Vù!
Thân hình của Chu Nguyên, tưởng như một con mãng xà màu vàng cực kỳ to lớn, mạnh mẽ phá vỡ dòng lũ màu xanh đang trút xuống điên cuồng kia mà hướng về phía trước. Từng bậc từng bậc thang đá lùi không ngừng về phía sau ở dưới bàn chân của Chu Nguyên.
Chỉ qua bất quá mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà Chu Nguyên đã thể hiện ra lực bộc phát cực kỳ kinh người. Từ vị trí sau cùng của đoàn người kia đã nhảy lên vượt xa nhóm người thứ hai, thậm chí bây giờ đã bắt đầu đuổi kịp nhóm người thứ nhất.
Động tĩnh lớn như vậycũng hiển nhiên là đã gây ra sự chú ý cũng như bàn luận xôn xao ở bên ngoài Thánh Tích Chi Địa.
Bởi vì ai nấy đều rõ ràng một điều rằng, nếu như muốn tiến lên phía trước dưới sự trùng kích mạnh mẽ của dòng lũ màu xanh này thì nhất định phải nhờ cậy vào độ hùng hậu của nguyên khí tự thân. Nếu như tu vi nguyên khí không đủ thì sẽ chỉ làm cho sức lực của mình dần dần cạn kiệt, cho đến cuối cùng bị dòng lũ đầy ra khỏi Thánh Tháp.
Thế nhưng đối với Chu Nguyên mà nói thì sự bùng phát cực kỳ kinh người lúc trước của hắn lại không hề có dấu hiệu suy yếu mà ngược lại, càng ngày càng trở nên hung mãnh.
Điều này khiến cho vô số người phải trợn mắt há hốc mồm.
-Làm sao có thể như vậy được? Hắn chỉ là một tên Thiên Quan cảnh mà thôi, tại sao lại có thể có nguyên khí hùng hậu như vậy được?-Rất nhiều kiêu tử đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Mà bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, trên khuôn mặt vốn luôn luôn nghiêm nghị của Mục Vô Cực lại hiện lên nụ cười vui mừng. Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào bóng hình đang di chuyển không ngừng ở bên trong quang kính kia, lẩm bẩm nói:
-Chỉ có cảnh giới Thiên Quan mà đã có thể có nguyên khí hùng hậu như vậy… Điều này cho thấy lúc hắn mở Khí Phủ thì tất nhiên là phẩm chất cũng không hề thấp. Tối thiểu nhất cũng là Khí Phủ màu tím, thậm chí… là Khí Phủ màu vàng. Chỉ là không biết Khí Phủ màu vàng có phẩm chất gì. -Khí Phủ màu vàng cơ đấy…Thảo nào mà sẽ được lão tiên sinh kia chọn trúng. Mục Vô Cực cười lên. Tuy nói phẩm chất của Khí Phủ khi tiến hành xông phá Khí Phủ càng cao cũng không thể đại biểu được tương lai của chủ nhân càng thêm tốt đẹp. Vậy nhưng chung quy lại thì cũng có thể khiến cho trong giai đoạn này, chủ nhân của Khí Phủ có lợi thế dẫn trước một bước, đồng thời cũng chỉ ra được thiên phú của bản thân.
Lúc này thì tâm tình của Mục Vô Cực cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Hắn đứng lên, nhìn lướt qua tên sứ giả Triệu Bàn của Thánh Cung kia, cười híp cả mắt mà nói:
-Xem ra là con mắt của Triệu Bàn ngươi cũng là thường xuyên mù lòa… Mục Vô Cực vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tràn đầy vẻ miệt thị của Triệu Bàn khi nhìn thấy Chu Nguyên vào lúc trước.
Khuôn mặt của Triệu Bàn cũng không có biểu hiện gì, chỉ là nói:
-Ngươi cao hứng quá sớm rồi đấy! Tên Chu Nguyên kia có thể đuổi theo thì lại như thế nào? Chờ đến khi thật sự chọc giận Võ Hoàng thì chỉ e tên kia cũng chẳng còn mạng mà đi ra. Mục Vô Cực gõ gõ cái tẩu thuốc, nói:
-Ngược lại, bản thân ta lại cảm thấy sự tình sẽ không hề diễn ra giống như người nói. Triệu bàn cười một tiếng đầy mỉa mai, trong giọng nói tràn đầy về âm u:
-Chỉ hi vọng đến khi thằng nhãi kia bị Võ Hoàng chém giết thì ngươi vẫn còn có thể nói được như vậy. Mục Vô Cực cũng cười một tiếng lạnh lẽo, đưa ánh mắt nhìn về phía quang kính.
-Vậy hai ty liền chống mắt lên mà xem đi. …
Ầm ầm!
Phảng phất như dòng lũ màu xanh có một luồng sức mạnh vô cùng vô tận đang trút xuống dưới. Dòng lũ này là do nguyên khí trong thiên địa biến thành. Nếu như bị va chạm một cách chính diện thì cho dù là một tòa núi cao thì cũng sẽ bị san bằng chỉ trong nháy mắt.
Mà lúc này, ở trên bậc thang đá màu xanh nhìn không thấy cuối cùng kia, đang có mấy chục bóng người giãy dụa đau khổ chống lại sự va chạm của dòng lũ mà cố gắng tiến về phía trước…
Cũng vào lúc này, cân nặng của Chu Nguyên đã chân chính tiến vào trong nhóm người thứ nhất.
Bây giờ thì ở trong nhóm người thứ nhất, dẫn đầu là ba người Võ Hoàng, Diệp Minh, Lý Thuần Quân. Ở giữa ba người này có khoảng cách tầm 10 bậc thang. Lại ở tiếp phía sau thì chính là những kiêu tử đỉnh tiêm khác. Mà khoảng cách giữa họ cũng không lớn.
Sau khi tiến vào trong nhóm người thứ nhất thì tốc độ xông lên của Chu Nguyên cũng chậm dần lại. Trên trán của hắn cũng xuất hiện một chút mồ hôi. Hiển nhiên là loại bộc phát như lúc trước cũng tạo thành mức độ tiêu hao cực lớn về thể lực cho Chu Nguyên.
Nếu như không phải Chu Nguyên có được Khí Phủ màu Huyết Hồng, từ đó có thể tích lũy được một lượng nguyên khí vô cùng hùng hậu thì chỉ sợ là trong quá trình xông lên đã sớm hao hết nguyên khí, bị dòng lũ màu xanh cuốn đi.
Thế nhưng cho dù như vậy, thì lúc này nguyên khí bên trong Khí Phủ của Chu Nguyên cũng đã bị tiêu hao một lượng vô cùng lớn.
Thế nên sau khi đã đổi kịp nhóm người thứ nhất thì hắn không lựa chọn việc tiếp tục bộc phát,mà là bắt đầu chậm lại tốc độ,hồi phục nguyên khí, chuẩn bị cho mọi tình huống.Dù sao ai cũng không thể biết được tới đây sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa.
Phù!
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thang đá màu xanh nhìn không thấy cuối cùng kia, tâm tình dần dần bình ổn lại. Sau đó hô hấp của hắn bắt đầu trở nên kéo dài. Nếu như quan sát kỹ thì có thể thấy lúc hít vào, lồng ngực của Chu Nguyên có chút co lại, mà nguyên khí bên trong thiên địa cũng theo đó hóa thành một sợi khói trắng bay vào bên trong thể nội của Chu Nguyên.
Long Hấp Thuật!
Đây cũng chính là nguyên nhân vì cái gì mà Chu Nguyên không thèm để ý tới mức độ tiêu hao kịch liệt của nguyên khí, lúc trước bộc phát một cách điên cuồng như vậy. Bởi vì nhờ vào tác dụng khôi phục nguyên khí với tốc độ cực nhanh của Long Hấp Thuật, hắn có thể bổ sung lại lượng nguyên khí đã bị tiêu hao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhất.
Mà dưới loại tốc độ khôi phục như thế này thì nguyên khí đang phun trào quanh thân Chu Nguyên cũng lại một lần nữa trở nên hùng hồn.
Điều này khiến cho những ánh mắt đang thời thời khắc khắc chú ý tới Chu Nguyên đều không nhịn được mà sợ hãi thán phục. Ban đầu thì vốn có rất nhiều người đều coi là, trải qua sự bùng phát mạnh mẽ ở lúc trước thì hẳn là Chu Nguyên sẽ không thể chống đỡ được quá lâu liền sẽ bị dòng lũ cuốn đi. Thế nhưng nào ngờ tới tốc độ khôi phục nguyên khí của Chu Nguyên lại mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn. Không những vậy mà Chu Nguyên còn đứng vững bước chân một cách nhanh chóng ở trong nhóm người thứ nhất.
…
Dòng lũ màu xanh vẫn trút xuống một cách không ngừng nghỉ như trước. Mà theo thời gian trôi qua thì tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, cường độ va chạm của dòng lũ màu xanh đang dần dần mạnh lên.
Đối mặt với loại tình huống như thế này thì ngay cả rất nhiều kiêu tử đỉnh tiêm ở trong nhóm người thứ nhất cũng có chút bối rối, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Bởi vì bọn hắn đều có thể cảm nhận được nguyên khí ở bên trong cơ thể đang bị tiêu hao với tốc độ càng ngày càng nhanh hơn.
Trong khi đó thang đá màu xanh ở phía trước mặt lại vẫn nhìn không thấy được điểm cuối cùng.
Thời gian đã đi qua một nén nhang kể từ khi Chu Nguyên gia nhập vào nhóm người thứ nhất.
-Oanh! Đột nhiên, thần sắc của Chu Nguyên có chút biến hóa. Hắn hơi nhíu mày lại mà nhìn về phía trên. Tựa hồ như lúc trước hắn đã có thể cảm giác được một chút chấn động cực kỳ nhỏ bé.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo thì con ngươi của Chu Nguyên lại đột nhiên co rút lại, sắc mặt cũng biến đổi. Bởi vì hắn đã nhìn thấy ở ngay tại dòng lũ màu xanh phía trước lại bỗng nhiên có một cơn sóngcao chừng hơn trăm trượn đang chồng chất lên nhau, sau đó mang theo uy thế cực kỳ mạnh mẽ mà đập hung hăng về phía tất cả mọi người.
Cơn sóng lớn màu xanh này cũng là do nguyên khí của thiên địa cực kỳ tinh khiết biến thành, mạnh mẽ vô cùng, chỉ nhìn qua thôi cũng đã có thể cảm nhận được uy thế đáng sợ của nó.
Chứng kiến được đột nhiên có một cơn sóng lớn xuất hiện, sắc mặt của đám người Võ Hoàng, Diệp Minh cũng đều biến đổi. Bởi vì cơn sóng này tới một cách quá mức đột ngột, khiến cho bọn hắn có chút trở tay không kịp.
Oanh!
Còn trước đợi đến lúc mà bọn hắn có thể kịp thời tăng cường nguyên khí bảo vệ thì con sóng lớn màu xanh này đã đập ầm ầm xuống.
Chỉ trong nháy mắt nói thôi mà lực va chạm đã tăng vọt tới mấy lần.
ầm ầm!
Đối mặt với sự va chạm mạnh mẽ tới mức này thì ngay cả những người có thực lực mạnh mẽ đang dẫn đầu như đám người Võ Hoàng cũng không nhịn được mà chấn động thân thể, bị đẩy lùi liên tiếp về phía sau. Bất quá cũng may là nội tình của bọn hắn hùng hậu, cuối cùng cũng có thể cố gắng mà ngừng lại thân hình.
Phanh phanh!
Mà những kiêu tử đỉnh tiêm ở sau lưng bọn hắn cũng đều phải chịu đựng lực va chạm cực kỳ mạnh mẽ kia, ai ai cũng phải liều mạng mà bám chặt vào bậc thang đá ở dưới chân.
-A…! Sóng lớn đập qua, bất chợt lại có một tiếng thét chói tai vang lên. Ánh mắt của Chu Nguyên quay về phía sau nhìn lại thì chỉ thấy thân hình mềm mại của Tả Khâu Thanh Ngư bay ngược ra ngoài. Vốn dĩ cô nàng này có thân pháp cực kỳ cao siêu, có thể tránh đi rất nhiều lực trùng kích. Thế nhưng con sóng lúc trước tới quá mức đột ngột khiến cho bước tiến của nàng bị làm cho rối loạn. Thế là thân hình bất ổn bị dòng lũ màu xanh lôi cuốn, theo dòng lũ bị cuồn cuộn cuốn về phía cuối của thang đá.
Lúc này trên gương mặt xinh đẹp như hồ ly của Tả Khâu Thanh Ngư kia cũng trở nên tái nhợt. Nàng cố gắng muốn ổn định lại thân hình, thế nhưng lại liên tục bị dòng lũ màu xanh đang đánh tới không ngừng kia chấn động khiến cho nguyên khí bên trong cơ thể không thể ngưng tụ được.
Cho nên cuối cùng nàng cũng chỉ có thể từ bỏ một cách tiếc nuối. Trong con ngươi cũng tràn đầy vẻ không cam lòng. Hiển nhiên cũng không nghĩ tới đã đi tới một bước này mà vẫn thất bại.
Vù!
Bất quá ngay tại trong nháy mắt mà Tả Khâu Thanh Ngư muốn từ bỏ thì bất chợt có một tiếng xé gió vang lên. Chỉ thấy có một dải lụa màu trắng bắn mãnh liệt mà đến, chui vào bên trong dòng lũ màu xanh, trực tiếp cuốn lấy bờ eo thon gọn tinh tế của nàng.
Tả Khâu Thanh Ngư kinh ngạc nhìn sang, thì chỉ thấy cách đó không xa, ở trên bậc thang đá, Chu Nguyên đang cầm trong tay Thiên Nguyên Bút. Mà lúc này ở phía đầu ngòi bút đang có từng sợi lông tơ màu trắng như tuyết duỗi ra không ngừng, hợp thành một dải lụa màu trắng cuốn lấy thân hình của nàng.
Chu Nguyên cắn răng, cố gắng chống lại lực va chạm của dòng lũ ở phía trước, nhẹ nhàng lắc Thiên Nguyên Bút một cái, lông tơ cuốn về mang theo Tả Khâu Thanh Ngư bay tới.
Lông tơ lùi về đầu ngòi bút, mà theo đó thân hình của Tả Khâu Thanh Ngư cũng nằm nhoài ở trên lưng của Chu Nguyên. Đôi bàn tay trắng hồng ôm thật chặt lấy cổ của Chu Nguyên, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận không ngừng thở dốc.
-Không có sao chứ? Chu Nguyên có chút không thích ứng mà xê dịch thân thể.Cảm thụ được sự mềm mại cùng nhiệt độ truyền đến ở phía sau lưng khiến cho hắn hơi có vẻ xấu hổ.
Tả Khâu Thanh Ngư cũng là có chút chưa tỉnh táo lại. Trải qua một lát mới dần dần hồi phục lại. Đôi mắt của nàng tràn đầy vẻ cảm kích mà nhìn về phía một bên mặt của Chu Nguyên, nhẹ nhàng nói:
-Cảm ơn! Bản thân Tả Khâu Thanh Ngư cũng rất rõ ràng, việc Chu Nguyên cứu nàng lúc trước cũng là phải chịu đựng mức độ nguy hiểm rất lớn. Bởi vì dòng dòng lũ màu xanh vẫn đang không ngừng va chạm, Chu Nguyên vừa phải chống đỡ lại sự va chạm này, vừa phải kéo lại nàng. Một khi không cẩn thận khiến cho nguyên khí bên trong cơ thể bị đánh tan không cách nào ngưng tụ thì trên cơ bản cũng đồng nghĩa với việc bị đá ra khỏi Thánh Tháp.
Chu Nguyên cười một tiếng, nói:
-Cô đã từng có một lần cứu được Yêu Yêu thì đương nhiên là ta cũng muốn trả ơn. Nỗi lòng của Tả Khâu Thanh Ngư dần bình phục lại, lập tức lại khôi phục bản tính tiểu yêu nữ của ngày thường. Nàng cười hì hì một tiếng, thổi nhẹ một hơn hơi vào lỗ tai của Chu Nguyên, nói:
-Đột nhiên cảm thấy ngươi cũng thật đẹp trai. Nếu không cùng ta trở về Tả Khâu gia làm con rể đi? Khóe miệng của Chu Nguyên giật một cái, có nhất thiết cần phải buông thả như thế không?
Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Chu Nguyên thì Tả Khâu Thanh Ngư cũng cười khanh khách lên. Nàng có chút cúi đầu, mở ra cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt, nhẹ nhàng cắn vào vành tai của Chu Nguyên.
Cảm thụ được cảm giác mềm mềm ấm ấm truyền đến ở nơi vành tai khiến cho suýt chút nữa thì gót chân của Chu Nguyên không đứng vững mà ngã vào bên trong dòng lũ màu xanh.
-Hì hì, đây coi như là tiền công mà ta trả ơn cho ngươi. Tiếng cười thanh thúy tràn đầy vẻ giáo hoạt của Tả Khâu Thanh Ngư truyền tới. Mà thân thể mềm mại của nàng cũng uốn éo một chút, hóa thành một bóng dáng màu xanh lướt đi, tựa như con cá bơi lội, lại một lần nữa hòa vào dòng lũ màu xanh, hướng thẳng về phía trên.
Chu Nguyên có chút dở khóc dở cười mà nhìn qua bóng hình xinh đẹp của cô nàng đang dần dần đi xa, không nhịn được mà lắc lắc đầu.
-Thật là một cô tiểu yêu tinh. -Tốt bụng cứu cô mà lại cũng giám đùa bỡn ta!