Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 186: Sóng Xanh Ngăn Thánh Lộ.

Chưa xác định
Chương 186: Sóng xanh ngăn Thánh Lộ.

Ngay tại khoảnh khắc mà Chu Nguyên tiến thân vào trong hàng ngũ ở phía trước nhất thì cả bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa đều bộc phát ra vô số những tiếng kinh hô, sắc mặt của mọi người đều hơi hơi thay đổi.

Bọn hắn thực sự là không có cách nào hiểu rõ, vì sao rõ ràng nhìn như muốn sắp sửa không chịu đựng được, vậy mà Chu Nguyên lại đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ. Với sức mạnh như hổ khí thế như rồng, không chỉ có chưa từng rớt lại phía sau mà ngược lại, còn triệt để đuổi theo, đạt tới vị trí song song cùng với đám người Võ Hoàng.

Phải biết bất kể như thế nào thì từ đầu đến cuối Chu Nguyên vẫn chỉ mới có cảnh giới Thiên Quan mà thôi. Trong khi đó đám người Võ Hoàng lại đều có thực lực đã chân chính bước vào cảnh giới Thái Sơ.

Chênh lệch dù chỉ là một cách gọi nhưng trên thực tế thì thực lực ở giữa hai cảnh giới cũng không hề nhỏ một chút nào.

Thế nhưng Chu Nguyên lại vẫn cứ san bằng được khoảng cách này, điều này khiến cho người ta không thể không cảm thấy khó mà hình dung được.

Mà ở bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, Mục Vô Cực nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì cũng hơi kinh ngạc, tự nhủ:

"Dường như là tên tiểu tử này tu luyện một loại dẫn khí thuật nào đó cực kỳ cao thâm."

Ánh mắt của hắn cực kỳ tinh chuẩn, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra nguyên khí của Chu Nguyên đang khôi phục một cách nhanh chóng. Mà tốc độ khôi phục nhanh như thế này tất nhiên là phải dựa vào sự trợ giúp của một môn dẫn khí thuật cực kỳ cao thâm.

"Bất quá cuối cùng vẫn là kiên trì được..."

Mục Vô Cực cười lên, hít sâu một hơi thuốc, phun ra một luồng khói xanh. Mông lung trong sương mù tràn ngập, ánh mắt của hắn nhìn về phía tên Triệu Bàn-sứ giả của Thánh Cung kia. Mà lúc này thì tên này cũng không có chút biểu lộ nào mà nhìn chằm chằm vào mặt trên của quang kính. Bất quá từ chi tiết nơi khóe mắt của hắn đang không ngừng co lại giật giật kia, Mục Vô Cực lại biết được chỉ sợ là trong lòng Triệu Bàn không hề bình tĩnh như đang cố gắng biểu hiện ra bên ngoài như vậy.

"Nhìn như vậy thì có khả năng tên tiểu tử này sẽ trở thành một yếu tố bất ngờ trong lần tham dự Thánh Tích Chi Địa này đây..."

Mục Vô Cực cười nhếch cả khóe miệng. Thầm nhủ ánh mắt của vị lão tiên sinh kia quả thực là không hề tầm thường một chút nào...

Không lâu sau khi Chu Nguyên đột nhiên bộc phát, đạt tới vị trí song song cùng với những kiêu tử đỉnh tiêm như Võ Hoàng, Diệp Minh, thì rốt cuộc tòa bệ đá thứ 8 đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ánh mắt của Diệp Minh nhìn về phía một vị kiêu tử đỉnh tiêm cuối cùng của Đông Huyền đại lục đang đi theo ở phía sau lưng hắn. Đây là một vị thanh niên có mái tóc màu trắng, sắc mặt lạnh lùng. Thế nhưng chỉ riêng việc đánh giá mức độ hùng hậu của nguyên khí quanh thân hắn thôi cũng đã đủ để cảm nhận được sức mạnh của người này còn lớn hơn một phần so với đám người Chúc Anh.

-Phương Tông, ngươi đi đi.

Thanh niên tóc trắng kia cũng không có đáp lời. Chỉ thấy hắn điểm mũi chân một cái, thân hình lại là muợn nhờ động tác này lướt về phía bệ đá, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng đám người Chu Nguyên, Lý Thuần Quân, Ninh Chiến:

-Tạo hóa ở trên toà lệ đá này là do ai đến tranh đoạt cùng với ta?

Ba người Chu Nguyên đối mặt nhìn nhau, cuối cùng là Lý Thuần Quân chậm rãi mà nói:

-Hiện tại ai có nguyên khí yếu ớt nhất thì người đó đi, quyết định như vậy được chứ?

Ninh Chiến nghe vậy thì gãi đầu một cái. Hắn đưa mắt nhìn về phía Chu Nguyên. Vốn vẫn cho rằng nguyên khí của Chu Nguyên là yếu nhất, thế nhưng trải qua việc bộc phát của Chu Nguyên lúc trước thì nguyên khí của người này càng trở nên hùng hồn. Cứ như vậy xem ra thì ngược lại là hắn lại trở thành người có nguyên khí yếu nhất này.

-Vốn vẫn muốn có thể lại giao đấu một lần với tên Võ Hoàng kia, không nghĩ tới lại chỉ đi có thể đi tới nơi này thì phải dừng lại.

Ninh Chiến cười một tiếng đầy bất đắc dĩ. Nhưng chợt con mắt của hắn tràn đầy chiến ý vô cùng cuồng bạo, nhìn về phía thanh niên tóc trắng đang đứng ở trên bệ đá kia, trong đôi mắt chứa đầy vẻ cuồng nhiệt:

-Bất quá nhìn qua thì thằng này cũng có vẻ như là rất có thể đánh, hi vọng có thể giúp cho ta cảm thấy đã nghiền một chút!

-Ha ha, này tên Chu Nguyên kia, nếu như ngươi có thể đi tới cuối cùng và gặp phải Võ Hoàng, vậy liền giúp ta giáo dục hắn một trận!

Ninh Chiến hướng về phía Chu Nguyên mà hô một tiếng, sau đó liền xông ra ngoài, mang theo từng tiếng nổ vang ầm ầm giống như đạn pháo, trực tiếp rơi vào phía trên của bệ đá thứ 8 kia.

Chu Nguyên nhìn qua bóng dáng của hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Mà theo việc Ninh Chiến cùng người tên là Phương Tông kia đi tới tòa bệ đá thứ 8 thì lúc này, bên trên thang đá màu xanh đã chỉ còn lại vẻn vẹn có bốn người Chu Nguyên, Võ Hoàng, Diệp Minh, Lý Thuần Quân...

Có thể coi bốn người này chính là bốn vị kiêu tử đỉnh tiêm nhất trong lần tham dự Thánh Tích Chi Địa này.

Vô số ánh mắt tràn đầy lửa nóng nhìn qua cảnh tượng này. Nương theo lấy thời gian dời đổi, cuộc tranh đấu ở bên trên thang đá màu xanh cũng là càng ngày càng trở nên kịch liệt cùng đặc sắc...

Mà lại điều khiến cho mọi người bây giờ hiếu kỳ nhất chính là ở tòa bệ đá thứ chín thì đến tột cùng sẽ do hai vị kiêu tử đỉnh tiêm nào đến tranh đoạt.

Ở cả bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, lúc này đang có vô số ánh mắt sáng rực nhìn về phía nơi này, tạo nên một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh ở trong đất trời.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Tại dưới bầu không khí yên tĩnh như thế thì mười mấy phút ngắn ngủi đã yên lặng đi qua.

-Xuất hiện rồi!

-Tòa bệ đá thứ 9 xuất hiện rồi!

Đột nhiên có vô số tiếng hô tràn đầy kinh ngạc vang lên trong khắp mọi nơi, đánh vỡ sự an tĩnh. Từng cái ánh mắt bắn ra mà đi, quả nhiên là nhìn thấy tại phía trên thang đá màu xanh kia đang có một tòa bệ đá trôi nổi.

Đây chính là một tòa bệ đá cuối cùng của bệ đá Thánh Thê!

Có lẽ chỉ cần vượt qua tòa bệ đá này thì liền có thể đi tới đỉnh của Thánh Sơn, cướp đoạt phần tạo hóa được coi là lớn nhất kia!

Giờ này khắc này, cơ hồ là ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên nóng bỏng, nhìn chằm chằm về phía bốn người Chu Nguyên.

Đương nhiên không chỉ có bọn hắn mà ngay cả bốn người Chu Nguyên khi nhìn thấy tòa bệ đá thứ 9 kia thì tâm tình đều có chút nổi sóng. Trong mơ hồ có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Bởi vì việc tòa bệ đá thứ 9 xuất hiện cũng đại biểu cho kết quả là bệ đá Thánh Thê đã sắp đi tới cuối cùng.

Oanh!

Bắt quả ngay tại thời điểm mà trong lòng bốn người vừa mới buông lỏng thì đột nhiên, tựa hồ là cả toà bệ đá Thánh Thê đều chấn động. Lại sau đó, trên mặt của bốn người Chu Nguyên cũng đều hiện lên vẻ kinh hãi. Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, ở phía trên của bệ đá Thánh Thê đang có một dòng lũ màu xanh bắt đầu ngưng tụ lại, hình thành một con sóng lớn màu xanh xếp chồng vào với nhau không ngừng.

Chỉ qua mấy hơi thở ngắn ngủi mà con sóng lớn màu xanh kia đã đạt tới độ cao gần ngàn trượng.

Trong sóng lớn có ẩn chứa nguyên khí tràn đầy mà cuồng bạo, hung hãn vô cùng.

-Chết tiệt!

Đối mặt với một cơn sóng lớn lao và mạnh mẽ như vậy thì ngay cả bốn người Chu Nguyên cũng đều không nhịn được mà mở miệng chửi một tiếng.

Ầm ầm!

Nhưng mà cơn sóng cao ngàn trượng kia lại chẳng thèm để ý chút nào tới tiếng mắng chửi của bọn hắn. Chỉ hơi dừng lại một chút liền mang theo lực lượng trùng trùng điệp điệp, với uy thế che phủ trời đất mà trút về phía bốn người Chu Nguyên.

Phảng phất như chỉ cần với loại khí thế như thế này liền có thể phá hủy tất cả bất kỳ một sự vật nào dám có can đảm ngăn chặn ở phía trước nó.

Bốn người Chu Nguyên hít sâu một hơi, tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt liền cùng nhau bắn mãnh liệt mà ra.

Bọn hắn cũng biết đây chính là một cửa ải cuối cùng ngăn trở trước khi đi tới được đỉnh. Nếu là có thể vượt qua thì tất nhiên là sẽ đi tới kết quả cuối cùng.

Võ Hoàng hét to một tiếng, từng luồng nguyên khí màu xích hồng gào thét ở phía sau lưng của hắn, trực tiếp biến thành một vòng mặt trời đỏ rực chậm rãi dâng lên. Bên trong vầng mặt trời ấy, mơ hồ có thể thấy được một con Tam Túc Kim Ô*.

*Kim Ô: loài chim đại biểu cho mặt trời. Tam Túc ở đây là để chỉ nó có 3 chân.

Lý Thuần Quân thì cầm thanh trọng kiếm màu đen trong tay, phảng phất như là người và kiếm đều hòa hợp vào một thể, cả người hóa thành một luồng kiếm quang bắn mãnh liệt mà ra.

Trong đôi mắt của Diệp Minh có từng vòng xoáy xoay tròn, nguyên khí màu đen cũng đang hội tụ lại ở trong lòng bàn tay, cuối cùng phòng lên một cách nhanh chóng, hóa thành một luồng dòng xoáy màu đen ngăn tại trước mặt của hắn.

Chu Nguyên cũng là hét dài một tiếng. Lúc này nguyên khí bên trong Khí Phủ cũng không hề giữ lại một chút nào mà bạo phát đi ra. Nguyên khí màu ánh kim mơ hồ tạo thành một con mãng xà màu vàng vô cùng to lớn. Con mãng xà mở ra cái miệng rộng đem Chu Nguyên nuốt vào, sau đó đuôi rắn đập mạnh một cái liền xông về phía trước.

Oanh!

Vào lúc này thì cả bốn người đều dốc hết tất cả lực lượng, tại dưới vô số những ánh mắt nhìn xoi mói mà tràn đầy nóng bỏng kia, trùng trùng điệp điệp va chạm chính diện vào lớp sóng màu xanh cao tới hơn ngàn trượng kia.

Phanh phanh!

Phảng phất như toàn bộ bệ đá Thánh Thê cũng trở nên run rẩy. Từng luồng xung kích vô cùng cuồng bạo lan tràn ra, tàn phá khắp xung quanh.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bốn người kia. Mà bốn bóng người cũng xông vào bên trong sóng xanh, không ngừng phá vỡ đầu sóng, phảng phất như muốn đánh xuyên qua cơn sóng lớn này.

Ai cũng biết được chỉ cần có thể vượt qua cơn sóng ngàn trượng này thì tiếp xuống một bước liền có thể đi tới đỉnh của Thánh Sơn.

Chỉ là đến cuối cùng thì ai mới có thể làm được?!

Giờ khắc này ở bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn chăm chú.

Con mắt của Triệu Bàn cũng trừng đến sít sao.

Cái tẩu thuốc đặt ở bên miệng của Mục Vô Cực cũng gác ở nơi đó, đều quên phải hít một hơi. ánh mắt của bọn hắn đều nhìn chăm chú vào bên trong quang kính.

Bọn hắn đều muốn biết, trải qua sự tranh đoạt kịch liệt như vậy thì đến tột cùng là ai mới là người thắng cuối cùng?!

Bình Luận (0)
Comment