Oanh!
Sóng xanh dâng lên mang theo lực lượng như có thể bạt núi lấp biển. Quy mô cao tới ngàn trượng hiển lộ ra một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Bất quá mặc cho ai đều có thể rõ ràng được, ẩn chứa bên trong sự hùng vĩ ấy lại là sức mạnh kinh khủng tới nhường nào.
Mà lúc này tại bên trong luồng sóng xanh to lớn ấy đang có 4 bóng người dốc hết tất cả lực lượng, phá vỡ tầng tầng sóng dữ, muốn xuyên qua sóng xanh xông phá một lần thử thách cuối cùng.
Trong ngoài của Thánh Tích Chi Địa đều nhìn chăm chú vào bốn bóng người này.
Lúc này hầu như bốn người cũng đều đã thúc giục nguyên khí tới mức cực hạn.
Bất quá ai nấy đều có thể thấy được, bên trong cơn sóng xanh cuối cùng này có ẩn chứa một lực lượng quá mức kinh người, thậm chí là cả bốn người Chu Nguyên đều hiện lên vẻ ngưng trọng, ở trên khuôn mặt không dám có chút phân tâm.
Mà thời gian mới chỉ đi qua mười mấy hơi thở ngắn ngủi, bọn hắn đã có thể xuyên qua gần một nửa của cơn sóng màu xanh.
-Lực lượng của bọn hắn sắp không thể kiên trì được nữa.-Ở bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, đột nhiên có một vị sứ giả của Lục Thánh Tông mở miệng nói ra.
Ánh mắt của Mục Vô Cực cùng Triệu Bàn đều ngưng tụ lại. Tự nhiên là bọn hắn cũng đều đã nhìn ra, nguyên khí bên trong cơ thể của bốn người Chu Nguyên, Võ Hoàng cũng đang bị tiêu hao một cách nhanh chóng. Hiển nhiên, đối mặt với áp lực được tạo ra từ cơn sóng cao tới ngàn trượng kia thì ngay cả những vị kiêu tử đỉnh tiêm nhất như bọn hắn cũng đều cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
-Quả là chẳng phải dễ dàng mà có thể leo lên được toà Thánh Sơn này.-Một vị sứ giả khác cũng cảm thán một tiếng, nói:
-Nếu cứ như vậy thì xem ra là bốn người bọn hắn chỉ có thể đi tới toà tòa bệ đá thứ 9 kia.
Nếu là lựa chọn dừng chân ở tòa bệ đá thứ 9 thì cũng đồng nghĩa với việc không còn có cơ hội có thể đi tới đỉnh. Tất nhiên là cũng liền không có tư cách để đi tranh đoạt phần tạo hóa lớn nhất kia.
Tầm mắt của sáu vị sứ giả đều nhìn chăm chú vào bên trong quang kính. Bọn hắn cũng biết chỉ sợ kết quả liền lập tức muốn xuất hiện.
-Quả là phiền phức.
Trong cơn sóng màu xanh, Diệp Minh chau mày lại,trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ âm trầm. Hiển nhiên hắn cũng đã phát hiện được nguyên khí của bản thân đang bị tiêu hao vô cùng nhanh chóng. Nếu là cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ không có cách nào có thể xuyên qua triệt để cơn sóng xanh này được.
Thần sắc của Lý Thuần Quân vẫn không có dao động. Bất quá hiển nhiên kiếm khí mà ban đầu có thể tàn phá bừa bãi kia của hắn cũng đã trở nên suy yếu rất nhiều.
Mà hai người Võ Hoàng, Chu Nguyên cũng đang cố gắng dốc hết toàn lực. Trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Tình hình như vậy diễn ra ở trong mười mấy hơi thở tiếp theo.
Đột nhiên, vòng xoáy trước người Diệp Minh hiện ra sự bất ổn định, đúng là có dấu hiệu sắp sửa tán loạn. Mà Lý Thuần Quân cũng đã bị kéo ra khỏi trạng thái nhân kiếm hợp nhất kia.
Cùng lúc đó, tốc độ xuyên qua của Chu Nguyên cùng Võ Hoàng đều đồng thời hạ xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ở bên trong của Thánh Tích Chi Địa đều đồng thời vang lên vô số tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
Oanh!
Bất quá ngay tại lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng bốn người này đã không còn có sức lực có thể đi tiếp thì đột nhiên, có một luồng nguyên khí vô cùng cuồng bạo bộc phát ra từ bên trong thể nội của Võ Hoàng. Ứng theo đó là vầng mặt trời đỏ rực ở phía sau lưng hắn kia lại đột nhiên bị vỡ ra. Mà mượn nhờ loại lực lượng này, tốc độ của Võ Hoàng cũng trực tiếp tăng vọt.
Soạt!
Lập tức ở bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa đều có vô số âm thanh xôn xao vang lên. Ai cũng không nghĩ tới là Võ Hoàng lại vẫn còn ẩn giấu át chủ bài.
-Tốt lắm!-Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tên sứ giả của Thánh Cung có tên Triệu Bàn kia cười to lên.
Mục Vô Cực thì chau mày lại.
Mà đối mặt với sự bộc phát hết sức đột nhiên của Võ Hoàng, Diệp Minh cùng Lý Thuần Quân đều vô cùng giật mình. Trong mắt của Diệp Minh lại càng lướt qua vẻ âm trầm.
-Võ Hoàng, nếu chúng ta đã xem như đồng đội, vậy thì dĩ nhiên phải là có nạn cùng chịu. Vậy mà ngươi lại bỏ xuống ta muốn một mình đi tới đỉnh. Việc làm này chẳng đúng một chút nào. Cho nên tốt nhất là vẫn chịu khó ở lại chịu đựng cùng với ta đi thôi.
Diệp Minh cười một tiếng lạnh lùng, bỗng nhiên xuất thủ. Chỉ thấy tay áo hắn lắc một cái, nguyên khí màu đen bắn mãnh liệt mà ra, hóa thành một thanh mâu màu đen bắn mạnh mẽ về phía Võ Hoàng với tốc độ nhanh như tia chớp.
Dường như thanh mâu màu đen này có thể phá tan hư không. Hiển nhiên đây là kết quả khi Diệp Minh xuất thủ toàn lực. Nếu hắn đã không có cách nào đi tới đích, vậy thì tất cả mọi người cũng đều đừng mong có thể đi lên!
-Thằng này quả thật là ác độc!
Việc Diệp Minh đột nhiên ra tay với Võ Hoàng đã lập tức đưa tới vô số âm thanh xôn xao.Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, người đầu tiên ra tay với Võ Hoàng lại là kẻ đã từng liên thủ cùng với hắn này.
Vút!
Hắc Mâu lao như tia chớp mà tới, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở sau lưng của Võ Hoàng.
Bất quả đối mặt với công kích xảy ra bất thình lình này, Võ Hoàng không chỉ không có sợ hãi mà trên mặt lại hiện ra một dòng nụ cười quỷ dị.
Chỉ thấy thân hình của hắn hơi hơi ngừng lại, hai tay xoay tròn tạo nên một vòng xoáy nguyên khí màu xích hồng xoay tròn ở bên trong. Sau đó thanh Hắc Mâu vốn đã đang sắp sửa đâm vào sau lưng của Võ Hoàng kia lại đột nhiên bị đình trệ lại. Hai tay của Võ Hoàng xoay tròn nhanh hơn, khiến cho đột nhiên Hắc Mâu được tăng thêm một luồng sức mạnh, thế nhưng lại đi chệch bắn về phía cơn sóng xanh ở phía trước.
Mà thân hình của Võ Hoàng cũng lóe lên, chân đạp Hắc Mâu cấp tốc phá vỡ sóng xanh.
-Diệp Minh, tâm địa của ngươi quá mức âm u, làm sao mà ta có thể không phòng bị ngươi cho được?-Võ Hoàng đạp mâu mà đi, từ chỗ xa còn vang tới tiếng cười sung sướng.
Thấy một màn này thì sắc mặt của Diệp Minh cũng trở nên âm trầm. Hắn làm sao cũng không thể nghĩ tới, tên Võ Hoàng này đã sớm có sự phòng bị đối với mình. Thậm chí còn cố ý lộ ra sơ hở dẫn dụ hắn tấn công, từ đó mượn nhờ lực lượng của đòn tấn công này phá sóng mà đi.
Mà bây giờ lực lượng của hắn đã dùng hết, đã không thể còn có cách nào có thể tiến thêm được nữa.
-Làm tốt lắm!
Vào lúc này, bên trong Thánh Tích Chi Địa đều bộc phát ra vô số tiếng thán phục. Ai cũng không nghĩ tới, Võ Hoàng vậy mà lại lợi dụng ngược lại công kích của Diệp Minh để hỗ trợ hắn tiến về phía trước.
-Xem ra trừ Võ Hoàng ra thì đã không còn có ai có thể đi tới đỉnh của Thánh Sơn.
Triệu bàn vỗ tay cười to, ánh mắt liếc xéo Mục Vô Cực một chút, nơi khóe miệng cũng hiện lên vẻ châm chọc.
Bây giờ ba người Chu Nguyên, Lý Thuần Quân, Diệp Minh đều đã sức cùng lực kiệt, căn bản là không có cách nào lại có thể phá vỡ được luồng sóng xanh sau cùng đang ngăn trở ở phía trước để đi tới đỉnh của Thánh Sơn.
Cùng lúc đó ở bên trong cơn sóng màu xanh.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua Võ Hoàng đang đạp trên hắc mâu mà đi, con mắt cũng hiện lên vẻ lạnh lùng. Bất chợt hắn hít sâu một hơi.
"Ở loại thời điểm như thế này mà vẫn có thể ẩn giấu đi một phần thực lực. Võ Hoàng, quả thực là ngươi cũng không hề đơn giản một chút nào."
"Bất quá nếu như ngươi cho rằng chỉ bằng này liền đã có thể chiến thắng, thì chỉ sợ là phải thất vọng rồi!"
Bất chợt, giữa mi tâm của Chu Nguyên có hào quang sáng chói hiển hiện. Một luồng dao động của thần hồn đột nhiên bộc phát mà ra.
Hoàn toàn chính xác là nguyên khí của Chu Nguyên đã sắp sửa khô kiệt, thế nhưng cũng không nên quên, thủ đoạn của hắn cũng không phải chỉ toàn dựa vào nguyên khí. Trái lại là tạo nghệ bên trên phương diện thần hồn của Chu Nguyên có thể nói là cao hơn tất cả mọi người có mặt ở đây.
Tại nơi giữa mi tâm của Chu Nguyên có thể thấy được một cách mơ hồ đang có một bóng ảnh thần hồn đang ngồi xếp bằng.
Oanh!
Nguyên khí toàn thân Chu Nguyên đều lui vào bên trong cơ thể. Bất quá quanh thân của hắn lại phảng phất như được bao bọc bởi một lực lượng vô hình mà cường đại, trực tiếp xé rách sóng xanh trước mắt không ngừng. Dựa vào lực lượng này mà thân hình của Chu Nguyên bắn mạnh về phía trước, đuổi sát theo sau Võ Hoàng.
Luồng lực lượng vô hình kia đương nhiên chính là thần hồn chi lực.
Chu Nguyên đột nhiên bộc phát cũng lập tức đưa tới vô số ánh mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.
-Chu Nguyên lại còn có thể bộc phát ra nguyên khí?!
-Không đúng, đây không phải là nguyên khí, mà chính là thần hồn chi lực!
-Thì ra là thế, tạo nghệ ở bên trên thần hồn của hắn cũng không hề thấp. Lúc trước cũng chưa từng vận dụng, có thể nói hiện tại mới là thời cơ tốt nhất!
-...
Âm thanh xôn xao vang lên từng trận. Vô số người đều kinh ngạc không thôi. Ai có thể nghĩ tới cục diện trước mắt lại trầm bổng chập chùng khiến cho người ta không có cách nào nhìn ra đến tột cùng là ai mới có thể là bên thắng cuối cùng.
Vút!
Đột nhiên có một đạo kim quang vô cùng mạnh mẽ mãnh liệt mà ra, xuất hiện ở phía trước của Chu Nguyên, trợ giúp cho hắn vỡ từng tầng sóng xanh.
Thấy vậy, Chu Nguyên cũng không nhịn được giật mình, sau đó lại đưa một ánh mắt cảm tạ về hướng Lý Thuần Quân. Có một kiếm này của Lý Thuần Quân trợ giúp, Chu Nguyên đã triệt để có lòng tin có thể phá tan cơn sóng xanh, đi tới đỉnh của Thánh Sơn.
-Cảm ơn!
Chu Nguyên nói nhỏ một tiếng, sau đó đột nhiên tăng vọt tốc độ.
Chỉ qua có mấy hơi thở mà hắn đã triệt để đuổi kịp được Võ Hoàng.
Ánh mắt của Võ Hoàng bắn ra mà đến. Tầm mắt của hai người động chạm vào nhau, một luồng sát ý bắn mãnh liệt mà ra khiến cho không khí chung quanh mơ hồ cũng bị đông kết lại.
-Chu Nguyên, ngươi thật đúng là âm hồn bất tán*!-Võ Hoàng điềm nhiên nói.
*Âm hồn bất tán: cùng nghĩa với câu bám dai như đỉa.
Hắn làm sao cũng không thể nghĩ đến, kẻ trước mắt đã từng chỉ là một con Phế Long của Chu gia mà hắn nhìn cũng chả thèm nhìn này, vậy mà lại có một ngày có thể đuổi theo sát phía sau lưng của hắn đến như vậy.
-Võ Hoàng, hôm nay liền hoàn toàn kết thúc ân oán giữa hai người chúng ta đi thôi! -Trong mắt của Chu Nguyên hiện lên tràn đầy sát khí.
-Chỉ bằng một kẻ như ngươi?! -Võ Hoàng cười khẩy.
-Thôi được rồi, hôm nay liền chém giết ngươi tại nơi đây. Triệt để đoạn tuyệt tất cả mơ tưởng hão huyền của Chu Gia các ngươi.
Oanh!
Trong vô số đạo ánh mắt tràn đầy vẻ rung động ở bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, rốt cuộc thì hai bóng người của Chu Nguyên cùng Võ Hoàng cũng đã xuyên qua cơn sóng xanh cao tới ngàn trượng kia, trèo lên tới tận mây xanh.