Khi Chu Nguyên ở một bên muốn khóc không ra nước mắt vì đã ngộ khác biệt thì lông mày Yêu Yêu chau lại, nhìn vị thiếu niên thần bí trước mắt nói: “Ngươi biết ta?”
Thiếu niên tuấn mỹ xuất trần cười cười, không có trả lời, chỉ nói: "Ta biết Thương Uyên."
"Ngươi biết Thương Uyên sư phụ?" Chu Nguyên cũng có chút sững sờ, có chút kinh dị nhìn qua vị trước mắt này , nói: "Tiền bối là?"
Thiếu niên trước mắt nhìn qua tựa hồ tuổi tác tương đương bọn hắn, nhưng từ tang thương sâu trong mắt lại có thể nhìn ra được vì này tồn tại như lão yêu quái.
Thiếu niên tuấn mỹ nghĩ nghĩ, cười nói: "Ta chính là Thánh Giả đã qua đời trong truyền thuyết kia. . . Các ngươi có thể gọi ta là Thương Huyền lão tổ."
Chu Nguyên trong lòng thầm nghĩ một tiếng quả nhiên, vị thiếu niên này, chính là Thánh Giả đã qua đời trong truyền thuyết.
“Ta hiện tại đương nhiên chỉ là do một chút linh quang biến thành, bản thể của ta đã chết.” Nói đến đây khuôn mặt vị Thương Huyền lão tổ mỉm cười, thần sắc thản nhiên.
"Vì sao Thương Uyên không ở bên cạnh ngươi?" Thương Huyền lão tổ nhìn về phía Yêu Yêu, hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Yêu Yêu hơi hiện ảm đạm , nói: "Hắc gia gia gặp phải địch nhân thần bí truy kích, cho nên rời đi."
Thương Huyền lão tổ ánh mắt ngưng lại.
"Tiền bối ngài biết ta nên đi chỗ nào tìm Hắc gia gia phải không?" Đôi mắt sáng của Yêu Yêu nhìn về phía Thương Huyền lão tổ, nàng lớn lên cùng Thương Uyên sống nương tựa lẫn nhau, xem hắn như ông nội, bây giờ Thương Huyền không biết tung tích, trong nội tâm của nàng lo lắng, nhưng lại không biết nên tìm như thế nào.
Thương Huyền lão tổ lắc đầu , nói: "Ngươi không cần lo lắng cho hắn, lão gia hỏa kia bản sự không nhỏ , chờ hắn cảm thấy an toàn, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi."
Yêu Yêu nghe vậy, trong mắt lướt qua một tia thất vọng, lại nói: "Vậy tiền bối có biết thân thế của ta?"
Nàng từ nhỏ cùng Thương Uyên sinh hoạt ở trong không gian ngăn cách kia, chưa bao giờ qua ngoại giới, cũng không biết nàng đến tột cùng có lai lịch gì.
Chí ít, hẳn là nàng cũng có cha mẹ đi? Mặc dù Yêu Yêu không để ý những điều này, Thương Uyên cũng chưa bao giờ nói qua với nàng,.
Mà những tên địch nhân thần bí ngay đến cả Hắc gia gia cũng phải kiêng dè là từ đâu đến? Nàng cảm giác những người kia đều vì nàng mà đến.
Thương Huyền lão tổ trầm mặc một chút, mới nói: "Những chuyện này ta cũng nói rõ được, tương lai nếu có cơ hội tự nhiên ngươi có thể biết được."
Trong lời nói của hắn, hiển nhiên cũng tránh đi vấn đề của Yêu Yêu.
Thế là Yêu Yêu không hỏi thêm nữa.
“Ha ha, các ngươi tới đây là tìm lão tổ tạo hóa của ta?” Thương Huyền lão tổ cười ha hả nói, vội vàng lảng sang chuyện khác.
Yêu Yêu không có biểu thị gì cho nên Chu Nguyên đành phải nói:”chúng ta là theo Thánh Bia chỉ dẫn, một đường vượt qua các ải thử thách để đến nơi này.”
Thương Huyền lão tổ cười nói: "Vậy các ngươi có thể muốn biết lão tổ chuyện xưa của ta?"
Nhưng không đợi hai người trả lời, hắn đã ngồi xuống cạnh bàn bạch ngọc, tay áo vung lên biến hóa ra hai chiếc ghết, nhiệt tình nói:” Đến, đều ngồi."
Chu Nguyên cùng Yêu Yêu liếc nhau, cũng chỉ có thể ngồi xuống.
Thương Huyền lão tổ cười híp mắt nhìn Chu Nguyên một chút , nói: " ánh mắt của Thương Uyên ngược lại không kém, lại thu được một đệ tử không tồi, những năm gần đây, lần đầu tiên lão tổ ta nhìn thấy người thực lực kém như vậy có thể xông đến nơi này."
Chu Nguyên mặt tối sầm, cuối cùng là khen hắn hay là tổn hại hắn a.
Thương Huyền lão tổ mặt mỉm cười, vẫy tay một cái, chợt có mây tụ đến, bao phủ ở bốn phía, mây mù quay cuồng ở giữa tạo thành hình ảnh.
Tại trong hình ảnh kia, một bóng người đứng lơ lửng trên không, nhìn bộ dáng của nó chính là Thương Huyền lão tổ.
Đỉnh đầu Thương Huyền lão tổ có nguyên khí vô tận phun trào, che kín mặt trời làm cho người ta không thể tưởng tượng ra loại nguyên khí nào lại cường đại đến vậy.
Bất quá trong tấm ảnh thần sắc của Thương Huyền lão tổ cực kỳ nghiêm trọng, trong ngực hắn dường như còn ôm một thứ gì đó, nhìn kỹ lại thì có chút giống một đứa bé.
Trời đất trong tấm hình bỗng nhiên như bị xé rách ra, sấm chớp liên tục dội xuống như muốn hủy thiên diệt địa.
Trong trận sấm sét vô tận kia, từ trên trời giáng xuống ba đạo quang mang dài vô tận, chúng rơi vào ba hướng khác nhau vây quanh Thương Huyền lão tổ. Trong ba cột sáng kia mơ hồ có thể nhìn thấy ba thân ảnh đang đứng lơ lửng trên không.
Toàn thân bọn hắn tản ra thanh quang uy nghiêm không thể xâm phạm, có cảm giác như vị thần cao cao tại thượng.
Chu Nguyên trông thấy vẻn vẹn ba thân ảnh như ẩn như hiện kia bỗng cảm giác được một cỗ áp bách bao phủ lên thân thể làm cho thần hồn của hắn phải run rẩy.
Trong tấm hình phát sinh một trấn chiến kinh thiên động địa, ba đạo thân ảnh như thần vây công Thương Huyền lão tổ, mà hiển nhiên Thương Huyền lão tổ không địch lại được.
Tại thời điểm sau cùng Thương Huyền lão tổ xé rách không gian, đem đứa bé trong ngực đưa ra ngoài mà bản thân thì bị ba thân ảnh kia đánh trúng.
Thân thể của Thương Huyền lão tổ vỡ vụn ra biến thành ngàn vạn tia sáng tản mát trong không gian.
Hình ảnh đến lúc này thì kết thúc.
Bên cạnh bàn ngọc hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt Chu Nguyên vẫn còn đọng lại rung động. Dù hình ảnh kia không truyền ra bất cứ âm thanh gì nhưng hắn vẫn cảm thấy áp lực không cách nào hình dung được, trấn chiến kia thực sự là hủy thiên diệt địa.
Có điều ba thân ảnh như thần kia đến tột cùng là người phương nào, tại sao lại vây công Thương Huyền lão tổ?
“Các ngươi có biết đứa bé ta bảo vệ kia là ai không?” Gương mặt trắng nõn như thiếu niên của Thương Huyền lão tổ mang theo dáng vẻ tươi cười, nhìn hai người.
Còn không đợi câu trả lời, hắn liền cười nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ của Yêu Yêu, nói “ngươi chính là đứa bé kia.”
Chu Nguyên bị chấn kinh, tai cùng ù đi.
Đứa trẻ được Thương Huyền lão tổ thề sống chết bảo vệ kia vậy mà lại là Yêu Yêu?
Yêu Yêu nắm chặt tay đứng lên, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự mờ mịt, rõ ràng nàng cũng không có bất kỳ trí nhớ nào về đoạn ký ức này.
“Tiền bối đang nói đùa phải không? Nếu như đứa bé kia là Yêu Yêu tỷ thì thời gian không chính xác.” Chu Nguyên khó khăn nói.
Thương Huyền lão tổ qua đời đã hơn ngàn năm, mà theo như lời Thương Uyên sư phụ Yêu Yêu cùng hắn sống ở trong thời không bị ngăn cách kia mới mười mấy năm.
Thương Huyền lão tổ cười cười nói :”Nàng không hề tầm thường, cho nên đừng dùng ánh mắt thường nhân để đánh giá, mà tuổi của nàng cùng ngươi cũng là không cách nhau quá nhiều.”
Chu Nguyên không thốt lên lời, thân thế của Yêu Yêu hiển nhiên cực kỳ thần bí, hơn nữa còn liên quan cực lớn, bằng không cũng sẽ không liên lụy đến Thương Uyên sư phụ cùng lão yêu quái chân chính Thương Huyền lão tổ này.
Đằng sau chuyện này có hàng nghìn gút mắc.
“Nói như vậy… ngài cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ta rồi?” Yêu Yêu trầm mặc hồi lâu khẽ nói.
Thương Huyền lão tổ bật cười lớn.
Yêu Yêu nghĩ một chút chợt lấy ra chén rượu rồi lại lấy ra Ngọc Hồ Lô, nhẹ nhàng rót đấy một chén rượu, đưa cho Thương Huyền lão tổ, nói: “Chén rượu này xem như cảm ơn lão tiên sinh.”
Mặc dù còn không rõ nguyên do nhưng bất kể thế nào người trước mắt này cùng vì cứu nàng mà thiệt mạng, mà Yêu Yêu cũng cảm giác được hắn không hề nói dối.
Thương Huyền lão tổ nhìn chằm chằm chén rượu trước mắt, ngẩn người chợt cười nói: “Chén rượu này ta thích”
Hắn bưng lên một hơi cạn sạch, còn có chút giống như chưa thỏa mãn.
Yêu Yêu nhìn qua Thương Huyền lão tổ, hỏi lần nữa: “Vậy những người vây công lão tiên sinh đến tột cùng là ai? Bọn hắn hẳn là vì ta mà đến? Hắc gia gia rời đi chắc cũng có liên quan đến bọn hắn.”
"Bọn hắn là. . ."
Lông mày Thương Huyền lão tổ khóa lại, lần này hắn trầm mặc thật lâu, thần sắc vừa rồi có chút trầm trọng chậm rãi nhả ra hai chữ phảng phất ẩn chứa một loại không biết tên uy áp.
"Thánh tộc. . ."