Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 201 - Chương 200: Đãi Ngộ Kém Như Vậy

Chưa xác định
Chương 200: Đãi ngộ kém như vậy

Xung quanh con đường mòn bằng đá có mây mù bao phủ, sương khói lượn lờ. Chu Nguyên cẩn thận từng li từng tí đi dọc theo con đường. Cứ đi như vậy khoảng chừng mấy phút, trước mắt hắn bỗng trở nên thoáng đãng, sáng sủa. Trước tầm mắt hắn xuất hiện một mái đình bằng đá.

Chu Nguyên tiến đến gần thạch đình, lập tức sửng sốt. Bởi vì, hắn nhìn thấy trong thạch đình này lại có người.

Ở trong thạch đình có một bóng người mặc áo trắng xinh đẹp đang ngồi nghiêng trên ghế đá. Áo trắng phác hoạ lên đường cong thon thả, tóc đen rủ xuống. Một tay nàng cầm bình ngọc, một tay cầm chén ngọc, tự rót tự uống vô cùng nhàn nhã.

Ánh mắt Chu Nguyên dừng lại tại gương mặt của bóng người xinh xắn kia, khóe miệng lập tức co quắp.

- Yêu Yêu?

Con ngươi của Chu Nguyên như muốn lồi ra, bởi vì bóng hình xinh đẹp trước mắt lại chính là người lúc trước vừa tiến vào Thánh Thê liền biến mất, Yêu Yêu!

- Ngươi… tại sao ngươi lại ở chỗ này? - Chu Nguyên nhịn không được hỏi.

Yêu Yêu nhấc lên đôi mắt xinh đẹp, nhìn Chu Nguyên một chút, rồi khẽ cười một tiếng, nói:

- Ha ha, không tệ lắm! Không nghĩ tới ngươi lại là người chiến thắng cuối cùng… Thật sự là vượt quá dự liệu của ta đấy!

Yêu Yêu nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói:

- Ta cũng không biết ta làm sao lại tới nơi đây. Dòng lũ màu xanh kia lao xuống liền cuốn lấy ta, đưa đến nơi này.

Chu Nguyên nghe vậy, mặt đều tái rồi. Hắn liều sống liều chết, qua năm quan chém sáu tướng, trên đường đi không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng mình đầy thương tích đi đến nơi này.

Kết quả, Yêu Yêu việc gì cũng không cần làm vậy mà có thể đến nơi này trước hắn một bước.

So sánh hai người với nhau, dù là cả Chu Nguyên tính tình cũng không nhịn được có chút sụp đổ. Chênh lệch giữa người và người sao lại lớn như vậy?

- Dựa vào cái gì a! - Chu Nguyên đi vào thạch đình, đoạt lấy chén ngọc trong tay Yêu Yêu, tự rót một chén, tức giận bất bình nói.

Đôi mắt đẹp của Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào chén ngọc trong tay Chu Nguyên. Đây chính là cái chén lúc trước nàng đã uống. Đôi mắt nàng híp lại, mỉm cười đầy nguy hiểm, nói:

- Chu Nguyên, ngươi muốn chết a?

Chu Nguyên nghe thấy ngữ khí của Yêu Yêu mang theo khí tức nguy hiểm, lập tức hiểu ra. Hắn vội vàng buông chén ngọc xuống, lúng túng nói:

- Hiện tại ta đang bị trọng thương, chỉ cần chạm nhẹ sẽ chết, ngươi chớ làm loạn a…

Yêu Yêu tức giận trừng hắn một chút, cướp chén ngọc về. Nếu người khác dám làm như thế, nàng đã sớm lấy ra một trăm quyển trục nguyên văn, đánh cho đối phương thành cặn bã.

- Yêu Yêu tỷ, nơi này là chỗ nào a? Không phải nói có cơ duyên sao? - Chu Nguyên cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác.

Yêu Yêu duỗi lưng một cái, lộ ra đường cong khiếp người, kinh tâm động phách. Nàng miễn cưỡng nói:

- Ta cũng không biết đâu. Ta ngồi yên trong này uống rượu cả nửa ngày cũng không có đi xem.

Chu Nguyên sa mạc lời rồi. Người bên ngoài ngay cả mệnh đều không cần vì cướp đoạt tạo hóa. Kết quả, Yêu Yêu chiếm cứ tiên cơ đi trước một bước nhưng lại không có nhiều hứng thú. Trong mắt của nàng, việc tìm kiếm tạo hóa chỉ sợ còn không hấp dẫn bằng tìm được rượu ngon.

- Thực ra ta ở chỗ này cũng đã nghĩ đến chờ xem đến tột cùng là ai có thể tiến đến đây. Nếu như là mấy người Vũ Hoàng hoặc là Diệp Minh, vậy nói rõ ngươi đã thất bại. Như vậy, ta sẽ giúp ngươi đuổi mấy tên kia đi ra.

Đôi mắt linh hoạt của Yêu Yêu có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:

- Nhưng mà để cho ta không nghĩ tới chính là, ngươi lại có thể xông tới đây… Nói như vậy, Vũ Hoàng kia hẳn là đã thua dưới tay ngươi rồi?

Chu Nguyên nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nguyên nhân Yêu Yêu lưu lại nơi này, phần lớn nguyên nhân là bởi vì hắn.

- Ừm… Ta cùng Vũ Hoàng đấu một trận, chém nhục thể của hắn, chiếm một bộ phận Thánh Long khí trở về. Chỉ đáng tiếc là để thần hồn của hắn chạy mất. - Ngữ khí Chu Nguyên bình tĩnh nói.

- Chậc chậc…

Đôi tay ngọc ngà của Yêu Yêu nhẹ nhàng đỡ lấy cái cằm nhọn tuyết trắng xinh đẹp, cười tủm tỉm nói:

- Kết quả này thật đúng là có chút vượt quá dự liệu của ta.

Đôi mắt đẹp của nàng lướt qua gương mặt Chu Nguyên, giống như cười mà không phải cười nói:

- Ngươi giả trang bình tĩnh cái gì? Rõ ràng là đang đắc ý a?

Chu Nguyên xấu hổ đến mức khóe miệng giật một cái.

Ngón tay ngọc óng ánh thon dài của Yêu Yêu gảy nhẹ bình ngọc, nói:

- Nhưng mà, cũng đáng giá để ngươi đắc ý. Ngươi có thể làm đến bước này, ngay cả ta đều không nghĩ đến a.

Chu Nguyên kinh ngạc nói:

- Ngươi đang khích lệ ta?

Yêu Yêu vươn tay ngọc, sờ sờ đầu Chu Nguyên, nghiêm túc nói:

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Mặt Chu Nguyên tối sầm, tức giận gạt tay nàng ra.

- Về phần thần hồn của hắn chạy mất cũng không đáng lo. Bởi vì hắn đã mất đi cơ hội tốt nhất - Yêu Yêu cười một tiếng, nói.

Chu Nguyên cũng gật gật đầu, trong vẻ bình thản lại có một phần tự tin, nói:

- Ta đã chém được hắn lần thứ nhất, dĩ nhiên có thể lại chém hắn lần thứ hai. Lần tiếp theo, hắn sẽ không còn may mắn như lần này nữa.

Trước đó, hắn rớt lại phía sau Vũ Hoàng quá nhiều, đó là thời điểm nguy hiểm nhất cho hắn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn như cũ có thể chịu đựng được.

Chính như Yêu Yêu nói, Vũ Hoàng đã mất đi cơ hội tốt nhất.

Mà loại cơ hội này sẽ không xuất hiện lần nữa.

Yêu Yêu vươn người đứng dậy, tóc đen mơn trớn khuôn mặt Chu Nguyên, mang theo mùi thơm. Nàng nâng lên gương mặt xinh đẹp không có chút nào tì vết, mắt hướng về phía thạch đình nơi xa, không hứng thú lắm nói:

- A, nếu đã tới, vậy liền đi vào bên trong đi thôi, nhìn xem đến tột cùng có cái gì.

Chu Nguyên nghe vậy, hai mắt tỏa ánh sáng, trong mắt tràn đầy vẻ không kịp chờ đợi. Hắn thiên tân vạn khổ, một đường chém giết tiến tới cũng bởi vì cái được gọi là cơ duyên kai a. Vì vậy khác với thái độ uể oải của Yêu Yêu, trong lòng hắn lại tràn đầy mong chờ.

Thế là hai người bước ra khỏi thạch đình, lại lần nữa tiếp tục tiến vào chỗ sâu mà đi.

Đi qua đường núi đầy đá vụn, xuyên qua rừng cây rậm rạp, sau đó bước chân của hai người rốt cục ngừng lại. Ngay tại phía trước chính là vách núi không nhìn thấy cuối.

Bên ngoài vách núi là mây mù lượn lờ.

Mà lúc này, ở bên kia vách núi, có một cây thanh tùng đứng thẳng chiếm cứ không gian. Phía dưới thanh tùng có một bộ ghế đá như bạch ngọc, bên cạnh ghế đá có một bóng người.

- Rốt cuộc đã đến rồi sao?

Khi Chu Nguyên cùng Yêu Yêu nhìn sang bóng người kia, một tiếng nói ôn hòa đồng thời truyền đến.

Bóng gười kia ngẩng đầu lên, chỉ thấy da thịt hắn như ngọc, mềm mại như hài nhi. Mái tóc dài rối tung xõa trêm khuôn mặt tựa như thiếu niên. Tuy nhiên, hai con mắt của hắn lại chứa đựng sự tang thương thâm thúy, tựa như đã trải qua tuế nguyệt, toát ra sự cổ lão.

Ánh mắt Chu Nguyên chạm vào ánh mắt đó, hắn chợt cảm thấy một cảm giác áp bách không cách nào hình dung. Loại áp bách kia làm cho thần hồn của hắn cũng phải run rẩy nhè nhẹ.

Điều này khiến cho Chu Nguyên biết, người trước mắt có vẻ bề ngoài tựa như thiếu niên tuấn mỹ này là một nhân vật cực kỳ khủng bố.

Thậm chí… có thể chính là người trong truyền thuyết kia, Thánh Giả vẫn lạc.

Đương nhiên, đây chắc hẳn chỉ là một tàn ảnh.

Nhưng cho dù chỉ là một tàn ảnh, cũng đã làm cho Chu Nguyên cảm thấy không cách nào hình dung áp bách.

Sau khi thoáng thích ứng với áp bách kia, Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đi tới.

- Xin chào tiền bối. - Chu Nguyên ôm quyền, khuôn mặt cung kính.

Yêu Yêu ngược lại vẫn như cũ có chút lười biếng. Nàng còn không nhịn được dơ tay ngọc che lấy miệng nhỏ nhẹ nhàng ngáp một cái.

Người như thiếu niên trước mắt mỉm cười. Hắn đứng dậy, ánh mắt lướt qua người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu. Ánh mắt thâm thúy của hắn phảng phất như có thể xuyên thủng tất cả bí mật.

Hắn đi tới phía trước, tùy ý gật đầu với Chu Nguyên một cái, sau đó nhìn chằm chằm về phía Yêu Yêu.

Hắn nhìn Yêu Yêu thật lâu, thật cẩn thận.

Trong nháy mắt đó, Chu Nguyên có thể phát giác được, trong ánh mắt của người trước mắt đang nhìn về phía Yêu Yêu này tựa hồ toát ra vẻ vui mừng nồng đậm.

Sau đó hắn hướng về phía Yêu Yêu khẽ cười một tiếng.

- Rốt cục, nhìn thấy ngươi…

Chu Nguyên đứng một bên khóc không ra nước mắt.Ta mới là người bằng vào sức mình thân một đường chém giết mới đi được đến đây đó a! Làm sao đãi ngộ kém như vậy a?

Bình Luận (0)
Comment