Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 186 - Chương 185: Long Hấp

Chưa xác định
Chương 185: Long hấp

Dòng lũ không ngừng mà trút xuống trên bậc thang đá màu xanh dài dằng dặc. Mà số lượng những người còn có thể kiên trì cho tới tận bây giờ cũng vẻn vẹn chỉ có chừng mười người mà thôi…

Những người này đều là kiêu tử đỉnh tiêm. Sự tích lũy vô cùng hùng hậu mới có thể kiên trì cho tới tận bây giờ.

Tại lúc mà đoàn người gặp phải tòa bệ đá thứ năm thì Lục La cùng Chúc Anh đều lựa chọn lưu lại, tranh đoạt phần tạo hóa của tòa bệ đá thứ năm này. Mà những người còn lại thì vẫn tiếp tục ra sức hướng về phía trước.

Bất quá mặc cho ai cũng có thể cảm thụ được, kiên trì cho đến tận bây giờ thì cho dù là những kiêu tử đỉnh tiêm này cũng đều trở nên chậm chạp, bước chân nặng nề, hiển nhiên là đã phải tiêu hao sức lực rất lớn.

Nhìn bộ dáng này thì chỉ sợ ở những tòa bệ đá tiếp theo đều sẽ có người lựa chọn lưu lại.

Cùng lúc đó ở cả bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, rất nhiều ánh mắt đều nhìn thấy cảnh tượng này. Bọn hắn đều biết sự tranh đoạt đã đến hồi gay cấn. Ở những tòa bệ đá tiếp theo thì đều sẽ có người lưu lại, hơn nữa còn không chỉ một người.

Nói cách khác, vì đạt được phần tạo hóa ở bên trên tòa bệ đá thì nhất định sẽ lại bùng phát ra từng trận chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

-Những con chuột đến từ Đông Huyền đại lục này lại dám lẻn vào Thương Mang đại lục chúng ta với ý đồ ăn cắp tạo hóa. Quả thực là đáng hận! Lúc này, đại biểu của các thế lực đến từ khắp nơi trên Thương Mang đại lục đang chờ đợi ở bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa cũng đã biết được thân phận của đám người Diệp Minh, lúc này liền nhao nhao lộ ra vẻ căm tức cùng phẫn nộ.

Bọn hắn đều nhìn về phía 6 vị sứ giả ở trên không trung, bất quá lại phát hiện bọn hắn cũng không có nói cái gì. Thế là cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà dừng lại. Dù sao bọn hắn cũng không có khả năng ở thời điểm này đuổi đám người Diệp Minh ra khỏi Thánh Tích Chi Địa, đặc biệt là trong hoàn cảnh như thế này.

-Nếu như những người Đông Huyền đại lục kia đủ thông minh thì ở những tòa bệ đá tiếp theo, chỉ sợ bọn hắn đều sẽ lưu lại một người. Cứ như vậy thì sẽ miễn cho việc xảy ra tranh đấu giữa lẫn nhau.-Cũng có người thông minh nhìn thấy rõ ràng thế cục hiện nay. -Kể từ đó, trận tranh đoạt tạo hóa này lại biến thành cuộc chiến giữa Thương Mang đại lục chúng ta và Đông Huyền đại lục. Trong Thương Huyền Thiên có rất nhiều đại lục. Trong đó Thương Mang đại lục cùng Đông Huyền đại lục chỉ là một phần nhỏ trong số đó. Nếu như để cho những kiêu tử đến từ Đông Huyền đại lục kia không những xâm nhập vào trong Thánh Tích Chi Địa của Thương Mang đại lục bọn họ, mà lại còn cướp đoạt được tạo hóa. Một khi việc này bị truyền ra thì mặt mũi của người Thương Mang đại lục cũng chẳng còn lại chút gì. Trong miệng của những người khác thì chỉ e người của thương mang đại lục bọn hắn sẽ trở thành những kẻ không có năng lực.

Việc này liên quan tới mặt mũi của tất cả mọi người. Rõ ràng không phải là việc nhỏ.

Dù sao ai cũng không muốn đến khi gặp mặt người của những đại lục khác thì bị chê là những kẻ vô dụng.

-Hi vọng những kiêu tử đỉnh tiêm còn dư lại này có thể ngăn chặn kiêu tử của Đông Huyền đại lục. Giữ lại phần tạo hóa thuộc về Thương Mang đại lục chúng ta… …

Mà tại dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú thì rốt cuộc tòa bệ đá thứ 6 cũng xuất hiện trước mắt của mọi người.

Diệp Minh nhắm hai mắt lại, nhìn về phía tòa bệ đá đang lơ lửng ở cách đó không xa, có chút trầm mặc, sau đó thực hiện một động tác tay đối với những người còn sót lại của Đông Huyền đại lục ở phía đằng sau.

Tính cho đến nay thì bao quát cả Diệp Minh ở bên trong, Đông Huyền đại lục còn thừa lại 4 vị kiêu tử.

Bọn hắn nhìn thấy động tác tay của Diệp Minh thì cũng hiểu rõ ý nghĩ của hắn. Đó là để cho bọn hắn cố gắng giành được tạo hóa ở mỗi tòa bệ đá tiếp theo.

Thanh niên tên là Giang Tuyền kia phun ra một đoàn hơi nước từ trong miệng. Bất chợt mũi chân hắn điểm một cái, nguyên khí màu xanh lam phun trào tại dưới chân giống như một dòng nước xiết, trực tiếp đẩy hắn hướng về phía tòa bệ đá thứ sáu kia.

Hiển nhiên, hắn không có lựa chọn tiếp tục hướng về phía trước mà muốn cướp đoạt tạo hóa của tòa bệ đá thứ sáu này.

Tự nhiên là đám người Chu Nguyên cũng nhìn thấy cử động của Giang Tuyền. Trong khoảnh khắc đó, ngoại trừ kẻ luôn không nghe thấy không để ý tới những việc xung quanh như Võ Hoàng thì ánh mắt của mấy vị kiêu tử đỉnh tiêm còn lại đều nhìn nhau một chút.

-Liền để ta tới tranh đoạt phần tạo hóa của tòa bệ đá này đi.-Lúc này, âm thanh tràn đầy vẻ lạnh lùng của Chân Hư cũng vang lên. Những người còn lại nghe vậy thì chỉ trầm mặc một lát rồi đều gật gật đầu.

-Hi vọng các ngươi dùng hết toàn lực. Đừng để người của Đông Huyền đại lục có thể chiếm được tạo hóa. Nếu không thì chỉ e sẽ bị người khác chế nhạo thế hệ trẻ tuổi của Thương Mang đại lục chúng ta đều là phế vật. Chân Hư nói xong thì điểm mũi chân một cái, thân hình theo đó xông ra khỏi dòng lũ hướng về phía tòa bệ đá thứ sáu kia.

-Con chuột nhắt hèn nhát kia, lần trước ngươi không dám giao chiến đơn độc cùng với ta, vậy thì lần này để xem còn có ai có thể giúp được ngươi?-Hướng về tòa bệ đá, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo của Chân Hư cũng nhìn về phía Giang Tuyền. Sâu trong con mắt hiện lên vẻ khắc nghiệt. Chân Hư vẫn chưa quên được lần giao thủ trước đây. Tên đồng bạn của tên Giang Tuyền này vẫn luôn trốn ở phía sau, âm thầm khóa chặt vị trí của hắn, làm cho Chân Hư không dám sử dụng toàn lực, lúc này mới bị tên Giang Tuyền kia lợi dụng sơ hở. Tính ra thì Chân Hư đã nhẫn nhịn cơn tức này rất lâu rồi.

Không lâu sau khi tòa bệ đá thứ sáu xuất hiện thì tòa bệ đá thứ bảy cũng đã hiện ra trước mắt đám người.

Lần này thì Tả Khâu Thanh Ngư dẫn đầu lướt đi, chỉ thấy một bóng dáng màu xanh loé lên liền rơi vào phía trên tòa bệ đá kia. Sau đó,cô nàng nhìn về phía ba vị kiêu tử đến từ Đông Huyền đại lục, nói:

-Ai muốntranh đoạt phần tạo hóa này cùng với ta?! Sắc mặt của Diệp Minh tràn đầy vẻ hững hờ, sau đó nhìn về hướng một vị thanh niên có thân hình cường tráng giống như tháp sắt. Thân thể của người này giống như được đúc bằng sắt, không ngừng tỏa ra một cỗ khí chất ngang ngược cùng hung hăng.

-Tần Đông, ngươi đi đi. Tên thanh niên với thân thể như đúc bằng sắt kia nghe vậy thì gật gật đầu, bàn chân giẫm một cái liền phóng lên không trung, rơi vào bên trên tòa bệ đá thứ bảy. Hắn nhìn về phía Tả Khâu Thanh Ngư, cười gằn nói:

-Quả là một cô bé xinh đẹp. Những nữ nhân mà ta chơi đùa qua ở trong những năm này đều chẳng chịu đựng được bao lâu liền bị ta chơi đến chết. Không biết cô bé có thể chịu đựng được không? Trong đôi mắt đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư hiện lên vẻ chán ghét. Thế nhưng dáng tươi cười trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ yêu mị kia lại càng thêm ngọt ngào.

-Vậy ngươi cứ thử một chút thì chẳng phải là sẽ biết được hay sao? Con trâu ngốc!!! …

Dòng lũ vẫn đang trút xuống không ngừng.

Mà lúc này vô số ánh mắt đang nhìn chăm chú lên trên bậc thang đá màu xanh kia cũng đều trở nên khẩn trương. Bọn hắn nhìn thật chặt vào bóng người của 6 người còn sót lại phía trên kia.

-Không biết sẽ là ai lựa chọn dừng lại ở tòa bệ đá thứ 8 kia? -Hẳn là tên Chu Nguyên kia. Việc hắn có thể kiên trì cho tới một bước này cũng khiến ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng có lẽ đi được đến tận đây thì hắn cũng đã đến gần cực hại của mình rồi. -Trong số những người còn lại thì không ai không là kiêu tử đỉnh tiêm. Võ Hoàng, Lý Thuần Quân, Ninh Chiến,… Bọn hắn đều hẳn là muốn có khả năng chịu đựng mạnh hơn so với tên Chu Nguyên kia. …

Vô số tiếng bàn luận vang lên xôn xao ở bên trong Thánh Tích Chi Địa.

Mà tại trên không trung phía bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, Mục Vô Cực cũng hơi cau mày lại. Hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Chu Nguyên. Lúc này nguyên khí phun trào xung quanh thân của Chu Nguyên cũng quả thật là lộ ra vẻ ảm đạm hơn nhiều so với những người còn lại.

“Dù sao thì Chu Nguyên cũng mới chỉ có cảnh giới Thiên Quan mà thôi. Mặc dù mượn nhờ độ cao phẩm chất của Khí Phủ, từ đó mức độ hùng hậu của nguyên khí còn cao hơn nhiều so với những cao thủ cảnh giới Thái Sơ bình thường khác. Thế nhưng cho tới bây giờ thì trong mấy người còn sót lại kia đều là kiêu tử đỉnh tiêm. Đồng dạng thiên phú của bọn hắn cũng không hề kém một chút nào, hiển nhiên là phẩm chất Khí Phủ cũng không hề thấp.”

“Cho nên nếu như cùng so sánh với bọn hắn thì hiển nhiên là Chu Nguyên vẫn bị thua thiệt một chút.”

Mục Vô Cực thở dài trong lòng một tiếng. Hắn cũng đã nhìn ra mục đích của dòng lũ màu xanh này chính là khiến cho người tham gia phải so đấu mức độ hùng hồn cùng khả năng hồi phục của nguyên khí.

Mà hiển nhiên điều này là rất bất lợi với người mới chỉ bước vào cảnh giới Thiên Quan như Chu Nguyên.

Có thể đi đến một bước này cũng đã rất không dễ dàng rồi. Mực Vô Cực cũng biết điều này không thể trách được Chu Nguyên. Chỉ là đáng tiếc là kể từ đó Chu Nguyên cũng chỉ sợ sẽ mất đi tư cách tiếp tục tranh đoạt tạo hóa.

Mục Vô Cực cũng cảm thấy vì việc này mà rất tiếc nối.

Chu Nguyên tự nhiên là cũng không biết được những suy nghĩ của người ngoài đối với hắn. Lúc này hắn cũng hiểu biết tình huống của tự thân. Cho tới thời khắc này thì nguyên khí quanh thân của hắn cũng đã giảm đi rất nhiều. Dù sao trên suốt đoạn đường này hắn cũng đã phải tiêu hao một lượng nguyên khí quá lớn.

Thậm chí ngay cả khi sử dụng Long hấp thuật thì đều có chút không kịp khôi phục lại.

Bất quá ánh mắt của Chu Nguyên vẫn tràn đầy vẻ kiên định như cũ. Hắn bình ổn lại tâm thần, phảng phất như trong con mắt của hắn cũng chỉ có dòng lũ màu xanh đang không ngừng trút xuống kia.

Chu Nguyên không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy. Phảng phất như trong lòng của hắn đang có những âm thanh rít gào vang lên trầm trầm.

Vào lúc này toàn bộ thiên địa xung quanh Chu Nguyên đều trở nên an tĩnh lại. Trong đầu của hắn cũng chỉ còn quanh quẩn lấy tiếng thở hào hển của tự thân…

Hô! Hô!

Mà cũng chính là trong nháy mắt này, tựa hồ như hô hấp của hắn càng trở nên kéo dài thêm. Tại dưới tình huống mà chính bản thân Chu Nguyên đều không thể phát hiện, tựa hồ như trong từng hơi thở của Chu Nguyên đều có ẩn chứa một tiếng Long ngâm* cực kỳ nhỏ bé.

*Long ngâm: tiếng kêu của rồng. Đồng thời, dường như nguyên khí giữa thiên địa cũng ẩn ẩn có sự dao động. Chỉ thấy nơi dưới mũi của Chu Nguyên đang có nguyên khí vọt tới không ngừng, hóa thành từng sợi sương mù màu trắng đi theo từng nhịp hít thở của hắn mà tràn vào bên trong thể nội.

“Đây là?!”

Rốt cuộc thì Chu Nguyên cũng phát giác được sự dị thường, trong lòng cũng hơi rung động. Bởi vì hắn phát hiện, ở thời khắc này thì trong mỗi một nhịp hô hấp của hắn đều có ẩn chứa Long hấp chi lực, giúp cho hắn có thể trực tiếp, không ngừng hấp thu nguyên khí ở xung quanh.

-Tựa hồ là Long hấp thuật… Đã tăng lên!-Chu Nguyên hơi có chút khiếp sợ, lẩm bẩm nói. Ban đầu nếu như muốn thi triển Long hấp thuật thì Chu Nguyên nhất định phải đánh xong một bộ Đoán Long hí mới có thể hút vào một ngụm nguyên khí. Về sau, sau khi càng ngày càng thuần thục thì cuối cùng đã không cần phải thi triiển Đoán Long hí mà chỉ cần vận chuyển xương cốt khiến cho chấn động theo một tần suất nhất định thì liền có thể thực hiện Long hấp thuật. So với trước đó càng thêm thuận tiện và mau lẹ.

Bất quá cảnh giới cao thâm chân chính của Long hấp thuật là có thể tương hợp một cách hoàn mỹ cùng với hô hấp của tự thân. Để mỗi một nhịp hô hấp đều trở thành Long hấp, từ đó liền có thể phun ra nuốt vào nguyên khí không ngừng.

Trong dĩ vãng thì từ đầu đến cuối, Chu Nguyên đều không thể đạt tới một bước này. Nhưng ở lúc này hắn lại phát hiện, dưới sự áp bách của dòng lũ màu xanh thì hắn đã chân chính chạm tới cánh cửa của Long hấp thuật!

Mặc dù còn không có đạt tới loại tình trạng hoàn mỹ kia thế nhưng hiệu suất hấp thụ như thế này lại mạnh hơn tới mấy lần so với lúc trước!

Hô hô!

Hô hấp của Chu Nguyên kéo dài, theo đó nguyên khí ở trong thiên địa xung quanh đang vọt tới không ngừng, hóa thành từng luồng sương mù màu trắng, bị hắn phun ra nuốt vào. Mà tại dưới loại hấp thu như thế này thì nguyên bản nguyên khí xung quanh Chu Nguyên vốn có chút ảm đạm vậy mà lại bắt đầu trở nên sáng tỏ hùng hồn trở lại.

Bạch!

Cũng vào lúc này, đột nhiên tốc độ của Chu Nguyên tăng lên, Từng bậc thang đá lướt qua tại dưới chân, Chu Nguyên trực tiếp nhảy lên, từ vị trí sau cùng trong số sáu người liền bay vụt tới vị trí song song cùng với đám người Võ Hoàng, Diệp Minh, Lý Thuần Quân.

Biến hóa dị thường của hắn cũng lập tức bị những người khác phát hiện được. Lúc này tất cả mọi người đều giật mình. Bởi vì bọn hắn vốn cho là người không thể tiếp tục chống đỡ được chính là Chu Nguyên. Nhưng không nghĩ tới đột nhiên hắn lại vượt lên như thế này!

Trên gương mặt của Võ Hoàng lướt qua một vòng lạnh lẽo. Sát ý trong mắt cũng càng thêm nồng đậm.

Bởi vì hắn có thể cảm giác được, tựa hồ như Chu Nguyên đang càng ngày càng trở nên nguy hiểm…

Bình Luận (0)
Comment