Oanh!
Nguyên khí hung hãn như lôi bạo từ thể nội Triệu Bàn quét ra, không gian khẽ chấn động bởi nguyên khí mãnh liệt.
Vô số kiêu tử ở đây không nhịn được mà biến sắc, bọn hắn không phải ai cũng có thể chịu được Thần Phủ cảnh cường giả nổi giận.
Luồng nguyên khí uy áp bay thẳng về phía Chu Nguyên nên cảm thụ của hắn là sâu sắc nhất. Trong khoảnh khắc đó hắn cảm thấy bản thân như đang ở trong đáy biển sâu, áp lực từ bốn phương tám hướng ào tới tựa như muốn đem hắn ép vụn. Xương cốt toàn thân đều như rung lên.
Tê!
Thông Thiên Huyền Mãng Khí trong Khí Phủ của Chu Nguyên cảm nhận được áp lực, phát ra tiếng gào phá thể mà ra hóa thành cự mãng nguyên khí đem Chu Nguyên bảo hộ bên trong, chống lại áp lực đáng sợ kia.
Triệu Bàn, ngươi làm cái gì?
Không để Chu Nguyên chịu đựng lâu, thanh âm tức giận của Mục Vô Cực đột nhiên vang lên.
Oanh!
Lại một cố nguyên khí màu bạc cường hãn không kém bay ra từ thể nội của Mục Vô Cực trực tiếp đối dầu với nguyên khí của Triệu Bàn. Hai vị Thần Phủ cảnh cường giả đối đầu khiến cho nguyên khí trong không gian ẩn ẩn có dấu hiệu sôi trào.
Hừ, tiểu tử này tâm ngoan thủ lạt, dám chém nhục thân của kiêu tử mà Thánh Cung ta coi trọng, nếu không trừng trị một phen chẳng phải là sẽ khiến người xem thường Thánh Cung ta?
Triệu Bàn lạnh lùng nói.
Mục Vô Cực, ta khuyên ngươi nên giao kẻ này ra, bằng không đợi ta báo cáo Cung chủ lúc đó chính là Thánh Cung chính thức ra mặt yêu cầu Thươn Huyền tông mang người giao ra.
Triệu Bàn cường ngạnh phát ra thanh âm âm ngoan.
Năm đó sau khi Thương Huyền tông Thương Huyền lão tổ tạ thế, thực lực của Thương Huyền tông trở nên suy yếu. Mà Thánh Cung như mặt trời ban trưa, ẩn ẩn có dấu hiệu trở thành đệ nhất tông ở Thương Huyền thiên địa, cho nên vài năm gần đây Thánh Cung làm việc càng ương ngạnh, bá đạo.
Mục Vô Cực nghe xong giận quá hóa cười:
Triệu Bàn, ngươi là cái thá gì? Thật cho là Thương Huyền tông sợ Thánh Cung các người hay sao? Tên Võ Hoàng kia có kết quả này là do tài năng thua kém, ngươi còn ở đây giở trò càn quấy, nếu truyền ra sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Bốn vị sứ giả khác cũng nhíu máy, hiển nhiên cũng cho là Triệu Bàn đang cố tình gây sự. Ánh mắt Triệu Bàn phát lạnh, nói:
Xem ra ngươi không muốn giao người ra, đã như thế ta tự tay động thủ.
Oanh!
Chỉ thấy nguyên khí gào thét mà ra hóa thành một bàn tay nguyên khí dài trăm trượng hướng Chu Nguyên chộp tới.
Mục Vô Cực hừ lạnh một tiếng lập tức phun ra nguyên khí màu xanh giống như xiềng xích to lớn trực tiếp quấn quanh bàn tay to kia, mang nó trói lại không cách nào rơi xuống.
Thanh Yên Phược Long Thuật!
Cùng lúc đó, Mục Vô Cực lắc tẩu thuốc trong tay một cái, khói xanh trong nháy mắt dâng lên như xuyên thủng hư không xung quanh Triệu Bàn, quấn quanh thân thể hắn. Khói xanh nhìn như mỏng manh yếu ớt nhưng khi nó quấn lên cả không gian hiện ra dấu hiệu bị vặn vẹo, dường như khiến Cự Long bị quấn chặt không cách nào thoát ra.
“Phốc!”
Nhưng ngay tại lúc khói xanh trói chặt thân thể Triệu Bàn, thân thể hắn bắt đầu vặn vẹo, cuối cùng hóa thành hư ảnh, chậm rãi tán đi.
Hừ, ta đã sớm biết tên tuổi Phược Long Thuật của Mục Vô Cực, sao ta không đề phòng trước.
Triệu Bàn hừ lạnh một tiếng trong khi thân ảnh biến mất.
Phân Ảnh thuật?
Bốn vị sứ giả nhìn thấy màn này ánh mắt đều căng thẳng. Đây chính là một trong những nguyên thuật có chút cao minh của Thánh Cung, không ngờ Triệu Bàn lại có thể tu thành. Trên bầu trời, bàn tay nguyên khí mà Triệu Bàn biến thành lúc trước bỗng có nổi lên vết nứt. Chân thân Triệu Bàn hiện ra, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Chu Nguyên.
Ta xem hôm nay ai có thể cứu ngươi.
Triệu Bàn đột nhiên hóa thành một đạo quang ảnh mãnh liệt bắn mà ra.
Triệu Bàn đột nhiên hóa thành một đạo quang ảnh mãnh liệt phi tới. Chu Nguyên sắc mắt khẽ biến nhìn Triệu Bàn đang phá không bay tới. Hắn không ngờ Triệu Bàn lại có thể không biết xấu hổi đến mức này, lấy Thần Phủ cảnh cường giả tôn sư để đối phó với một tên tiểu bối Thái Sơ cảnh.
Phúc Không Thủ!
Triệu Bàn duỗi tay, nguyên khí trong lòng bàn tay tụ lại, đột nhiên chụp tới. Bàn tay kia bỗng nhiên phóng đại thậm chí che kín cả bầu trời, dường như chặn hết đường lui của Chu Nguyên.
Yêu Yêu đứng bên cạnh Chu Nguyên, gương mặt xinnh đẹp trở lên vô cùng lạnh lùng, ngực phập phồng, rõ ràng trong lòng nàng đã nổi giận thật sự. Mi tâm trơn bóng ấn hiện ánh sáng. Nhưng vào lúc này, Chu Nguyên bỗng cầm bàn tay nhỏ nhắn lạnh như ngọc của Yêu Yêu. Hắn nhìn đôi mắt lạnh lùng của Yêu Yêu khẽ lắc đầu, sau đó nắm lấy eo thon của nàng, thân hình lùi lại phía sau. Cùng lúc đó thánh văn trong mắt hắn bắt đầu chuyển động.
Hừ, Phúc Không Thủ vừa ra thiên địa phong bế, ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi bàn tay của ta.
Thanh âm châm chọc của Triệu Bàn vang lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Nguyên tràn đầy trêu tức như mèo đang đùa giỡn với chuột.
Chu Nguyên không trả lời hắn, hắn biết được sức mạnh của Thần Phủ cảnh cường giả cho nên cũng không muốn cứng đối cứng. Thánh văn cổ xưa chuyển động khiến cho không gian vốn bị phong bế bỗng trở nên mơ hồ đi nhiều. Một chút sơ hở hiện ra, Chu Nguyên chân đạp Long Bộ bỗng mãnh liệt bắn trở ra.
Hô!
Chu Nguyên bộ pháp nghiêng lui mấy chục bước, đến bước cuối cùng, không gian đang bị phong bế đột nhiên tản ra, bàn tay che khuất bầu trời lúc trước biến mất không thấy gì nữa.
Mà lúc này một chưởng kia của Triệu Bàn hoàn toàn rơi xuống, khuôn mặt hắn biến sắc có chút không thể tin nổi nhìn Chu Nguyên. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Chu Nguyên có thể tránh được một chiêu kia của hắn.
A?
Mấy vị sứ giả cũng kinh ngạc lên tiếng, bọn họ vô cùng rõ ràng một chưởng kia của Triệu Bàn nếu không phải Thần Phủ cảnh sợ là không ai có thể tránh được, nhưng hết lần này tới lần khác bị Chu Nguyên khéo léo tránh được.
Xoạt!
Vô số kiêu tử xôn xao lên tiếng, khiếp sợ nhìn qua Chu Nguyên. Ai cũng không nghĩ tới hắn lại có thể thoát được dưới chưởng của Thần Phủ cảnh cường giả. Thân hình Mục Vô Cực lao đến ngăn ở phía trước Chu Nguyên, nhưng ánh mắt của hắn cũng lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng hắn cũng không rõ Chu Nguyên làm thế nào để tránh thoát một chưởng kia của Triệu Bàn. Nghe được thanh âm xôn xao, sắc mặt của Triệu Bàn xanh trắng giao nhau, cuối cùng đỏ lên, sát ý trong mắt tăng vọt.
Đồ hỗn trướng, dám trêu đùa ta, hôm nay ta không tha cho ngươi.
Triệu Bàn cuối cùng gào thét lên, thẹn quá hóa giận tới cực điểm. hắn lấy thực lực của Thần Phủ cảnh ra tay với Chu Nguyên đã là ném đi một phần mặt mũi. Kết quả không thành công, nếu truyền ra ngoài sợ là sẽ trở thành vết nhơ cả đời hắn.
Ầm ầm!
Mục Vô Cực nhìn Triệu Bàn đang nổi giận, sắc mắt cũng biến lạnh lùng, nguyên khí quanh thân bốc lên. Xem ra hôm nay chỉ có thể cùng Triệu bàn đánh một trận
Oanh!
Nhưng ngay lúc Triệu Bàn nổi giận gào thét, nguyên khí điên cuồng tụ đến, đột nhiên cả không gian như chấn động một cái. Vô số ánh mắt quay ra, chỉ thấy một đạo lưu quang trùng điệp từ trong Thánh Tích Chi Địa còn chưa khép lại hoàn toàn kia bay ra. Nó hóa thành một bàn tay lớn mang theo sức mạnh kinh khủng, quét qua không gian hướng Triệu Bàn chụp xuống. Cùng lúc một âm thanh trầm thấp vang vọng đất trời.
Năm đó lúc lão tổ qua đời, từng nói qua Thánh Cung tạp toái không được phép đến gần nơi ở của lão tổ, ngươi tên tiểu tạp toái này lấy gan chó ở đâu?
Thanh âm vừa vang lên, rất nhiều kiêu tử còn mờ mịt, Mục Vô Cực cùng với mấy vị sứ giả khác đột nhiên biến sắc. Triêu Bàn vốn đang nổi giận gào thét thanh âm đột nhiên ngừng lại, hắn tựa hồ phát ngốc trong chớp mắt. Ngay sau đó liền nghĩ ra điều gì sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, sự sợ hãi không ngôn ngữ nào diễn tả được tràn ra.
Thương, Thương Huyền lão tổ?
Triệu Bàn sợ hãi nghẹn ngào. Sau đó hắn không chút do dự lùi lại, giống như chó nhà có tang. Bởi hắn biết hắn đã chọc tới một vị khủng khiếp, dù cho vị kia đã qua đời, nhưng nơi hắn qua đời vẫn có chấp niệm tồn tại.
Ầm ầm!
Nhưng một chưởng trên bầu trời kia vỗ xuống không nhìn không gian, trực tiếp xuất hiện sau lưng Triệu Bàn.
Oanh!
Bầu trời chấn động, đại chưởng hạ xuống, sau đó tất cả mọi người nhìn thấy thân ảnh Triệu Bàn hư đạn pháo rơi xuống, những tòa sơn phong ở giữa đều sụp đổ. Núi đã nổ tung trực tiếp vùi lấp Triệu Bàn. Vô số kiêu tử trợn mắt, ai cũng không nghĩ tới Triệu bàn phút trước còn vô cùng uy mãnh, mà phút sau đã bị đánh đến sống chết không rõ.