Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 182: Đuổi Theo

Chưa xác định
Chương 182: Đuổi theo

Vô số kiêu tử đều nhìn chăm chú vào ngọn Thái Sơn vô cùng hùng vĩ ở bên trong Thánh Tháp kia. Tất nhiên là bọn hắn cũng nhìn thấy được dòng lũ màu xanh đang trút xuống vô cùng vô tận từ trên bậc thang đá ấy.

Cho dù là ở khoảng cách cực kỳ xa xôi, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm giác được một cách cực kỳ rõ ràng loại lực trùng kích như thế này kinh khủng tới mức nào. Tại dưới dòng lũ màu xanh ấy, có thể nói mỗi một vị kiêu tử liền trở nên yếu ớt như là con sâu cái kiến…

-Mấy người Võ Hoàng, Diệp Minh, Lý Thuần Quân cũng thật là lợi hại. Dưới sự trùng kích của dòng lũ màu xanh này mà vẫn có thể thích ứng một cách nhanh chóng, bắt đầu vững bước hướng về phía trước. -Không hổ là kiêu tử đỉnh tiêm. Đem bọn hắn so sánh cùng với những người khác thì hiển nhiên là mạnh mẽ hơn rất nhiều. Rất nhiều tiếng bàn luận vang lên xôn xao. Trong đó có rất nhiều người chú ý tới Chu Nguyên đang rơi vào phía sau cùng của đội ngũ. Dù sao thì ở thời điểm vẫn còn ở Thánh Tích Chi Địa thì biểu hiện của Chu Nguyên cũng là cực kỳ chói mắt.

-Tên Chu Nguyên kia bị làm sao vậy nhỉ? Vậy mà lợi rơi xuống cuối cùng? -Bản thân của tên Chu Nguyên này cũng chỉ có thực lực Thiên Quan Cảnh. Có thể nói bản thân hắn có lực bộc phát cực kỳ không tồi. Thế nhưng nếu như bàn về mức độ tích lũy của nguyên khí thì chỉ sợ là hắn không thể so sánh được với những người khác. Thế nên ngay tại lúc này liền biểu hiện bình thường như thế. -Như vậy xem ra thì chỉ sợ không qua bao lâu, thì hắn liền sẽ bị dòng lũ màu xanh đẩy ở ra khỏi Thánh Tháp, mất đi tư cách… -Nói thế nào thì đã có thể đi đến một bước này, người này cũng đã được coi là rất xuất sắc rồi. Đối với biểu hiện kém cỏi của Chu Nguyên thì đa phần mọi người đều có tâm thái cười trên nỗi đau khổ của người khác. Dù sao thì bọn hắn không có cách nào để tiến vào trong Thánh Tháp, từ đó không có cơ hội cướp đoạt được tạo hóa. Thế nên bản thân bọn hắn cũng muốn trông thấy người khác không gặp may.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài Thánh Tích Chi Địa.

Sứ giả của Thánh Cung có tên là Triệu Bàn kia, khi nhìn thấy Võ Hoàng đang ở vào vị trí dẫn đầu của nhóm thứ nhất, thì trên mặt hiện ra vẻ hài lòng.

-Tốt lắm, Võ Hoàng, cứ dũng cảm như vậy mà tiến tới, tiến thẳng lên đỉnh chóp của ngọn Thánh Sơn kia đi. Nếu đã muốn gia nhập vào Tháng Cung chúng ta thì phải dẫm đạp những kiêu tử khác ở dưới chân, trở thành kẻ mạnh mẽ nhất! Khuôn mặt của Triệu Bàn mang theo vẻ mỉm cười, ánh mắt thì hơi dịch chuyển xuống dưới, cuối cùng liền nhìn thấy bóng dáng của một người đang bị tụt hậu lại ở phía cuối cùng của đoàn người. Đồng thời nơi khóe môi cũng cong lên một vòng đầy vẻ châm chọc.

-Quả nhiên là kẻ vô dụng. Trên căn bản là không xứng làm đối thủ của Võ Hoàng.-Triệu Bàn lắc lắc đầu. -Tên nhóc này… Đến tột cùng thì đang làm cái gì? Vị sứ giả của Thương Huyền tông tên là Mục Vô Cực kia thì đập lấy cái tẩu, cau mày mà nhìn qua thân ảnh của Chu Nguyên.

Tuy nói nếu như muốn chống lại sự va chạm của dòng lũ màu xanh thì quả thực là cần nguyên khí bản thân phải vô cùng mạnh mẽ. Thế nhưng Mục Vô Cực lại không quá tin tưởng rằng Chu Nguyên lại bị ngăn cản khi chỉ mới đi tới một bước này.

-Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên. Lão tiên sinh kia coi trọng ngươi như thế, bản thân ngươi cũng không thể thua kém như vậy được. Không phải vậy thì ta làm sao trở về bàn giao với bên trên được đây? Mục Vô Cực hút một hơi thuốc, phun ra một luồng khói xanh từ trong lỗ mũi. Ẩn trong màn sương khói ấy, thần sắc của hắn cũng trở nên nghiêm túc.

-Hử? Bất quá ngay tại sau một khắc thì ánh mắt của Mục Vô Cực cũng ngưng tụ lại. Mà 5 vị sứ giả khác cũng phát ra âm thanh kinh nhạc nho nhỏ.

Bởi vì với đôi mắt tinh tường của bọn hắn thì đều nhìn thấy được, chỉ trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên có một luồng nguyên khí màu ánh kim cực kỳ mạnh mẽ bạo phát ra từ bên trong thân thể của Chu Nguyên. Mức độ cường đại của luồng nguyên khí này hoàn toàn không yếu hơn so với những kiêu tử đã bước vào cảnh giới Thái Sơ kia.

Con mắt của Mục Vô Cực trở nên sáng ngời, cười mắng một tiếng:

-Tên nhóc thối này, lại còn cố tình lùi về phía sau ra vẻ yếu thế! Rõ ràng là Mục Vô Cực hiểu lầm Chu Nguyên. Bản thân Chu Nguyên cũng hoàn toàn không có ý tứ này. Đây thuần túy là bởi vì sự biến mất của Yêu Yêu mới khiến cho Chu Nguyên bị thất thần, mất tập trung từ đó mới bị dòng lũ màu xanh cuốn tới cuối cùng.

-Nhóc con, xuất ra bản lãnh chân chính của ngươi để cho ta xem một chút đi. -Để cho ta nhìn xem, tại sao vị lão tiên sinh kia lại đề cử ngươi như vậy… …

Oanh!

Trên thang đá màu xanh, nguyên khí màu ánh kim bộc phát ra từ bên trong Khí Phủ của Chu Nguyên tựa như núi lửa. Luồng nguyên khí này mang đến lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, chảy xuôi tại toàn thân của Chu Nguyên.

Mặc dù bây giờ Chu Nguyên chỉ có tu vi Thiên Quan cảnh trung kỳ. Thế nhưng nếu như bàn về mức độ hùng hậu của nguyên khí thì dù cho có phải đối mặt với cường giả cảnh giới Thái Sơ, thì chỉ sợ hắn cũng đều không thua kém là bao.

Dù sao, bất luận như thế nào thì tại lúc mà Chu Nguyên mới đột phá tới cảnh giới Thiên Quan, cột nguyên khí mà hắn tạo ra đã có thể cao tới hơn 400 trượng, đủ để so sánh với rất nhiều vị Thiên Quan cảnh hậu kỳ khác.

Mà bây giờ trải qua một đoạn thời gian, tu vi của Chu Nguyên đã tiến thêm một bước. Lại nương tựa theo Khí Phủ màu huyết hồng của bản thân cùng với việc tu luyện “Thông Thiên Huyền Mãng Khí”. Thế lên liền xem như thật muốn so sánh mức độ hùng hậu của nguyên khí với cường giả cảnh giới Thái Sơ thì Chu Nguyên cũng không hề sợ một chút nào.

Oanh!

Nguyên khí màu ánh kim gào thét tại trên thân thể của Chu Nguyên, đánh thẳng vào dòng lũ màu xanh ở phía trước. Sự va chạm mạnh mẽ tạo ra một khe hở dài hơn một trượng ở trước mặt của Chu Nguyên.

Đông!

Cùng lúc này, đột nhiên bước chân của Chu Nguyên cũng đạp mạnh, dựa vào phản lực bắn mạnh thân hình mà ra.

Phanh phanh phanh!

Phảng phất như dòng lũ màu xanh ở phía trước của hắn bị xé rách như một tấm vải. Sự va chạm của hai luồng nguyên khí phát ra âm thanh trầm thấp. Tại trong vô số ánh mắt khiếp sợ kia, bước chân của Chu Nguyên vượt qua từng tầng từng tầng thang đá, vô cùng nhanh chóng mà hướng về phía trước.

-Tốc độ nhanh thật! Trong Thánh Tích Chi Địa bùng nổ ra vô số tiếng hô đầy kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, phảng phất như lúc này Chu Nguyên đã biến thành một chùm sáng màu ánh kim, phá vỡ dòng lũ màu xanh trùng điệp kia. Không ngừng vượt qua những kiêu tử vốn đang ở vào phía trước của hắn.

Chỉ bất quá qua mấy chục giây ngắn ngủi, Chu Nguyên đã vượt qua hơn 100 bậc thang. Trực tiếp từ vị trí phía sau cùng nhảy lên tiếp cận với nhóm người thứ hai.

Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh cũng đã nhận ra sự khác thường ở phía đằng sau. Ánh mắt của hai người quét qua, lập tức trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi. Bởi vì Chu Nguyên đã xuất hiện ở chỗ không xa sau lưng bọn họ.

-Tên khốn kiếp này uống thuốc kích thích hay sao? Làm sao tự nhiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy?-Sắc mặt của Tiêu Thiên Huyền vô cùng khó coi, nói. Ban đầu khi chứng kiến Chu Nguyên bị dòng lũ màu xanh đẩy về phía sau cùng thì Tiêu Thiên Huyền coi là sự tích lũy về mặt nguyên khí của Chu Nguyên không đủ. Nhưng bây giờ nhìn lại thì loại trình độ hùng hồn như thế này không hề kém hơn chút nào so với cường giả cảnh giới Thái Sơ.

-Hắn chỉ là cậy mạnh mà thôi. Có lẽ đây chỉ là triệt để bộc phát ra nguyên khí bên trong cơ thể, dựa vào đó để một hơi lao lên phía trước. Nhìn như rất mạnh nhưng bất quá lại không thể nào kéo dài được.-Cổ Linh cười lạnh, nói. -Nếu như quả thật như vậy thì thực sự là ngu xuẩn. Bậc thang đá ở trước mắt này dài tới mức không thể nhìn thấy cuối cùng. Muốn lao ra khỏi thì không biết là cần bao lâu. Hắn làm loạn như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ bị khô kiệt nguyên khí. Đến lúc đó liền sẽ bị đẩy ra khỏi Thánh Tháp, trực tiếp mất đi tư cách. Bản thân Cổ Linh cũng có ân oán cực sâu đối với Chu Nguyên. Thế nên đương nhiên là sẽ không muốn gặp Chu Nguyên có thể thuận lợi. Thế nên rất nhiều ý nghĩa đều hướng về phía tiêu cực, chỉ hận không thể khiến cho Chu Nguyên càng thêm thê thảm, từ đó giải tỏa oán khí tích tụ ở bên trong lòng cô ta.

Tiêu Thiên Huyền nghe vậy thì gật đầu. Trước đó hắn bị Chu Nguyên đánh vào thể nội Oán Long Độc khiến cho sống không bằng chết. Nếu như không phải cuối cùng có Võ Hoàng hỗ trợ thì chỉ sợ thật sự là sẽ bị giày vò cho đến chết.

Bất quá cũng may là trong họa có phúc, bọn hắn đạt được một chút tạo hóa, vì vậy mới có tư cách để tiến vào bên trong tòa Thánh Tháp này.

Trong lòng hiện lên đủ loại suy nghĩ, ánh mắt của Tiêu Thiên Huyền cũng trở nên lạnh nhạt mà nhìn xem thân ảnh của Chu Nguyên đang không ngừng phá vỡ dòng lũ màu xanh mà tiến về phía trước. Với ý đồ là muốn nhìn thấy cảnh tượng chật vật của đối phương khi nguyên khí bị hao hết.

Bất quá, rõ ràng là sự chờ đợi của hắn là không có kết quả.

Thần sắc của Chu Nguyên vô cùng bình tĩnh, Căn bản là nhìn cũng không từng nhìn qua. Nguyên khí màu ánh kim phun trào, đập nát không ngừng dòng lũ màu xanh ở phía trước, vững bước mà lên, cấp tốc lướt qua từng bậc thang đá ở dưới chân.

Lúc này thì khoảng cách giữa hắn và nhóm người thứ hai của Tiêu Thiên Huyền đã chỉ còn mấy chục bậc thang.

Sắc mặt của Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh đã có chút khó coi/

Đăng! Đăng!

Nhưng mà căn bản là Chu Nguyên chưa từng để ý tới hai người bọn họ. Bước chân vẫn đều đều bước về phía trước. Chỉ qua bất quá 2 phút đồng hồ thì thân hình hắn đột nhiên cất cao, tại trong vô số những tiếng kinh hô kia sát nhập vào trong nhóm người thứ hai, đứng ngang hàng cùng với đám người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh.

Chu Nguyên cũng không quá để ý tới những ánh mắt kinh dị của người khác. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Tại mấy trăm bậc thang ở phía trước kia, chính là một nhóm kiêu từ đỉnh tiêm đang thi triển thần thông, bay vút về phía trước.

Ba người Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư, Chân Hư cũng là bám theo sát nút.

Mà lúc này, sự chênh lệch giữa những kiêu tử này cũng dần dần hiện ra. Những kiêu tử ở nhóm người thứ nhất đang từ từ bỏ xa đám người ở phía sau. Nhìn cảnh này chỉ khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Chu Nguyên híp hai mắt lại. Lúc trước hắn rớt lại phía sau một bước, Nếu như lúc này muốn đổi theo thì hiển nhiên là cần phải bỏ ra cố gắng càng lớn hơn.

Hô!

Một hơi sương trắng phun ra từ trong miệng của Chu Nguyên. Mà lúc này ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ lăng lệ.

Nguyên khí màu ánh kim mang theo từng tia từng tia đỏ sậm, dần dần dâng lên từ trong thể nội mà ra. Chỉ qua một cái chớp mắt tiếp theo, chân tay Chu Nguyên đạp mạnh, thân hình theo đó bắn mãnh liệt mà ra. Mà dòng lũ màu xanh ở phía trước cũng bị xé rách một cách thô bạo.

Đám người Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh thì trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Chu Nguyên tăng vọt tốc độ chỉ trong nháy mắt.

Đến lúc này thì bọn hắn cũng đã biết được, thì ra lúc trước Chu Nguyên vẫn còn chưa dùng hết toàn lực.

“Làm sao có thể như vậy được?! Nói thế nào thì hắn cũng mới chỉ có cảnh giới Thiên Quan thôi mà!” Trong lòng của Tiêu Thiên Huyền vang lên từng tiếng gầm thét, một cảm giác vô lực dần dần lấp đầy.

Nhưng mà cũng không có người để ý tới thái độ khác thường của hắn. Bởi vì lúc này đang có rất nhiều kiêu tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua thân ảnh của Chu Nguyên. Lúc này, nguyên khí màu ánh kim phun trào xung quanh thân hình của Chu Nguyên khiến cho phảng phất như hắn đã biến thành một con mãng xà màu vàng vô cùng to lớn.

Mãng xà đón lấy dòng lũ màu xanh đang trút xuống không ngừng kia, anh dũng mà lên. Phảng phất như ở tại phía trước kia có cánh cửa có thể giúp cho nó lột xác từ rắn hóa rồng…

Oanh!.

Trong nháy mắt đó, phảng phất như dòng lũ màu xanh đều ngưng trệ lại. Chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bước chân của Chu Nguyên đã san bằng khoảng cách mấy trăm bậc thang.

Mà động tĩnh lớn như vậy cũng dẫn tới sự chú ý của những kiêu tử đỉnh tiêm đang dẫn đầu ở phía trước. Lúc này bọn họ đều quay đầu lại, sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn qua bóng dáng phảng phất như hóa thành một con mãng xà màu vàng đang đuổi sát theo kia của Chu Nguyên…

-Tên này…-Trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ kinh hãi. -Người này, thật có ý tứ…-Lý Thuần Quân lẩm bẩm nói. -Chỉ có cảnh giới Thiên Quan, vậy mà có thể đuổi kịp được chúng ta. Kẻ này cực kỳ bất phàm! –Tên Ninh Chiến kia cũng phát ra tiếng thán phục sợ hãi. Lục La thì đang bận bịu dùng tốc độ lớn nhất để phá vỡ dòng lũ, nhưng cũng không quên hô lên:

-Chu Nguyên cố lên! -Thật đúng là bị hắn đuổi kịp mất rồi…Quả thực là vẫn có chút bản lĩnh đấy chứ. –Cái miệng nhỏ nhắn của Tả Khâu Thanh Ngư hơi nhếch lên, trên gương mặt xinh đẹp cũng hiện hiện lên đầy vẻ ngạc nhiên. Mà Võ Hoàng đang ở phía trước nhất cũng hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng người vàng óng đang cấp tốc đuổi theo ở phía sau kia, trong mắt cũng lướt qua một tia sáng lạnh lẽo.

-Chu Nguyên, quả nhiên là ngươi vẫn gấp gáp không chịu nổi mà chạy tới chịu chết hay sao?!

Bình Luận (0)
Comment