Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 199 - Chương 198: Phân Chia Thánh Long Khí

Chưa xác định
Chương 198: Phân chia Thánh Long Khí

Trên bạch ngọc quảng trường bị phá hỏng, Chu Nguyên quỳ một chân trên đất, sắc mặt trắng bệch. Nguyên khí quanh thân cực kỳ mỏng manh, giữa mi tâm, ánh sáng của thần hồn cũng ảm đạm như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Hắn đảo mắt, ánh mắt hờ hững nhìn về phía thi thể sau lưng đầu lìa khỏi cổ kia.

Ông!

Đột nhiên, thi thể không đầu của Vũ Hoàng có chút chấn động. Một chớp mắt tiếp theo, có một cột sáng từ phần cổ phát ra, phóng lên tận trời. Trong quang mang có tiếng long ngâm quanh quẩn.

Trong mơ hồ, một bóng hình hư ảo như long ảnh thấp thoáng trong cột sáng đó.

Long ảnh kia cổ lão tôn quý như thể tượng trưng cho thiên địa ban tặng vậy.

Chu Nguyên nhìn thấy vậy, trong lòng đột nhiên run lên. Ở trên đó, hắn đã nhận ra một khí tức quen thuộc gần như khắc cốt minh tâm…

- Thánh Long khí…

Thanh âm của Chu Nguyên cũng trở nên run rẩy. Năm đó, Vũ Vương rút Thánh Long khí vận trong thể nội hắn ra, rót vào trong thể nội mãng tước Đại Vũ…

Không nghĩ đến, mười mấy năm sau, hắn lại có thể một lần nữa cảm nhận được Thánh Long khí vốn dĩ thuộc về bản thân.

Tê!

Khí Phủ trong thể nội Chu Nguyên, Thông Thiên Huyền Mãng Khí cvào lúc này đột nhiên trở nên bạo động, phảng phất như có tiếng gào rít truyền ra, lộ ra một thanh âm khát vọng không cách nào kiềm chế.

Ông!

Long ảnh hư ảo hình thành từ khí chiếm cứ giữa không trung, sau đó bỗng nhiên tràn xuống.

Tuy nhiên, Thánh Long khí cũng không phóng tới Chu Nguyên, ngược lại xông về đầu lâu Vũ Hoàng đã bị đứt gãy kia.

- Vũ Hoàng, ta biết ngươi không dễ dàng chết như vậy! – Ánh sáng sắc lạnh trong mắt Chu Nguyên đại thịnh. Hắn không chút do dự đấm ra một quyền,nguyên khí trong thể nội vừa mới khôi phục một chút liền gào thét phóng ra, không giữ lại chút nào, hung hăng đánh tới cái đầu kai của Vũ Hoàng.

Lúc này, cái đầu trên mặt đất của Vũ Hoàng đột nhiên mở ra hai mắt. Ở mi tâm có ánh sáng hiển hiện, trong lúc mơ hồ hiển lộ ra một hình ảnh mơ hồ.

Rõ ràng là thần hồn của Vũ Hoàng.

Chu Nguyên chém nhục thân Vũ Hoàng, nhưng thần hồn của hắn vẫn còn trốn ở giữa mi tâm.

Thánh Tích Chi Địa, đông đảo ánh mắt nhìn thấy một màn này, đều kinh ngạc lên tiếng.

- Thần hồn của Vũ Hoàng vậy mà không bị tiêu tán theo nhục thân?

- Xem ra hắn có bảo bối bảo vệ thần hồn, vì vậy lúc này mới có thể đem thần hồn ẩn nấp trong đầu.

- Đáng tiếc, mất đi nhục thân, thần hồn không hề có tác dụng. Trừ phi thần hồn bước vào Thực cảnh. Nhưng rõ ràng, thần hồn này của Vũ Hoàng còn chưa luyện đến một bước kia!

- Chỉ cần Chu Nguyên đánh nát đầu lâu đó, thần hồn kia tự nhiên cũng không có chỗ để trốn, sẽ dễ dàng bị đánh nát.

- ..

- Hưu!

Lực lượng thần hồn ở mi tâm Vũ Hoàng nâng cái đầu trống rỗng rỗng bay lên, tránh đi công kích nguyên khí của Chu Nguyên. Sau đó miệng nó há ra, muốn một lần nữa hút đi Thánh Long khí.

- Thiên Nguyên Bút!

Ánh mắt Chu Nguyên lạnh thấu sương, bàn tay từ bên hông rút ra Thiên Nguyên Bút. Hơi lắc một chút, Thiên Nguyên Bút phóng to, lông tơ như tuyết trắng đột nhiên mở rộng, hóa thành tấm lụa tuyết trắng, hung mãnh đâm nhanh về phía đầu lâu của Vũ Hoàng.

Vũ Hoàng vốn muốn lần nữa hút về Thánh Long khí, nhưng lúc này lại không thể không ngừng lại, điều khiển đầu lâu bay lên, tránh đi lông tơ tuyết trắng.

- Chu Nguyên, lần này ta đúng là lật thuyền trong mương. Nhưng mà, ngươi muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy! - Đầu Vũ Hoàng bay lên, miệng há ra khép lại, có âm thanh uy nghiêm phát ra.

Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, chợt nắm chặt bàn tay.

Xùy!

Chỉ thấy trong hư không đột nhiên có lấy từng sợi lông tơ mà mắt thường không thể thấy được mãnh liệt bắn ra. Cuối cùng, lông tơ quấn quanh đầu lâu của Vũ Hoàng. Trong nháy mắt kế tiếp, tất cả đồng thời đâm mạnh, xuyên thủng đầu Vũ Hoàng.

Ầm!

Lông tơ lướt qua, chỉ thấy cái đầu kia của Vũ Hoàng lập tức sụp đổ tại chỗ.

Đầu lâu vỡ vụn nhưng lông mày Chu Nguyên lại hơi nhíu lại. Bởi vì hắn nhìn thấy tại trong huyết vụ kia, có một hình bóng thần hồn hư ảo ước chừng bàn tay đang dâng lên.

Thần hồn kia chính là Vũ Hoàng.

Điều đáng nói là lúc này, bên ngoài thần hồn hư ảo kia của Vũ Hoàng có một tầng áo giáp lóe sáng bao bọc lấy. Chính là nhờ bộ áo giap này bảo hộ, làm cho thần hồn của Vũ Hoàng vẻn vẹn chỉ là Hư cảnh trung kỳ nhưng lại có thể rời khỏi thân thể.

- Lại là Hồn Giáp?

Con ngươi Chu Nguyên co rụt lại, áo giáp giống như tinh quang kia chính là một loại Hồn Giáp, có thể bảo vệ thần hồn. Để tu luyện ra Hồn Giáp, coi như là thần hồn đã bước vào Thực Cảnh cũng không cách nào thành công.

Hiển nhiên, sau lưng Vũ Hoàng có cao nhân tương trợ.

- Chu Nguyên, ta đã nói rồi! Ngươi không giết được ta! - Thần hồn Vũ Hoàng lạnh giọng nói.

- Hừ, ngươi muốn đoạt lại Thánh Long khí? Đừng mơ! Nó đã ở trong cơ thể ta mười mấy năm, lực khống chế của ta đối với nó mạnh hơn ngươi. Chỉ cần ta đoạt lại nó, ngày sau nhất định sẽ có cơ hội đòi lại món nợ hôm nay!

Vũ Hoàng vừa nói, hai tay vừa liên tục kết ấn. Thánh Long khí đang lơ lửng bỗng chấn động, cuối cùng gào thét bay vọt về phía thần hồn của Vũ Hoàng.

Ánh mắt Chu Nguyên trở nên băng hàn. Hôm nay thật vất vả mới tìm được cơ hội chém giết nhục thân Vũ Hoàng, dẫn ra Thánh Long khí. Nếu lại để cho Vũ Hoàng thu về, lần sau muốn lại có loại cơ hội này không biết phải chờ đến lúc nào.

Hơn nữa, nếu như hôm nay không thể triệt để giết chết Vũ Hoàng, nhưng có thể lấy đi Thánh Long khí thì sẽ khiến hắn bị thương nặng.

Cho nên, Chu Nguyên tuyệt đối không thể để hắn đạt được.

Chu Nguyên hít sâu một hơi, Thiên Nguyên Bút trong tay lắc một cái, lông tơ tuyết trắng phiêu phù dưới chân, nâng hắn lên không trung. Hắn hướng về phía Thánh Long khí vọt tới.

- Chu Nguyên, ngươi đừng có nằm mơ! Ngươi không đoạt được Thánh Long khí này đâu! - Vũ Hoàng thần hồn cười to nói.

Trong mắt Chu Nguyên lướt qua một vẻ lạnh lùng:

- Thật sao?

Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, ở giữa lòng bàn tay có một đoàn huyết hồng đang chậm rãi ngọ nguậy, toát ra oán khí nồng đậm.

- Oán Long Độc, oan có đầu nợ có chủ. Thánh Long khí ở đây, ngươi không muốn đoạt lại sao? - Chu Nguyên thấp giọng nói.

Oán Long Độc này tự thân có linh tính. Lúc nãy Thánh Long khí xuất hiện, Chu Nguyên đã nhận ra nó bắt đầu rục rịch.

Rống!

Ngay khi câu nói của Chu Nguyên kết thúc, đoàn huyết hồng kia đột nhiên chấn động, cuối cùng trực tiếp xuyên thấu qua lòng bàn tay Chu Nguyên. Khí màu huyết hồng tuôn ra, tại lòng bàn tay, hội tụ thành một đầu rồng màu huyết hồng trên lòng bàn tay Chu Nguyên…

Đầu rồng gào thét, miệng rồng đột nhiên khẽ hút.

Dưới cái hút khẽ này, Vũ Hoàng lập tức biến sắc. Bởi vì hắn nhìn thấy Thánh Long khí vốn đang vọt tới chỗ hắn bỗng lấy một loại tốc độ kinh người dũng mãnh lao tới Chu Nguyên.

- Đáng chết!

Vũ Hoàng gào thét, vội vã huy động toàn lực, điên cuồng hấp thu Thánh Long khí, ý đồ mau chóng thu hồi.

Thế là ở giữa không trung, Thánh Long khí không ngừng giằng co, không ngừng lao về hai phía.

Nhưng hiển nhiên, Oán Long Độc kia biến thành miệng rồng, hút càng nhanh hơn!

Ngắn ngủi trong vòng mười mấy hơi thở, Thánh Long khí biến thành long ảnh tiêu tán. Mà trong đó, gần hai phần ba Thánh Long khí đều là bị Oán Long Độc nuốt mất.

Trong khi đó, Vũ Hoàng chỉ đoạt lại được vẻn vẹn một phần ba.

- A a!

Lần này, Vũ Hoàng triệt để tức nổ tung. Con mắt hắn đỏ bừng. Cho dù lúc trước nhục thân hắn bị chém cũng chưa từng thất thố như vậy, bởi vì hắn phi thường rõ ràng tác dụng của Thánh Long khí.

Chỉ cần có được Thánh Long khí, hắn sớm muộn có thể Đông Sơn tái khởi!

Nhưng bây giờ, phần lớn Thánh Long khí đã bị Chu Nguyên đoạt lại. Việc này không chỉ ảnh hưởng đến hắn, mà còn sinh ra ảnh hưởng to lớn đến Đại Vũ vương triều quốc vận sẽ.

Nhưng mà dù hắn nổi giận như thế nào thì cũng không thể làm gì. Bởi vì lúc này hắn chỉ là thần hồn, có thể bảo vệ tính mệnh, từ trong tay Chu Nguyên chạy thoát đã không dễ dàng, đừng nói đến có thể làm gì Chu Nguyên.

Tinh quang sáng chói bạo phát từ thể nội Vũ Hoàng, cuốn lấy hắn phóng lên tận trời, tựa như xuyên thủng hư không, biến mất không thấy gì nữa.

- Chu Nguyên, ta sẽ không bỏ qua ngươi!

Thần hồn của Vũ Hoàng biến mất, nhưng tiếng gầm gừ điên cuồng kia vẫn đang không ngừng vang vọng.

Thánh Tích Chi Địa bên ngoài.

Sắc mặt Triệu Bàn âm trầm. Hắn lấy ra một chiếc Tinh Bàn từ trong ngực. Trong Tinh Bàn có tinh quang tỏa ra, tinh quang ngưng tụ tại phía trước, cuối cùng tạo thành một đạo không gian thông đạo.

Hưu!

Một đạo tinh quang từ trong thông đạo gào thét phóng ra, cuối cùng rơi vào trong Tinh Bàn. Thần hồn Vũ Hoàng cũng theo đó mà rơi xuống.

Hiển nhiên, người xuất thủ cứu thần hồn Vũ Hoàng chính là Triệu Bàn.

- Ha ha, không nghĩ tới ngay cả Thánh Cung "Tinh Hồn Bàn" ngươi cũng mang ra ngoài. Chẳng lẽ ngươi đã sớm dự liệu được Vũ Hoàng chắc chắn sẽ thua sao?

Cách đó không xa, Mục Vô Cực cười lạnh nói.

Khuôn mặt Triệu Bàn tái nhợt, không để ý đến xung quanh, hắn chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua thần hồn của Vũ Hoàng trong Tinh Bàn, trong lòng thầm mắng:

- Thật là một phế vật! Nếu không có cung chủ coi trọng ngươi, ta cũng lười xuất thủ…

Mặc dù trong lòng tức giận Vũ Hoàng kém cỏi, nhưng hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí thu hồ Tinh Hồn Bàn, để cho Vũ Hoàng thần hồn ở trong đó ôn dưỡng.

Dù sao, trước khi rời khỏi Thánh Cung, cung chủ đã tự mình thông báo với hắn, dù cho Vũ Hoàng chỉ còn lại một tia thần hồn cũng phải mang về Thánh Cung.

Vốn dĩ Triệu Bàn nghĩ sẽ không đến mức như vậy. Nào ngờ, gia hỏa này lại thật sự bị chém giết nhục thân, chỉ còn lại thần hồn chạy ra…

Triệu Bàn ngẩng đầu lên, nhìn qua thân ảnh Chu Nguyên trong quang kính, trong mắt nhịn không được lướt qua một vòng sát cơ.

- Tiểu tử này… Lại có thể làm đến mức này…

Nhưng hắn cũng hiểu, có Mục Vô Cực nhìn chằm chằm, hắn cũng không có cách nào gây bất lợi với Chu Nguyên.

Lần này, không thể nghi ngờ Chu Nguyên sẽ trở thành người thắng lợi nhất trong Thánh Tích Chi Địa.

Bình Luận (0)
Comment