Cự thủ trên trời dần tán đi, sau đó từng tòa sơn phong băng liệt kia như bị xé rách ra. Vô số người trợn mắt há miệng nhìn qua cảnh này, ngay cả Chu Nguyên cũng phải kinh ngạc. Rõ ràng hắn không ngờ tới Triệu Bàn động thủ lại kinh động chấp niệm còn sót lại của Thương Huyền lão tổ.
Lão tổ…
Mục Vô Cực vông cùng kinh ngạc nhìn màn này, bờ môi đều có chút run rẩy, trên khuôn mặt nổi lên vẻ kích động, trong mắt dâng lên sự tôn sung.
Tên Triệu Bàn này thật đúng là xui xẻo
Bốn vị sứ giả âm thầm lắc đầu.
Bọn hắn cũng biết năm đó Thương Huyền lão tổ của Thương Huyền tông qua đời không tránh khỏi có liên quan đến Thánh Cung. Cho nên vị lão tổ kia cực kỳ chán ghét Thánh Cung, dù bây giờ Thương Huyền lão tổ đi về cõi hư vô, thân hóa tan vào trong Thương Huyền Thiên hình thành rất nhiều thánh tích. Nhưng chỉ cần người Thánh Cung đến gần có khả năng khiến lực lượng còn sót lại của Thương Huyền lão tổ kích phát, rước lấy phiền toái lớn.
Cho nên dần dà người Thánh Cung cũng không dám tiếp cận quá gần với Thánh Tích Chi Địa. Nhưng lần này Triệu Bàn cũng không đứng quá gần Thánh Tích Chi Địa lại vẫn kích động sức mạnh còn sót lại của lão tổ tông, không thể không nói là gặp xui xẻo.
Ầm!
Trong lúc vô số ánh mắt đồng tình nhìn về phía núi đá đổ nát kia, một đạo nguyên khí bộc phát một bóng người chất vật phi ra lơ lửng giữa không trung. Mọi người nhìn lại, âm thầm líu lưỡi, lúc này Triệu Bàn toàn thân đầy máu, quần áo rách nát, nguyên khí quanh thân suy yếu, rõ ràng là bị trọng thương. Triệu Bàn toàn thân giận đến phát run, vừa sợ hãi, vừa phẫn nộ, hắn làm sao có thể nghĩ đến sẽ đánh động lực lượng còn sót lại của Thương Huyền lão tổ.
Đáng chết! Ta rõ ràng đã cách xa như thế vì sao lại có thể như vậy.
Trong lòng Triệu Bàn gào thét. Hắn làm sao không biết Thánh Tích Chi Địa do Thương Huyền lão tổ hóa thành không chào đón người Thánh Cung bọn hắn. Cho nên luôn giữ một khoảng cách, ai ngờ vẫn trúng chiêu.
Ha ha, Triệu Bàn, xem ra ngươi trình độ khiến người khác chán ghét tương đối cao, ngay cả lão tổ đều không vừa mắt.
Mục Vô Cực cười lạnh châm chọc.
Sắc mặt Triệu Bàn tái nhợt, nhưng không dám ương ngạnh, cỗ lực lượng kia khiến hắn sợ hãi. Nếu như lại tới lần nữa không biết chừng hắn thật sự sẽ chết ở nơi này. Mà tên tuổi của Thương Huyền lão tổ quá mạnh mẽ, vị kia từng là đệ nhất cường giả Thương Huyền Thiên, cho dù qua đời, nhưng người có tên cây có bóng vẫn có lực chấn nhiếp như trước.
Được lắm, chuyện hôm nay, ta nhớ kỹ!
Triệu Bàn nghiến rang nghiến lợi, ánh mắt âm độc nhìn qua Mục Vô Cực, cuối cùng dừng lại ở trên người Chu Nguyên. Sát ý nồng đậm như tràn ra, hắn đã nhận định Chu Nguyên chính là kẻ cầm đầu khiến hắn mất mặt hôm nay. Buông xuống lời độc ác, Triệu Bàn cũng không còn mặt mũi nào lưu lại, vung tay áo lên, nguyên khí cuốn lên, đem đám người Diệp Minh cuốn lên cuối cùng bay về phía Thánh Tích.
Thế là vốn trận chiến giữa hai Thần Phủ cảnh cường giả suýt bộc phát lại kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột. Vô số kiêu tử thốt lên thanh âm tiếc hận, sau đó bắt đầu lục tục tán đi, thần sắc bọn hắn đều có chút thất vọng, vì cuối cùng sáu vị sứ giả chọn trúng chỉ có một ít người.
Chu Nguyên nhìn thân ảnh đang rời đi của Triệu Bàn, sâu trong ánh mắt lóe lên tầng hàn quang.
Triệu Bàn đúng không… Ta cũng nhớ kỹ ngươi, sẽ có ngày ta sẽ tính toán thật kỹ với ngươi chuyện hôm nay.
Chu Nguyên lạnh lùng tự nói. Hiện tại hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Bàn, nhưng hắn là kẻ mang thù, cho nên tương lai nếu có cơ hội, Chu Nguyên sẽ đem những gì hôm nay trả hết lại cho Triệu Bàn.
Mục Vô Cực xoay người lại nhìn Chu Nguyên, cười nói:
Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh.
Hắn là nói cảnh Chu Nguyên tránh được một chưởng kia của Triệu Bàn. Chu Nguyên cười cười, nếu là liều mạng mà nói chỉ sợ hắn sẽ bị giết trong nháy mắt. Chẳng qua nếu chạy trốn mà nói, hắn ngược lại có thể cầm cự một chút nhờ vào lực lượng của Phá Chướng Thánh Văn.
Từ giờ trở đi hai người các ngươi cũng coi là đệ tử nhập môn của Thương Huyền Tông chúng ta. Mấy ngày sau ta sẽ đưa các ngươi rời khỏi Thương Mang đại lục, về thẳng Thương Huyền Tông.
Mục Vô Cực nói.
Liền đi thẳng sao?
Chu Nguyên khẽ giật mình.
Yên tâm, ta sẽ phái người đến vương triều của ngươi để thông báo cho phụ mẫu của các ngươi.
Mục Vô Cực cười nói. Chu Nguyên do dự một chút, quay đầu nhìn về phía phương bắc nơi vị trí của Đại Chu Vương triều.
Ngươi đang lo lắng vì Đại Võ vương triều
Mục Vô Cực thấy thế mở miệng nói ra, hiển nhiên đối với tin tức của Chu Nguyên hắn đều nắm rõ. Chu Nguyên gật đầu, tuy bây giờ phụ vương hắn đã phá vỡ bóng ma, thực lực từng bước được khôi phục. Nhưng vẫn không có cách nào chống lại Võ Vương, mà thực lực của Đại Võ bỏ xa Đại Chu rất nhiều. Hắn đánh bại Võ Hoàng ở đây đoạt lại Thánh Long chi khí, nếu Võ Vương biết được nhất định sẽ tức giận. Chu Nguyên sợ Võ Vương sẽ giận chó đánh mèo lên Đại Chu, hắn không muốn lúc hắn trở về chỉ trông thấy Đại Chu bị tàn phá.
Không biết phụ vương đã khai phá được Chiến Khôi tông di tích như nào, nếu hoàn toàn chinh phục được, thực lực sau này của Đại Chu sẽ tăng lên cực lớn. Đến lúc đó cũng chưa chắc đã e ngại Đại Võ.
Chu Nguyên thầm nghĩ trong lòng. Mục Vô Cực hút một hơi thuốc, nói:
Sự tình liên quan đến Đại Võ vương triều ta sẽ cho người chú ý nên ngươi không cần lo lắng quá.
Hắn nhìn Chu Nguyên
Mặt khác ngươi cũng hẳn đã biết Võ Vương kia thực lực không yếu, chắc cũng đã tiến vào Thần Phủ cảnh, mà Đại Chu các ngươi lại không tìm được cường giả bậc này. Một vị Thần Phủ cảnh cường giả đủ để cải biến tất cả. Ngươi muốn để Đại Chu có được lực lượng chống lại Đại Võ vậy ngươi phải đánh lại được Thần Phủ cảnh lực lượng. Thương Huyền tông là một trong những tông phái mạnh nhất trong Thương Huyền Thiên, chỉ có ở đó ngươi mới có thể chân chính đạt được biến hóa trở thành cường giả chân chính. Cho nên Chu Nguyên, ngươi phải nắm chặt cơ hội này.
Nghe được lời nói thấm thía của Vô Cực, Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng hiểu được chỉ có gia nhập Thương Huyền tông, hắn mới có thể thực sự khai thác được tiềm lực bản thân. Mà Thương Mang đại lục với hắn mà nói thực sự quá nhỏ. Cứ ở mãi nơi này ngược lại sẽ hạn chế phát triển của hắn. Dù có là hùng ưng thiên phú dị bẩm, cứ bị vây trong trong lồng mãi cũng sẽ trỏe nên bình thường.
Ta biết
Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhìn về phía xa bàn tay chậm rãi nắm chặt.
“Phụ vương, mẫu hậu… Mặc dù cũng không bỏ được rời đi các ngươi, nhưng là, chim ưng con luôn có rời ổ ngày đó, bất quá, các ngươi yên tâm đi, coi ta lần nữa trở lại Đại Chu vương triều lúc…”
Phụ vương, mẫu hậu… Mặc dù không lỡ rời xa hai người, nhưng là chim ưng con cũng sẽ có ngày phải rời tổ. Nhưng các ngươi yên tâm lúc con trở lại Đại Chu vương triều, những thứ Đại Chu đã mất con sẽ tự mình đoạt lại từng cái. Cho nên… nhất định phải chờ con trở về.