Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 188: Song Long Chạm Mặt

Chưa xác định
Chương 188: Song Long chạm mặt

Trong nháy mắt khi thân ảnh Chu Nguyên cùng Vũ Hoàng phá vỡ ngàn trượng sóng xanh, trèo thẳng lên tầng mây, toàn bộ Thánh Tích Chi Địa đột nhiên sôi trào lên.

Vô số người trợn mắt hốc mồm.

Ai cũng không nghĩ tới, lại có đến hai người cùng phá vỡ rào cản cuối cùng. Hơn nữa… Hai người đó lại chính là Vũ Hoàng và Chu Nguyên.

Đương nhiên, đối với việc Vũ Hoàng có thể đi đến nước này, bọn họ còn có thể chấp nhận được. Dù sao Vũ Hoàng đã có tiếng là đỉnh tiêm thiên kiêu từ trước. Nhưng Chu Nguyên có thể làm được điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó lòng có thể tin được.

Bởi vì, nói thế nào thì thực lực của Chu Nguyên mới chỉ là Thiên Quan cảnh.

Ai có thể nghĩ tới, trong Thánh Tích Chi Địa kiêu tử như mây này, một người mới đạt đến Thiên Quan cảnh lại có thể đi đến bước này…

Bên ngoài Thánh Tích Chi Địa, đại biểu của các thế lực khắp nơi đều tỏ ra kinh ngạc.

- Người tên Chu Nguyên kia hình như đến từ Đại Chu vương triều a?

- Chính à Đại Chu vương triệu từng bị Đại Vũ vương triều lập mưu xâm chiếm đó sao? Ta còn tưởng bọn họ đã bị Đại Vũ tiêu diệt đấy…

- Chậc chậc, không nghĩ tới Đại Chu lại còn xuất hiện một vị thiên kiêu như vậy. Đợi một thời gian nữa, sợ rằng hắn sẽ có tiền đồ vô lượng.

- Thiên phú của Chu Nguyên này quả thực bất phàm. Đáng tiếc, hắn không đủ ẩn nhẫn, lựa chọn bộc lộ đăng đỉnh lúc này, nhất định sẽ bị Vũ Hoàng kia truy sát không chết không thôi.

- Đúng vậy a! Vũ Hoàng kia cũng không phải người dễ đối phó a!

- …

Rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao vang lên. Nhưng rõ ràng, rất nhiều người đều không xem trọng Chu Nguyên. Dù sao Vũ Hoàng có danh tiếng quá lớn, mà thực lực của hắn cũng sâu không lường được.

So với Chu Nguyên, mặc dù được xem như một thớt hắc mã làm cho mọi người kinh diễm, nhưng dù sao nội tình lại yếu hơn một chút.

- Chu Nguyên này kể ra cũng có chút năng lực. - Mấy vị sứ giả nhìn thấy một màn này cũng đều thi nhau lên tiếng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Chu Nguyên thông qua quang kính đều toát ra vẻ thưởng thức.

Tuy nhiên, Triệu Bàn lại không nằm trong một trong số những người trên. Hắn chỉ lơ đãng nhìn thoáng qua thân ảnh Chu Nguyên rồi nói:

- Thiên phú cũng không tệ. Đáng tiếc chính là vội vã đi tìm chết!

Mục Vô Cực đập cái tẩu xuống, nói:

- Nếu thiếu niên không dám mạnh mẽ xông lên làm sao có khả năng khai phá thông thiên chi đạo?

Triệu Bàn cười lạnh nói:

- Sợ là đường đến chỗ chết đi.

Mục Vô Cực cười mỉa mai:

- Lúc trước ngươi còn cảm thấy Chu Nguyên không có khả năng tranh đoạt cùng đám người Vũ Hoàng. Nhưng hôm nay hắn lại đăng đỉnh cùng một lúc với Vũ Hoàng. Triệu Bàn a Triệu Bàn, trí nhớ của ngươi cứ ngắn như vậy sao?

Triệu Bàn ánh mắt mãnh liệt, khinh miệt nói:

- Quá trình trèo lên bậc thang còn có thể mưu lợi, nhưng tiếp theo chính là cuộc chiến sinh tử. Tiểu tử kia ở trong tay Vũ Hoàng, thua là điều không thể nghi ngờ.

Mục Vô Cực cười nhạt nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại mất hết mặt mũi.

Triệu Bàn tức giận cười lạnh:

- Ta thật ra lại cảm thấy, ngươi xem trọng tên Chu Nguyên kia như thế, ngược lại cần chuẩn bị tinh thần nhặt xác cho hắ́n đó.

Mặc dù bên ngoài đang sôi trào như chảo dầu sôi, nhưng bên này Chu Nguyên lại không hề hay biết. Lúc này, sau khi phá vỡ ngàn trượng sóng xanh, hắn cảm thấy cơ thể như đang bồng bềnh giữa mây xanh.

Thân hình hắn bắt đầu chầm chậm rơi xuống mây mù phía dưới. Thang đá màu xanh dài vô tận ở dưới chân đã biến mất từ lúc nào.

- Bậc thang leo núi đã biến mất. – Mắt Chu Nguyên sáng lên.

Thân hình của hắn rơi vào trong mây mù, nhưng lập tức phát hiện nơi đặt chân cứng rắn như đất bằng. Ngay sau đó, mấy mù bốn phía xung quanh bắt đầu tiêu tán nhanh chóng.

Lúc này, Chu Nguyên mới phát hiện, hắn đang đứng ở giữa một quảng trường bằng bạch ngọc vô cùng rộng lớn. Mà quảng trường bạch ngọc này lại đứng sừng sững trên đỉnh Thánh Sơn.

- Nơi này chính là đỉnh Thánh Sơn! – Ánh mắt Chu Nguyên trở nên nóng bỏng. Hắn tốn bao nhiêu công sức, thiên tân vạn khổ, cuối cùng mới đến được nơi đây.

Hắn chợt nhắm mắt lại, sau đó mở mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy nơi xa kia, mây mù dần bị xua tan, làm lộ ra một thân ảnh mặc áo màu hoàng kim đang đứng chắp tay.

Bóng người kia lạnh lùng nhìn về phía hắn, quanh thân có sát khí bàng bạc cuộn trào.

Không phải Vũ Hoàng thì còn ai vào đây?

Ánh mắt hai người đụng nhau giữa bạch ngọc quảng trường, sát khí bắn ra bốn phía.

- Ta thật không nghĩ tới. . . Lúc trước đến nhìn ta cũng không thèm nhìn ngươi dù chỉ một chút. Vậy mà ngươi lại thực sự có thể đi đến một bước này… - Thanh âm của Vũ Hoàng đạm mạc, không chứa chút tình cảm nào.

- Hiện tại ta thực sự có chút hối hận. Lúc trước, chỉ cần ta để ý đến ngươi một chút thì bây giờ Đại Chu hoàng thất đã triệt để xong đời.

- Nếu vậy, hôm nay ta đã bớt được rất nhiều phiền phức.

Lúc trước, Đại Chu ở vào thời điểm suy yếu nhất, nếu hắn để Tề Vương kia duy trì thêm một thời gian, nói không chừng thật sự có thể triệt để khiến Đại Chu hoàng thất bị lật tung.

Chẳng qua, khi đó hắn cho rằng phái ra bốn vị Thái Sơ cảnh đã đủ.

Nhưng có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến, chỉ vì một ý nghĩ sai lầm lúc đó mà giúp cho một kẻ trong mắt hắn chỉ là Phế Long của Chu gia có thể từng bước đi đến ngày hôm nay... Thậm chí, hiện tại đã có thể tạo thành uy hiếp với bản thân.

- Ta lại cảm thấy… Chờ đến lúc ta làm thịt ngươi, ngươi sẽ càng thêm hối hận. - Chu Nguyên cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn. Câu nói của hắn lộ ra sát ý nồng đậm không hề che giấu chút nào.

- Chỉ bằng ngươi, Phế Long của Chu gia?! - Vũ Hoàng mặt không biểu tình, mắt nhìn thẳng về phía Chu Nguyên không che giấu vẻ mỉa mai cùng cao cao tại thượng.

Chu Nguyên ung dung cười một tiếng, đáp lời:

- Ngươi vốn chỉ là một tên trộm vặt bé nhỏ, lấy đâu ra lẽ thẳng khí hùng như vậy?

- Trộm vặt? - Vũ Hoàng nói với giọng mỉa mai:

- Tên đáng thương nhà ngươi vẫn coi mình là Thánh Long sao?

Chu Nguyên lắc đầu, nói:

- Có phải là Thánh Long hay không ta không thèm để ý đến.

Hắn cười nhạt nói:

- Vũ Hoàng, chuyện đó mặc dù đã làm ta vô cùng khó khăn trong những năm này, nhưng ta cũng không cho rằng đó là một chuyện xấu.

- Mà sự tình năm đó làm cho Đại Vũ thế tử ngươi luôn xuôi chèo mát mái, chưa bao giờ gặp trở ngại. Điều ày đối với ngươi mà nói ngược lại chưa chắc đã hoàn toàn là một chuyện tốt.

Ánh mắt Vũ Hoàng âm lãnh. Ngữ khí của Chu Nguyên lúc này làm cho hắn có một cảm giác tức giận khó lòng ngăn chặn được. Bởi vì những lời này, hắn đã từng nghe được từ một người mà hắn rất để ý nói qua.

Vũ Dao.

Tuy nhiên, Vũ Dao có thể nói với ta như vậy, còn ngươi, một Phế Long của Chu gia lại dựa vào cái gì?

Hơn nữa, sao ngươi dám dùng ngữ khí như nàng nói chuyện với ta?

Vũ Hoàng khép hờ hai mắt. Quanh người hắn có nguyên khí cuồng bạo nổi lên. Một lúc lâu sau, không khí dường như lắng đọng lại. Nhưng mà, dù là ai cũng có thể cảm giác được đây chẳng qua chỉ là an tĩnh tạm thời. Bởi vì sự bộc phát giống như núi lửa, áp chế lúc này sẽ chỉ làm cho nó càng thêm đáng sợ.

- Chu Nguyên, lần này sau khi ta chém giết ngươi rồi, ta sẽ đích thân dẫn binh xóa bỏ hoàn toàn Đại Chu triệt của ngươi! - Thanh âm của Vũ Hoàng mang theo sát ý vô biên vô tận, làm cho không khí đều bị đông cứng.

Chu Nguyên nhấc mí mắt, bàn tay nắm lại, đột ngột xuất hiện. Ánh sáng lướt qua, Thiên Nguyên Bút hóa thành một chiếc bút lớn, ngòi bút sắc bén chĩa xuống đất.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vũ Hoàng bằng ánh mắt băng lãnh thấu xương.

- Vũ Hoàng, Vũ gia các ngươi năm đó đoạt khí vận của ta, chặt đứt một tay của phụ vương ta, hại ta mẫu hậu mất đi thật nhiều tuổi thọ … Những món nợ này, bây giờ ta sẽ từng chút thanh toán với Đại Vũ các ngươi.

- Mà bây giờ, ta muốn đòi lại món nợ đầu tiên từ trên thân thể ngươi!

Oanh!

Nguyên khí màu ám kim ầm ầm bộc phát. Áo bào của Chu Nguyên không gió tự bay, trong đôi mắt là sát ý phô thiên cái địa.

- Ha ha!

Vũ Hoàng ngửa mặt lên trời cười to, nói:

- Chỉ bằng ngươi sao?

- Ha ha, cũng tốt cũng tốt! Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi chôn thân tại đây. Ta sẽ dùng máu ngươi để chứng minh cho Vũ Dao, để nàng nhìn xem ta có phải là Chân Long hay không!

Oanh!

Xích hồng nguyên khí tựa như núi lửa bộc phát, chấn động hư không.

Tại vô số ánh mắt soi mói bên ngoài Thánh Tích Chi Địa, trên quảng trường bạch ngọc, hai luồng sát ý với khí thế bàng bạc như cuồng phong vũ bão, hung hăng đụng vào nhau.

Sau lưng bọn họ, phảng phất như có long ảnh ẩn hiện đang ngửa mặt lên trời thét dài.

Chẳng qua là, long ảnh của Vũ Hoàng hiện ra màu vàng, trong khi đó sau lưng Chu Nguyên lại là long ảnh màu huyết hồng!

Bình Luận (0)
Comment