Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 190: Lấy Mạng Đổi Mạng

Chưa xác định
Chương 190: Lấy mạng đổi mạng

Grào!

Ám Kim Cự Mãng thét dài một tiếng, miệng lớn há ra, sau đó lập tức nuốt lấy Tam Túc Kim Ô đang vọt đến dưới vô số ánh mắt chấn động của những người quan sát.

Một màn kia, khiến tất cả mọi người rung động.

Khắp nơi trong ngoài Thánh Tích Chi Địa đều bộc phát ra những âm thanh kinh thán, ngạc nhiên.

- Thủ đoạn của Chu Nguyên này cũng không hề yếu a.

- Nguyên khí của hai người bọn họ chắc hẳn đều là ngũ phẩm. Bằng không, e rằng khó mà đạt đến loại tình trạng ngưng hình như này.

- Ta còn tưởng rằng Chu Nguyên chẳng mấy chốc sẽ phải chịu thua đấy. Không ngờ… Với tình hình này, có thể hắn sẽ kiên trì được thêm một chút thời gian đi!

- Ha ha… Ta lại không nghĩ vậy. Thực lực Vũ Hoàng mạnh cỡ nào? Dù cho hiện tại Chu Nguyên biểu hiện đầy mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng hắn cũng chịu thua thiệt về đẳng cấp. Nếu như lúc này hắn là Thái Sơ cảnh, chỉ sợ Vũ Hoàng thật đúng là không thắng nổi hắn, đáng tiếc…

- …

Trên không trung bên ngoài Thánh Tích Chi Địa, sáu vị sứ giả cùng với rất nhiều đại biểu của các thể lực khắp nơi trên Thương Mang đại lục đều tập trung tinh thần nhìn vào quang kính.

Ngược với những người bình luận dưới kia, sau khi Triệu Bàn nhìn thấy cảnh tượng Ám Kim Cự Mãng một ngụm nuốt Tam Túc Kim Ô, hai mắt hắn nhắm lại, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười lạnh, nói:

- Chu Nguyên này có khẩu vị đúng là rất lớn! Nhưng mà hắn không sợ bị bể bụng sao?

Với ánh mắt của hắn, dĩ nhiên có thể nhận ra phẩm chất nguyên khí của hai người đều là ngũ phẩm. Nguyên khí đạt cấp bậc này đã được xem như là rất bất phàm.

Tuy nhiên, mặc dù đều là ngũ phẩm nguyên khí, nhưng Chu Nguyên lại chỉ là Thiên Quan cảnh, mà Vũ Hoàng đã là Thái Sơ cảnh. Phẩm chất cùng cấp nhưng tu vi khác biệt khiến cho sự chênh lệch giữa hai người không hề nhỏ.

Trước đó, Chu Nguyên có thể dựa vào ngũ phẩm nguyên khí để chiếm tiện nghi khi đánh nhau với người khác. Nhưng lúc này, khi người đối mặt với hắn là Vũ Hoàng cũng có nguyên khí ngũ phẩm, ưu thế này của hắn đã không còn.

Nghe thấy câu nói này của Triệu Bàn, mấy vị sứ giả còn lại đều khẽ gật đầu. Bọn hắn dĩ nhiên cũng nhìn ra, trong trận đấu giữa hai người đều có ngũ phẩm nguyên khí này, Chu Nguyên không chiếm được thượng phong.

Mục Vô Cực lần này lại giữ im lặng. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Ám Kim Cự Mãng trong quang kính đang nuốt lấy Tam Túc Kim Ô kia, hai hàng lông mày nhăn lại thành chữ “xuyên”.

Mà trong ánh mắt soi mói của mọi người, trên quảng trường bạch ngọc, Ám Kim Cự Mãng vừa nuốt Tam Túc Kim Ô bỗng kêu lên một tiếng. Trong thân thể nó dường như có một luồng hỏa diễm đang lan ra.

- Chu Nguyên, ngươi quá cuồng vọng! Ngươi có ngũ phẩm nguyên khí, ta cũng có.

- Nguyên khí của ngươi hùng hậu, nguyên khí của ta còn hùng hậu hơn!

- Vậy mà ngươi còn có can đảm nuốt nguyên khí của ta? Thật là chán sống mà!

Vũ Hoàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, khóe miệng hắn chợt cong lên một nụ cười mỉa mai, một tay kết ấn.

Hừng hực!

Ngọn lửa xích hồng đột nhiên xông ra khỏi thể nội Ám Kim Cự Mãng. Giữa ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt, Ám Kim Cự Mãng dần biến thành hư vô. Ngay sau đó, trong ngọn lửa đang từ từ hình thành một con Tam Túc Kim Ô lần nữa. Mặc dù kích thước đã bị co lại rất nhiều, nhưng uy thế vẫn không hề suy giảm.

Hô!

- Hãy để Kim Ô Phần Thiên Khí của ta đốt thành tro bụi đi! - Vũ Hoàng quát chói tai lên tiếng. Nương theo tiếng thét, Tam Túc Kim Ô cũng vọt thẳng xuống, vồ tới Chu Nguyên.

Cảnh tượng này lập tức khiến những người đang quan sát khắp trong ngoài Thánh Tích Chi Địa bàn tán xôn xao.

Ngọn lửa nóng rực bao phủ khắp trời đất vọt tới. Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thân hình Tam Túc Kim Ô đang nhanh chóng phóng đại kia, khuôn mặt thanh tú không có chút nào sợ hãi.

- Nếu chỉ là so đấu nguyên khí, có lẽ ta thực sự yếu hơn ngươi một phần. Tuy nhiên... những thứ đã bị Huyền Mãng của ta nuốt xuống, dù cho là cái gì, chỉ sợ không dễ dàng xông ra như vậy đâu. - Chu Nguyên bình tĩnh nói.

Hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, hướng về phía Tam Túc Kim Ô đang gào thét mà đến.

Đôi mắt Vũ Hoàng đột nhiên lồi ra.

Bởi vì hắn nhìn thấy, vào lúc này, trên thân Tam Túc Kim Ô bỗng nhiên xuất hiện từng huyết tuyến đầy quỷ dị. Những tơ máu đó ngọ nguậy, phóng thích ra khí tức cực kỳ uy nghiêm.

Xuy xuy!

Quanh tơ máu có ánh sáng phát ra. Tam Túc Kim Ô vốn đang hung hãn lao xuống người Chu Nguyên bỗng phát ra thanh âm đầy thê lương. Ngọn lửa hừng hực khắp toàn thân chợt nhanh chóng ảm đạm xuống với tốc độ kinh người.

Ầm!

Cuối cùng, khi còn cách Chu Nguyên khoảng chừng hơn mười trượng, Tam Túc Kim Ô nổ tung, hóa thành mưa lửa rơi xuống khắp trời.

Đỉnh đầu Chu Nguyên có ám kim nguyên khí hóa thành một đóa mây vàng, cách li hắn với làn mưa lửa kia.

- A?

Bên ngoài Thánh Tích Chi Địa, mấy vị sứ giả đều là thôn lên những tiếng kinh ngạc.

Triệu Bàn đang cười lạnh bỗng chuột rút miệng, sắc mặt trở nên xám lại. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Vũ Hoàng đang chiếm cứ tiên cơ, lại bị Chu Nguyên dễ dàng hóa giả như vậy.

Mục Vô Cực thì thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Chu Nguyên tự có thủ đoạn nên mới dám dùng nguyên khí lấy cứng đối cứng.

- Hình như nguyên khí của tiểu tử này có ẩn dấu một khí tức cực kỳ bá đạo… - Mục Vô Cực âm thầm nói. Hiển nhiên, lúc trước ở trong thể nội Ám Kim Cự Mãng, Tam Túc Kim Ô của Vũ Hoàng bị dính một tia khí tức đó nên mới nhanh chóng bị sụp đổ như vậy.

Mục Vô Cực nở nụ cười. Nếu thuần túy so đấu về nguyên khí, Chu Nguyên chắc chắn không theo kịp Vũ Hoàng do đẳng cấp bị áp chế. Nhưng nếu Chu Nguyên có khí tức quỷ dị bá đạo kia trợ giúp, có lẽ Vũ Hoàng cũng chưa chắc có thể làm gì được Chu Nguyên.

- Đó là cái gì? - Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, giọng nói lạnh lẽo. Hắn dĩ nhiên cũng cảm nhận được khí tức quỷ dị kia.

Chu Nguyên chậm rãi xòe bàn tay, giơ về phía Vũ Hoàng. Ở giữa lòng bàn tay, một đoàn huyết hồng chậm rãi ngọ nguậy, toát ra khí tức oán hận nồng đậm khiến người sợ hãi.

- Ngươi quên rồi sao? Đây không phải lễ vật mà phụ vương của ngươi dành tặng cho ta năm đó sao? - Chu Nguyên thản nhiên nói.

Vũ Hoàng trợn trừng:

- Đây là… Oán Long Độc?

Bản thân hắn cũng biết chuyện năm đó phụ vương cướp Thánh Long khí vận từ thể nội Chu Nguyên, sau đó lại tàn nhẫn phong ấn vào thể nội Chu Nguyên oán khí do Thánh Long khí vận sinh ra, từ đó hình thành nên Oán Long Độc. Oán Long Độc sẽ không ngừng nuốt tinh huyết của Chu Nguyên, khiến hắn bị phế bỏ một cách triệt để.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Chu Nguyên không những không bị Oán Long Độc giết chết mà ngược lại còn trở thành vũ khí đắc lực cho hắn.

Loại độc này vừa bá đạo lại quỷ dị, dù là Vũ Hoàng cũng không dám tuỳ tiện để nó xâm nhập vào thể nội.

Thực ra lúc trước nhìn thấy Tiêu Thiên Huyền và Cổ Linh, hắn đã biết loại độc này bá đạo. Nhưng lúc đó Oán Long Độc trong thể nội hai người quá mỏng manh, cho nên Vũ Hoàng cũng không quá mức để ý.

Mà bây giờc chính hắn gặp phải mới biết sự đáng sợ đích thật của nó.

- Mạng của ngươi cũng lớn lắm! Trúng loại độc này mà chưa chết. - Vũ Hoàng điềm nhiên nói.

- Lúc nào còn chưa trả từng lễ vật này cho Vũ gia các ngươi, ta sao có thể bỏ qua mà đi chết được? - Chu Nguyên nhàn nhạt nói.

- Thật sao?

Ánh mắt Vũ Hoàng trở nên âm hàn. Kim Ô Thương trong tay đột nhiên đâm mạnh về phía trước, hóa thành một dải màu đỏ, mang theo lực lượng cuồng bạo đánh về phía Chu Nguyên nhanh như thiểm điện.

Thiên Nguyên Bút trong tay Chu Nguyên cũng chấn động, bay lên lơ lửng giữa không trung. Chu Nguyên hung hăng đá vào đuôi bút, khiến Thiên Nguyên Bút cũng hóa thành một vòng sáng mãnh liệt tiến lên trước.

Keng!

Thương và bút liên tục chạm vào nhau giữa không trung, âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Sau đó. cả hai cùng bắn ngược trở lại, cắm lên nền bạch ngọc quảng trường. Mặt đất xung quanh đều bị nứt ra thành những khe lớn chằng chịt.

Vũ Hoàng tung người rơi vào trên đầu thương, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Hai tay hắn kết ấn nhanh như tia chớp, lập tức có xích hồng nguyên khí gào thét vọt tới.

Miệng hắn mở ra, hơi hút vào một chút, sau đó đột nhiên phun ra.

Hừng hực!

Xích hồng nguyên khí như dòng lũ phun ra, sau đó dần xoay tròn, cuối cùng biến thành một viên châu màu xích hồng to chừng đầu người.

Trong hạt châu thấp thoáng hình bóng Kim Ô, nguyên khí vô cùng cuồng bạo dao động phát ra.

- Chu Nguyên, năm đó ngươi may mắn không chết. Bây giờ ta lại cảm thấy, ngươi có thể đi chết được rồi!

- Tiểu Thiên Nguyên Thuật, Kim Ô Bạo Diễm Châu!

Vũ Hoàng quát chói tai, bàn chân đột nhiên giẫm mạnh. Kim Ô Thương kịch liệt rung động, uốn lượn xông đến. Ngay sau đó, Vũ Hoàng trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Chu Nguyên.

Trong mắt Vũ Hoàng có sát ý dâng trào, viên châu màu xích hồng trong lòng bàn tay hắn hung hăng đập xuống đầu Chu Nguyên.

Mặt đất dưới chân liên tục bị chấn vỡ ra.

Nhiệt độ cao tràn ngập không gian. Ngay khi Chu Nguyên nhìn thấy hình dáng Vũ Hoàng đổ nhiên xuất hiện trước mặt, trong mắt hắn bỗng hiện lên vẻ ngang ngược.

- Vũ gia chết tiệt năm đó nhân lúc ta còn nhỏ mà bắt nạt. Hôm nay, ta sẽ dùng tiểu tạp chủng nhà ngươi để gán nợ!

Khuông mặt thanh tú của Chu Nguyên trở nên dữ tợn.

Những năm này hắn một mực áp chế sát ý ở trong lòng, hiện tại đều bùng phát ra ngoài.

Cho nên, khi đối mặt với thế công hung hãn của Vũ Hoàng, Chu Nguyên không tránh không né. Hắn nắm chặt bàn tay, tay áo nổ tung, một viên lôi cầu có phong lôi lấp lóe vờn quanh bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Ánh mắt hắn trở nên ngang ngược, bàn tay mở ra vỗ về phía Vũ Hoàng vừa vặn xuất hiện trước mặt.

- Tiểu Thiên Nguyên Thuật, Đại Phong Lôi!

Lần này hắn đúng là lấy mạng đổi mạng!

Bình Luận (0)
Comment