Rống!
Trên quảng trường bạch ngọc của Thánh Sơn, thấp thoáng có tiếng long ngâm vang vọng. Hai cỗ sát ý khí thế bàng bạc hung hãn chạm vào nhau. Sát ý lạnh lẽo phảng phất như có thể đông cứng cả không khí.
Nguyên khí màu ám kim từ thể nội Chu Nguyên ầm ầm bạo phát toàn bộ. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng. Trong nháy mắt, nguyên khí dưới chân nổ tung, thân ảnh hắn đột nhiên bắn vọt về phía trước.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Vũ Hoàng. Chu Nguyên lắc tay lấy ra Thiên Nguyên Bút, hung mãnh đâm về phía trước. Lông tơ rắng như tuyết xé gió mà đến, xảo trá và tàn nhẫn đam thẳng về phái cổ họng Vũ Hoàng.
Hình ảnh lông tơ trắng lập tức được phóng đại trong mắt Vũ Hoàng. Hắn cấp tốc đạp xuống đát, người nghiêng một chút, vừa vặn tránh đi ngòi bút sắc bén.
- Chu Nguyên, từ khi nào lá gan của ngươi lớn như vậy? Đối mặt với ta vậy mà cũng dám ra tay trước? - Vũ Hoàng điềm nhiên nói.
Mặt Chu Nguyên không biểu tình, ngòi bút chấn động. Chỉ thấy lông tơ tuyết trắng kia trực tiếp hóa thành vô số sợi bạch tuyến, mỗi một sợi bạch tuyến đều tản ra khí tức sắc bén, phô thiên cái địa bao phủ những chỗ yếu hại quanh thân Vũ Hoàng.
Một khi hắn đã ra tay, hiển nhiên sẽ không lưu tình chút nào.
- Hừ!
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng. Bàn chân giẫm một cái, xích hồng nguyên khí bộc phát tựa như mặt trời rực lửa, mãnh liệt nhật bốc lên.
Phanh phanh!
Vô số sợi bạch tuyến xuyên vào trong phạm vi xích hồng nguyên khí đều bị bắn ngược ra ngoài.
Ánh mắt Vũ Hoàng băng lãnh. Trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh trường thương màu đỏ sậm lóe lên. Trên thanh trường thương kia có Kim Ô đang bay lên. Ngay lúc này, nguyên khí phát ra càng trở nên nóng bỏng và cuồng bạo hơn.
Kim Ô Thương, thượng phẩm Huyền Nguyên binh.
Khi Vũ Hoàng nắm lấy thanh Kim Ô trường thương này, khí thế của hắn cũng trở nên càng cuồng bạo hơn. Hắn lập tức quát to một tiếng, trường thương hóa thành một chuỗi tàn ảnh, gào thét xông về phía đầu Chu Nguyên.
Mặt đất bằng bạch ngọc vào lúc này cũng bị hòa tan thành một vệt dài.
Keng!
Thiên Nguyên Bút cứng rắn ngăn tại phía trên đầu Chu Nguyên. Bút và thương chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng kim loại.
Trong hoa lửa bắn ra tung tóe, ánh mắt hai người đụng nhau, sát ý ngập tràn.
Vũ Hoàng rút thương về, mũi thương chĩa chếch xuống đất. Ở đầu mũi thương không ngừng có nguyên khí bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng hóa thành huyền mang lớn chừng mấy thước. Đầu tiên huyền mang có màu xanh, sau đó dần biến thành màu tím.
Huyền Mang màu tím không ngừng phun ra hút vào, sắc bén đến không cách nào hình dung. Thậm chí cả mặt đất cũng bị phá vỡ một cách dễ dàng.
- Hãy nhìn một thương này của ta xuyên thủng chiếc bút hỏng kia của ngươi đi! – Thanh âm của Vũ Hoàng vang lên đầy âm. Thân hình hắn phóng lên, mũi thương phun ra nuốt vào, tử mang xẹt qua mặt đất. Chỗ nó lướt qua, mặt đất bị tách ra, bóng loáng như gương.
- Huyền Mang Thuật? Ta cũng biết!
Chu Nguyên nhìn mũi thương của Vũ Hoàng có tử mang đang phun ra nuốt vào, hai mắt chợt sáng lên. Hắn cười lạnh một tiếng, ngòi bút trắng như tuyết khẽ rung động. Nguyên khí xung quanh tụ tập, tạo thành huyền mang co duỗi không chừng.
Huyền mang này của hắn, đầu tiên cũng là màu xanh, sau một thời gian trôi qua sẽ dần hóa thành màu tím.
Huyền Mang Thuật có hai tầng cảnh giới, phân chia bằng màu sắc, đó là xanh và tím.
Ban đầu, Chu Nguyên chỉ có thể đạt tới cấp độ Huyền Mang Thuật màu xanh. Nhưng hôm nay, nương theo thực lực không ngừng tăng lên, hắn rốt cục có thể nâng cao uy nâng của Huyền Mang Thuật thêm một bậc.
Bạch!
Thân ảnh cũng đồng thời phóng lên một cách mãnh liệt. Mấy hơi thở sau, giữa quảng trường bạch ngọc, hai bóng người đụng vào nhau. Nguyên khí lập tức trở nên càng cuồng bạo hơn, chứng tỏ hai người họ đã dùng toàn lực.
Keng keng keng!
Tốc độ của hai người được thúc giục đến cực hạn, gần như không thể nhìn rõ bóng người. Người ngoài nhìn lại chỉ thấy những tàn nahr đang không ngừng giao thoa. Tử mang bắn ra bốn phía, mặt đất không ngừng bị xé rách.
Nhưng dù vậy, ai cũng có thể cảm ứng được cả hai bên đều ra tay tàn nhẫn với đối phương.
Vô số ánh mắt khắp nơi trong ngoài Thánh Tích Chi Địa đều gắt gao nhìn chằm chằm hai bóng người đang đánh nhau đỏ mắt trên quảng trường bạch ngọc kia…
Chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, song phương đã giao thủ hơn trăm hiệp. Chỉ với tần suất điên cuồng này cũng đủ làm cho rất nhiều người không thở nổi.
Mặt đất xung quanh đều biến thành một trận hỗn độn.
Xoẹt!
Mặt đất bị xé nứt, hai đạo tàn ảnh mãnh liệt bắn ra. Ngòi bút và mũi thương không ngừng phun ra nuốt vào tử mang đột nhiên xé rách không khí. Trong nháy mắt kế tiếp, hai bên không ngừng đụng vào nhau.
Keng!
Thanh âm sắc lạnh vang lên, nhưng đi kèm theo đó lại là nguyên khí cực kỳ cuồng bạo va chạm với nhau.
Hai thân ảnh kia cũng bị nguyên khí trùng kích ảnh hưởng, thân hình bắn ngược ra ngoài.
Chu Nguyên lui về phía sau mấy chục trượng, ngòi bút xẹt qua mặt đất mang theo hoa lửa.
Mà Vũ Hoàng lại chỉ là lui về phía sau mười trượng, mũi thương chúc xuống, lập tức ổn định thân hình.
Qua lần va chạm này, hiển nhiên Vũ Hoàng chiếm cứ ưu thế hơn một chút.
Tuy nhiên, sắc mặt của Vũ Hoàng cũng không mấy tốt đẹp, ngược lại càng thêm âm trầm. Bởi vì hắn hoàn toàn hiểu rõ, thời điểm mới tiến vào Thánh Tích Chi Địa, ngay cả hắn một quyền của hắn Chu Nguyên cũng không đỡ nổi.
Mà bây giờ, Chu Nguyên đã có thể chiến đấu ngang ngửa với hắn như vậy!
Như vậy sao không khiến Vũ Hoàng cảm thấy tức giận cho được! Đương nhiên, ẩn sâu dưới sự tức giận kia chính là sự kiêng kị mà Vũ Hoàng không muốn thừa nhận. Rõ ràng, tốc độ phát triển của Chu Nguyên làm cho hắn không thể không bắt đầu coi trọng.
Một làn khí trắng từ trong mũi Chu Nguyên chậm rãi phun ra. Hắn nhìn qua Vũ Hoàng đang hằm hằm nhìn bản thân, nói:
- Gần hai năm trước, trong mắt của ta, Đại Vũ thái tử như ngươi cao không thể chạm…
Thời điểm đó hắn, hắn còn không cách nào khai mạch tu hành. Đừng nói là Vũ Hoàng, dù chỉ là tên Tề Nhạc kia, trong mắt hắn đều là khó mà chạm đến. Nhưng ai có thể ngờ, không đến hai năm, thiếu niên không cách nào khai mạch tu hành năm đó, cũng đã có thể xuất hiện ở nơi này, đánh đến ngang tay cùng vị Đại Vũ thái tử này.
- Vũ Hoàng, ngươi đi trước ta nhiều năm, cuối cùng lại bị ta dùng thời gian ngắn ngủi như vậy đuổi kịp. Điều này nói rõ cái gì?
Chu Nguyên mỉm cười, nói:
- Nói rõ, ta so ngươi, thực sự xuất sắc hơn nhiều!
Ánh mắt Vũ Hoàng âm trầm, nhìn chằm chằm Chu Nguyên như thể muốn ăn tươi nuốt sống người vậy. Quanh người hắn, nguyên khí trở nên lung lay mãnh liệt. Tuy nhiên, cuối cùng hắn chỉ có thể khép hờ hai mắt, hít sâu một hơi, dồn nén sự tức giận vào trong.
- Chu Nguyên, ngươi lợi dụng ngôn ngữ khiến ta tức giận là để tìm ra sơ hở của ta sao? - Vũ Hoàng âm lãnh nói.
- Đừng vọng tưởng! Ta biết trước kia ta từng xem thường ngươi. Tuy nhiên… Ta sẽ bù đắp lại những sai lầm này. Mà cái giá để bù đắp chính là dùng mệnh của ngươi!
- Nội tình của ngươi thật sự không tệ. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn chỉ là Thiên Quan cảnh!
- Mà ta bây bây giờ đã là Thái Sơ cảnh!
Một chữ cuối cùng được thốt ra cũng là lúc xích hồng nguyên khí tại thành trụ ánh sáng từ thể nội Vũ Hoàng xông thẳng lên trời. Xích hồng nguyên khsi như ngọn lửa nóng rực đốt cháy cả bầu trời.
- Kim Ô Phần Thiên Khí!
Theo tiếng hét của Vũ Hoàng, trong nguyên khí xích hồng chợt có ánh sáng hội tụ thành một bóng hình, dường như đó là một con Tam Túc Kim Ô đang thiêu đốt lên ngọn lửa làm nhiệt độ trong thiên địa trở nên nóng bỏng.
- Gia hỏa này tu luyện nguyên khí… cũng đạt tới ngũ phẩm sao?
Chu Nguyên híp hai mắt lại, nhìn sang Tam Túc Kim Ô như ẩn như hiện kia. Nguyên khí của Vũ Hoàng vậy mà cũng đạt đến ngũ phẩm.
Chu Nguyên biết giờ phút này đã không thể lùi bước, vì vậy hắn tiến lên trước một bước.
Ám kim nguyên khí bộc phát ra, kim quang tràn ngập chân trời. Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy ám kim nguyên khí dần ngưng tụ, cuối cùng tạo thành một cái hình bóng Ám Kim Cự Mãng hư ảo.
Cự mãng xuất hiện sau lưng Chu Nguyên, ngửa mặt lên trời gầm gào, đinh tai nhức óc.
- Kim Ô Phần Thiên Khí, Kim Ô Thiên Diễm!
Vũ Hoàng đột nhiên thét dài, Tam Túc Kim Ô đồng thời gào thét. Ngọn lửa xích hồng ở trên thân thể nó bốc cháy lên. Những nơi hỏa diễm đi qua, ngay cả không gian đều trở nên vặn vẹo.
Mặt đất phía dưới càng biến thành một vùng đất khô cằn.
Vô số ánh mắt khắp Thánh Tích Chi Địa trở nên sợ hãi trước một màn này. Mặc dù bọn họ không ở hiện trường nhưng cũng có thể cảm nhận được sự bá đạo trong thế công vừa rồi của Vũ Hoàng.
Tam Túc Kim Ô gào thét bay đến, tựa như một mặt trời lớn đang hạ xuống thế gian, mang đến uy áp khủng bố.
Chu Nguyên nhìn thấy xích hồng đang cấp tốc phóng đại trong, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Hắn phun ra một luồng khí trắng, hai tay khép lại, trong lòng vang vọng một âm thanh trầm thấp.
- Thông Thiên Huyền Mãng Khí, Huyền Mãng Thôn Thiên Thuật!
Hống!
Huyền Mãng gầm lên, bay vút ra va chạm với Tam Túc Kim Ô. Trong nháy mắt, Huyền Mãng mở chiếc miệng rộng, muốn nuốt lấy Tam Túc Kim Ô…
Chu Nguyên nhìn một màn này, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
- Vũ Hoàng! Chúng ta cùng thử một chút, là Kim Ô Phần Thiên Khí của ngươi lợi hại, hay Thông Thiên Huyền Mãng Khí của ta càng hơn một bậc!