần Lý Thuần Quân.

Thanh Thần Sở Thanh.

Tổ Thao Chi Thần Thôn Thôn.

Ngoại trừ Thôn Thôn, năm người còn lại đều là người có thiên phú trác tuyệt nhất đương thời, bọn họ mở ra cánh cửa thành Thần làm cho vô số sinh linh Thiên Nguyên Giới tràn đầy hi vọng.

Danh tiếng của sáu vị Chuẩn Thần vang vọng thế giới.

Thời gian không ngừng trôi qua, bất tri bất giác đã gần trăm năm.

Thời gian trăm năm có thể chôn vùi rất nhiều thứ, nhưng truyền thuyết về Nguyên Tôn lại vẫn luôn được lưu truyền.

Trong trăm năm này, chưa từng có tin tức gì về Nguyên Tôn, điều này khiến cho sinh linh Chư Thiên đưa ra nhiều suy đoán.

Có người nói, Nguyên Tôn kéo bỏ thần cốt, thân hóa ức vạn hóa vào trong Chư Thiên để khổ tu, khi ngài quay về, lại sẽ đăng lâm Thần vị.

Cũng có người nói, Nguyên Tôn hóa thân thành vô vàn, bản thân bị lạc lối, lại khó có thể tìm lại được ký ức.

Nhưng mặc kệ thế gian suy đoán thế nào, thời gian trôi qua, kỳ hạn trăm năm đã đến.

Bên ngoài tòa động phủ của Thương Huyền tông.

Một con cự thú tựa như tượng đá lẳng lặng nằm trước của động, trải qua mưa gió.

Nơi xa có đệ tử Thương Huyền tông thỉnh thoảng nhìn về đây với ánh mắt kính sợ.

Cự thú này chính là một trong sáu đại Chuẩn Thần hiện nay của Thiên Nguyên Giới, Tổ Thao Chi Thần, cũng chính là Thôn Thôn.

Trải qua trăm năm, Thôn Thôn trở nên ổn trọng hơn nhiều, nhưng hôm nay nó có vẻ nôn nóng, thỉnh thoảng phát ra tiếng hít thở, tựa như tiếng sấm vang vọng khắp đất trời.

Bởi vì hôm nay chính là kỳ hạn qua trăm năm.

Thôn Thôn nhìn thoáng qua bầu trời, sự nôn nóng trong mắt càng sâu, bởi vì người mà nó chờ đợi vẫn chưa từng xuất hiện.

Trời chiếu chiếu xuống, cuối cùng vẩy mộ tia sáng cuối xuống đại địa.

Thiên địa trở nên tối đen.

Trong thú đồng của Thôn Thôn hiện lên vẻ táo bạo, nó đứng người lên, gầm lên một tiếng, tiếng gầm nổ vang cả Chư Thiên.

Hắn chưa xuất hiện!

Hắn chưa từng xuất hiện!

Trong thú đồng của Thôn Thôn tràn đầy bi thương, trong tiếng gầm của nó tràn đầy cảm giác phẫn nộ cùng thống khố như bị vứt bỏ.

Hư không phía trên Thương Huyền tông vặn vẹo, có năm thân ảnh tỏa ra Thần uy hiện ra, chính là mấy người Võ Dao, Tô Ấu Vi, Sở Thanh.

Sáu đại Chuẩn Thần đồng thời hiện thân.

Bọn họ nhìn Thôn Thôn nổi giận gầm lên, vẻ mặt cũng dần trở nên ảm đạm, bởi vì bọn họ cũng không hề phát hiện được một chút tung tích nào của Chu Nguyên.

Hiển nhiên, hắn chưa từng xuất hiện.

Hắn… thật đã thất bại rồi sao?

- Rống!

Thôn Thôn nổi giận gầm gừ, tiếng gào rung rời, nhưng trong khoảnh khắc khi nó muốn nổi điên phá phách mọi thứ kia, nó bỗng nhiên như cảm ứng được cái gì, thân thể cao lớn đột nhiên thu nhỏ, hóa thành hình thái mini mà đã nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện, sau đó quay đầu chạy như điên về phía trong động phủ.

Năm người Võ Dao, Tô Ấu Vi thấy vậy không khỏi kinh ngạc, thân ảnh lóe lên, mau chóng đuổi theo.

Sáu địa Chuẩn Thần gần như xuất hiện cùng một lúc tại sâu trong động phủ, nhưng khi bọn họ vừa hiện thân, thân hình lại tựa như cứng lại.

Bọn hắn ngơ ngác nhìn về phía trước.

Bởi vì lúc này, dưới cây đào kia, có một bóng người đang đứng chắp tay.

Cho dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng mọi người vẫn nhận ra một luồng cảm giác quen thuộc.

- Chu… Chu Nguyên? – m thanh Tô Ấu Vi trở nên run rẩy.

Thân ảnh kia chậm rãi xoay người, hắn nhìn qua năm người, trên gương mặt nổi lên dáng tươi cười, trêu ghẹo nói:

- Ui chao, đều đã bước vào Chuẩn Thần cảnh rồi à? Thật là lợi hại, lợi hại!

Khuôn mặt kia rõ ràng là Chu Nguyên mà trăm năm chưa từng xuất hiện.

Hắn phất phất tay đối với năm người, nói:

- Mọi người có gấp, cũng không gấp bằng ta, trước chờ ta làm xong chuyện nên làm đã.

Nói xong, hắn xòe bàn tay ra, cây đào trước mặt lập tức tỏa ra quang mang, có một vệt kim quang chậm rãi dâng lên, cuối cùng hóa thành một khối kim cố lơ lửng trước mặt Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhìn chăm chú đoạn kim cốt này, trong mắt hiện lên dung nhan khắc cốt minh tâm ấy, không biết bao nhiêu lần, hắn gặp được nàng trong giấc mộng.

Giờ khắc này, dù đã trải qua vô số tuế nguyệt, Chu Nguyên vẫn không kìm nén được cảm xúc, trong mắt nổi lên khói mù.

- Yêu Yêu, trở về đi, ta đang chờ nàng!

Hắn xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ lên kim cốt, trong chớp mắt ấy, có một luồng thần lực khiến cho đám người Tô Ấu Vi cảm thấy tim đập nhanh bộc phát ra từ trong bàn tay Chu Nguyên, cuối cùng tràn vào bên trong kim cốt.

Kim cốt lập tức tỏa ra ức vạn tia sáng mãnh liệt.

Tất cả ánh mắt ở đây đều nhìn về phía đầu nguồn kim quang kia.

Bình Luận (0)
Comment