Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 1801 - Chương 1800: Nguyên Tôn (5)

Chưa xác định
Chương 1800: Nguyên Tôn (5)

Bầu không khí trở nên khẩn trương, làm cho những người giờ đây đã đứng đầu Thiên Nguyên Giới như bọn họ lại cảm nhận được cảm giác khẩn trương tim đập như sấm mà đã lâu chưa từng cảm nhận.

Kim quang càng ngày càng mãnh liệt, về sau ngay cả bọn họ cũng không nhị được khép mắt lại.

Chu Nguyên cũng đưa tay che mắt, cũng không phải vì kim quang quá sáng, mà là sợ trong trăm năm này, thần cốt có biến đổi gì, khiến cho người mà hắn muốn đánh thức lại không thể tỉnh dậy.

Hắn thật sự không thể tiếp nhận loại kết quả này.

Đôi mắt che lại suốt nửa ngày, Chu Nguyên đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ đăng trước, mà cũng chính là bước chân này, làm cho hắn gần như sụp đổ.

Nhưng hắn vẫn nhịn được, sau đó chậm rãi hạ tay xuống.

Ngay ở phía trước, phía dưới cây đào, hoa đào bay múa, một bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ mặc váy trắng đứng dưới tán hoa đào, một đôi mắt đẹp trong suốt mang theo ý cười cũng ôn nhu lẳng lặng nhìn hắn.

Cái nhìn ấy đã cách trăm năm.

Chu Nguyên nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp vốn đã khắc sâu vào trong linh hồn mình ấy, kinh ngạc thất thần một lát, sau đó chợt nhếch miệng cười lên với nàng, y hệt năm đó khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, tên thiếu nên lỗ mãng mà u mê cười với người thiếu nữ đứng dưới gốc cây.

Chỉ là khóe mắt của hắn vẫn không kiềm được, có từng giọt nước mắt chảy xuôi.

Cố gắng trăm năm cuối cùng đạt được như nguyện.

Hắn nói khẽ:

- Yêu Yêu, mừng nàng quay về!

--------------------------------------

Trong năm đó, đại sự oanh động nhất chính là Nguyên Tôn lại hiện thiên địa.

Nguyên Tôn trở về làm cho Chư Thiên như được uống một liều thuốc an thần, sinh linh Chư Thiên đều cảm giác càng thêm an toàn, cùng lúc đó, Nguyên Tôn ra tay làm cho các Thiên Vực mới liên tục sinh ra trong Thiên Nguyên Giới, từ đó làm cho lực lượng Thiên Nguyên Giới trở nên cường đại chưa từng có.

Lại qua mười mấy năm sau.

Thiên Nguyên Giới rộng lớn vô ngần đã khó có thể ngăn cản bước chân của các vị tân Thần kia, thế nên bọn họ bắt đầu đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài Thiên Nguyên Giới.

Tại nơi Thánh Sơn của Thánh Tổ Thiên năm xưa.

Có hai bóng hình xinh đẹp đứng trước lỗ đen sâu hoắm nhìn không thấy cuối, một người mặc váy đỏ, một người mặc váy tím, chính là Võ Dao cùng Tô Ấu Vi.

- Cô thật muốn đi ra bên ngoài Thiên Nguyên Giới thám hiểm? – Tô Ấu Vi nhíu mày, nhìn Võ Dao nói.

- Ta cảm giác được, nếu muốn tiến thêm một bước, mà chỉ ở lại Thiên Nguyên Giới, thì e rằng rất khó. – Võ Dao gật đầu, chợt lại nhìn Tô Ấu Vi, hỏi với vẻ mong mỏi:

- Cô cùng ta đi ra ngoài xông pha đi!

Tô Ấu Vi hơi do dự một chút, lại nói khẽ:

- Ta… không muốn đi!

Võ Dao có chút không biết làm thế nào, nói:

- Tên kia suốt ngày ân ái với người yêu, cô ở lại nhìn thấy không khó chịu à?

Tô Ấu Vi bất đắc dĩ lắc đầu.

Võ Dao thấy thế, chỉ có thể cắn răng một cái, lấy ra đòn quyết định:

- Rốt cuộc cô có đi cùng ta hay không? Nếu cô thật muốn nhìn hai mẹ con một thân một mình mạo hiểm ở bên ngoài, vậy thôi không đi cũng được!

Tô Ấu Vi trợn mắt há hốc mồm, tức giận nói:

- Cô nói bậy cái gì đấy?

Võ Dao bắt lấy tay nhỏ của Tô Ấu Vi, đặt nó lên trên bụng mình, mà bàn tay của Tô Ấu Vi lập tức cứng đờ, đôi mắt đẹp dần trợn tròn lên.

Bởi vì nàng phát hiện, ở trong bụng Võ Dao, lại loáng thoáng tồn tại một sinh mênh cực kì mơ hồ.

- Cô… cô…. Cô, sao lại thế này? Rõ ràng cô vẫn còn là xử nữ kia mà! – Tô Ấu Vi kinh sợ, từ khi bước vào Thần cảnh, nàng đã ít khi kinh ngạc đến mất kiểm soát thế này. Nhưng chuyện xảy ra trên người Võ Dao làm cho nàng không khỏi rung động.

Võ Dao khó chịu giật giật tóc, nói:

- Bên trong khí tức của sinh mệnh này có ẩn chứa ba đạo ấn ký linh hồn, cô có biết là của ai không?

Tô Ấu Vi trầm mặc mấy giây, mới gian nan nói ra:

- Đừng nói với ta đó là của cô với… Chu Nguyên?

Võ Dao gật gật đầu, nói:

- Bằng không cô cho rằng vì cái gì mà ta muốn rời khỏi Thiên Nguyên Giới?

- Nhưng làm sao lại có thể xảy ra chuyện này? – Tô Ấu Vi vội lắc đầu.

Võ Dao thở dài một hơi, nói:

- Còn nhớ năm xưa khi ta đem phần Thánh Long khí vận cuối cùng trả lại cho Chu Nguyên không? Khi đó thần hồn của ba người chúng ta từng giao hòa…

Gương mặt Tô Ấu Vi đỏ bừng lên, nói:

- Đó chẳng qua là thần hồn mà thôi!

- Những biến hóa này bắt đầu xuất hiện kể từ lúc Chu Nguyên trở thành Đệ Nhất Thần! – Võ Dao nói với vẻ phức tạp.

Tô Ấu Vi yên lặng, sau khi Chu Nguyên trở thành Đệ Nhất Thần, hình thái bản thân đã vượt qua khỏi tưởng tượng. Nếu như nói trận giao hòa thần hồn năm xưa đã lưu lại một dạng sinh mệnh kết hợp nào đó trong cơ thể Võ Dao, để rồi về sau khi Chu Nguyên trở nên mạnh mẽ, đã gián tiếp thúc đẩy sinh mệnh đặc thù kia xảy ra biến hóa, thật đúng là không phải không có khả năng này.

Nói như thế, sinh mệnh đặc thù trong cơ thể Võ Dao này thật là của ba người bọn họ?

Giờ khắc này, ngay cả Tô Ấu Vi cũng không nhịn được choáng váng cả đầu, chỉ là sau đó, lại tự nhiên có chút vui vẻ cùng ký thác.

Tô Ấu Vi chớp chớp lông mi, không nhịn được duỗi tay ra, hiếu hỳ sờ lên bụng mềm của Võ Dao.

Sinh mệnh ở trong này cũng coi là con của nàng sao? Hoặc là nói là đứa con của nàng cùng… Chu Nguyên?

Trước đây nghe nói Yêu Yêu cũng mang thai đây.

Võ Dao đột nhiên gạt tay Tô Ấu Vi đi, làm bộ muốn nhảy vào trong lỗ đen:

- Nếu cô không muốn theo ta, vậy ta cũng chỉ có thể đi một mình thôi.

Tô Ấu Vi thấy thế, vội vàng giữa chặt Võ Dao lại, cô nàng này làm việc quá hung hăng, mà ngoài giới thần bí cùng không biết, nếu thật để nàng đi một mình, Tô Ấu Vi thật sự không yên lòng.

- Hay là, hay là cứ nói một chút với Chu Nguyên? – Tô Ấu Vi đề nghị.

Võ Dao nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại, nói:

- Dựa vào cái gì phải nói cho hắn? Chuyện này không liên quan với hắn, nếu cô dám để cho hắn biết, vậy ta trực tiếp liền đi.

Bình Luận (0)
Comment