Thư phòng Đại Chu vương cung. Chu Kình ngồi tại bàn, Tần Ngọc hầu hạ bên cạnh, Vệ Thương Lan, Vệ Thanh Thanh cùng Hắc Độc Vương đang khoanh tay đứng.
Thương Huyền tông phái người đưa tin đến.
Trong tay Chu Kình có một phong kim thiếp, hắn vuốt lên tấm thiệp sắc mặt có chút phức tạp lên tiếng. Ba chữ Thương Huyền tông vừa vang lên, mấy người có mặt đều run lên. Bọn họ cũng đều biết điều này đại biểu cho điều gì, đó là thế lực cường đại trong Thương Huyền Thiên, so ra Đại Chu vương triều chỉ như giun dế. Dù sao tại Đại Chu vương triều của bọn hắn Thái Sơ cảnh cường giả đã coi như là thực lực mạnh nhất Nhưng đến Thương Huyền tông kia chỉ sợ cũng chỉ là đệ tử tầm thường mà thôi.
Đám người Vệ Thương Lan sắc mặt căng thẳng, dù sao song phương căn bản không cùng một đẳng cấp, nếu Thương Huyền Tông muốn đối phó với Đại Chu chỉ sợ ngay cả tư cách phản kháng đều không có. Nhìn đến sắc mặt căng thẳng của bọn họ, Chu Kình cười nói:
Không khẩn trương, trong thư nói, Nguyên nhi ở Thánh Tích Chi Địa đã trổ hết tài năng, đã được Thương Huyền tông thu làm môn ha, bây giờ sợ là đang trên đường đến Thương Huyền tông.
Lời vừa thốt ra, Vệ Thương Lan và Hắc Độc Vương đều khẽ giật mình, không nhin được than phục sợ hãi lên tiếng.
Điện hạ thật sự là kỳ tài ngút trời, không nghĩ tới có thể gia nhập Thương Huyền tông.
Vệ Thương Lan có chút chấn kinh, trong lòng ngập tràn bội phục, bởi vì bọn hắn hiểu rõ nếu gia nhập Thương Huyền tông, tiền đồ của Chu Nguyên nhất định vô lượng. Vệ Thanh Thanh cũng lóe lên cảm thán, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nguyên ở Thương Lan quận, thiếu niên kia dù non nớt nhưng đã ẩn hiện phong mang. Nhưng nàng không thể ngờ được chỉ một năm ngắn ngủi, thiếu niên nàng từng coi là dựa vào gian lận để đoạt được đệ nhất Đại Chu phủ thi phủ kia đã bay lên trình độ này.
Bây giờ chỉ sợ danh tiếng của Chu Nguyên trên Thương Mang đại lục đã sớm truyền xa…Ai cũng biết vị Đại Chu điện hạ dựa vào Thiên Quan cảnh thực lực lại có thể đánh bạo Thái Sơ cảnh Đại Võ thái tử, Võ Hoàng trong Thánh Tích chi địa, trở thành đệ nhất trong thế hệ trẻ ở Thương Mang đại lục. Bây giờ Chu Nguyên như cá chép hóa rồng bước vào Thương Huyền Tông, thật sự khó tưởng tượng tương lai lúc gặp lại thiếu niên kia sẽ có phong thái thế nào.
Điện hạ quả nhiên là Thánh Long.
Hắc Độc Vương cũng cảm thán nói. Chiến tích của Chu Nguyên ngay cả hắn đều không thể không bội phục, theo dự đoán của hắn nếu như hắn đối đầu với Chu Nguyên lúc này chưa chắc đã thắng. Thiếu niên non nớt gặp ở Hắc UYên kia bây giờ đã vượt xa hắn. Nghe được bọn hắn nói Chu Kình cũng nở nụ cười tràn đầy tự hào:
Nguyên nhi dặn chúng ta phải cẩn thận Võ Vương, miễn cho hắn giận chó đánh mèo
Chu Kình nói.
Vương Thượng yên tâm, ta đã sắp xếp trọng binh ở biên cảnh, tùy thời theo dõi động tĩnh của Đại Võ
Vệ Thương Lan ôm quyền nói. Chu Kình gật đầu, lại nhìn về phía Hắc Độc Vương nói:
Còn có Chiến Khôi tông di tích khai phá thế nào rồi?
Bây giờ đã phát hiện năm tòa Thái Sơ cảnh chiến khôi, còn lại Thiên Quan cảnh chiến khôi cũng đạt đến mấy trăm, về sau con có thể tăng lên.
Hắc Độc Vương cung kính nói. Chu Kình hài lòng gật đầu, năm tòa Thái Sơ cảnh chiến khôi cộng thêm mấy trăm Thiên Quan cảnh chiến khôi, đây là một lực lượng cực kỳ mạnh. Có lực lượng này thực lực của Đại Chu không thể nghi ngờ sẽ tăng vọt lên, trừ phi Đại Võ điều động toàn bộ lực lượng tiến công, bằng không cũng vô pháp chiếm được ưu thế. Mà Đại Võ bây giờ bốn phía bị liên lụy hiên nhiên không cách nào làm được.
Tốt, vất vả chư vị, tương lai Đại Chu ta cần tận lực giấu tài tích lũy lực lượng, ta tin tưởng một ngày nào đó Đại Chu sẽ lại trở lại huy hoàng.
Chu Kình cười nhạt nói. Vệ Thương Lan, Hắc Độc Vương nhìn đến thần sắc này của Chu Kình cũng có thể cảm giác được Chu Kình uy nghiêm càng ngày càng tăng. Đó là vì Chu Kình đã phá vỡ được bóng ma trong lòng dần khôi phục thực lực bản thân. Thần sắc của Vệ Thương Lan có vẻ phức tạp, Đại Chu bây giờ không còn vẻ chán chường đồng thời bắt đầu phát triển không ngừng, tràn đầy nhuệ khí.
Dường như hết thảy biến hóa này bắt đầu từ lục vị điện hạ kia của hắn mở ra tám mạch tu hành. Trong đầu Vệ Thương Lan hiện lên khuôn mặt thiếu niên ôn hòa ung dung kia, trong lòng cảm thán một tiếng:
Chu gia, quả nhiên có Thánh Long.
Lại bàn thêm một lúc nữa đoàn người Vệ Thương Lan chính thức lui ra ngoài, chỉ còn Chu Kình và Tần Ngọc. Sauk hi bọn hắn rời đi, dáng vẻ tươi cười của hắn giảm xuống, vuốt ve lên kim thiếp, than nhẹ một tiếng, nói:
Nguyên nhi đi lần này cũng không biết năm nào có thể trở về…
Tần Ngọc đứng cạnh hốc mắt ửng đỏ, nhi tử đi xa nàng là thực sự không nỡ và đau lòng.
Nhưng Nguyên nhi con yên tâm đi, phụ vương dù không có bản lĩnh như con, nhưng sẽ dốc hết toàn lực để giữ vững Đại Chu, không để cho con lo lắng, mà con, hãy yên tâm tu luyện ở Thương Huyền tông đi.
Chu Kình ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Đại Võ, thần sắc trầm xuống. Võ Vương kia từ đầu đến cuối như là một đại sơn đặt lên Đại Chu. Chu Kình biết Võ Vương bây giờ đã bước vào Thần Phủ cảnh, thực lực vượt xa hắn.
Võ vương, ngươi thật sự kiêu hùng… điểm này ta không bằng ngươi. Nhưng ngươi cũng phạm phải sai lầm trí mạng, đó chính là quá coi thường Chu gia Thánh Long ta.
Thần Phủ cảnh lại như thế nào? Đợi Chu Gia Thánh Long ta trở về, Võ gia ngươi nên trả nợ.
Trên bầu trời mênh mông, biển mây bỗng nhiên bị tách ra, một đạo cự ảnh gào thét qua như sao băng xẹt qua tách đôi tầng mây. Nhìn kỹ mới thấy đó là con thuyền lớn, trên thân thuyền khắc họa vô số đường vân cổ xưa tản ra nguyên khí nhàn nhạt.
Đây là Phá Không tao, một loại nguyên bảo dùng để đi đường xa, tốc độ cực nhanh mà có thể chống được rất nhiều thiên tai bất ngờ. Trên thuyền chính là sáu vị sứ giả cùng kiêu tử được chọn trên Thương Mang đại lục. Thương Mang đại lục cách nơi của Lục Thánh tông cực kỳ xa xôi, ở giữa các đại lục đều bố trí kết giới truyền tống đi qua. Mà đại lục ở giữa gió mạnh tàn phá, chỉ có Phá Không Toa mới có thể vượt qua. Nếu lấy nhục thân đi qua tiêu hao cực lớn, người thường khó mà làm được.
Mà hiển nhiên, lấy Chu Nguyên đám người thực lực, là không có tư cách nhục thân vượt qua đại lục.
Tại thuyền lớn một tầng chỗ.
Mà hiển nhiên lấy Chu Nguyên đám người thực lực là không có tư cách dùng nhục thân để vượt qua. Ở một tầng trên thuyền lớn, Mục Vô Cực ngồi xếp bằng, phun ra nuốt vào khói xanh, Chu Nguyên, Yêu yêu cũng mười vị kiêu tử Thương Mang đại lục được tuyển nhập Thương Huyền Tông cũng ngồi xếp bằng ngồi trước hắn. Chu Nguyên và Yêu Yêu ngồi ở chủ vị hiển nhiên dẫn đầu đám người. Đám người ở phía sau Chu Nguyên và Yêu Yêu còn có mấy thân ảnh quen thuộc, chính là thiếu thành chủ của Thánh Tích thành, Tiêu Thiên Huyền.
Lúc đầu Chu Nguyên nhìn đến Tiêu Thiên Huyền có thể gia nhập Thương Huyền Thiên cũng khá kinh ngạc. Về sau nghe Mục Vô Cực nói chuyện thì ra hắn là do Thánh Tích thành thành chủ tự mình cầu xin. Mà đối với tên đã gây cho hắn không ít phiền toái trong Thánh Tích chi địa hắn dù có chút không chào đón, nhưng cũng không có gây khó dễ gì cho hắn. Dù sao bây giờ thực lực của Chu Nguyên đã tăng mạnh, trong mắt hắn Tiêu Thiên Huyền đã không còn nửa điểm uy hiếp. Mà Tiêu Thiên Huyền cũng là người thông minh, biết đến nơi này thân phận thiếu thành chủ Thánh Tích thành không có tác dụng cho nên trên đường đi đều rất biết điều, lại như sợ Chu Nguyên tìm hắn gây sự.
Dựa theo tốc độ của chúng ta, còn một tháng nữa là có thể đến Thánh Châu đại lục. Các ngươi có biết Thánh Châu đại lục không?
Mục Vô Cực cảm thấy cần phải phổ cập thông tin cho đám tiểu gia chưa bao giờ đi ra ngoài Thương Mang đại lục chút kiến thức. Đám người cùng lắc đầu. Mục Vô Cực thở dài một hơi, nói:
Thánh Châu đại lục, chính là Thương Huyền Thiên lớn nhất đại lục, nghe đồn bây giờ trong Thương Huyền Thiên mặt khác tất cả đại lục, đều là từ Thánh Châu đại lục tách ra đi…”
Thánh Châu đại lục chính là đại lục lớn nhất Thương Huyền Thiên, nghe đồn các đại lục bây giờ đều tách ra từ Thánh Châu. Cho nên, nếu nói khí vận của Thương Huyền Thiên có mười phần thì Thánh Châu đại lục độc chiếm sáu phần, cho nên mới nói đây chính là nơi tập trung linh khí thiên địa. Thánh Châu đại lục rộng đến nỗi các ngươi không thể tưởng tượng được. Mà Lục Thánh tông tông môn đều đặt ở đây, dù Lục Thánh tông là tông môn mạnh nhất nhưng cũng không thể coi thường những tông môn có lịch sử xa xưa.
“…”
Nói hồi lâu, Mục Vô Cực nhả ra một luồng khói, nhìn qua đám người chậm rãi nói:
Ngoải ra còn nói cho các ngươi biết một việc mặc dù các ngươi được ta lựa chọn nhưng cũng không hề nói các ngươi có thể trở thành đệ tử thực sự của Thương Huyền tông.
Lời vừa nói ra, đám người đều run lên.
Trong Thương Huyền Thiên có hàng ngàn hàng vạn đại lục, còn có cả kiêu tử của các đại lục đó cũng có người được chọn đến. Đến lúc đó số lượng đệ tử sợ cũng lên đến hàng vạn… Những người này cũng giống nh các ngươi là người nổi bật trên đại lục. Chờ sau khi các ngươi đến Thương Huyền tông tất cả đệ tử mới có ba tháng để thích ứng huấn luyện. Sau ba tháng tuyển sơn đại điển sẽ được tổ chức, qua tuyển sơn đại điển mới có thể tiến vào Thất sơn trở thành đệ tử chính thức của Thương Huyền tông. Tỉ lệ đào thải ở tuyển sơn đại điển là một nửa, nói cách khác đám người các ngươi sẽ có một nửa hoặc nhiều hơn bị đào thải. Những người này chỉ có thể trở thành đệ tử ký danh ở bên ngoài núi tu hành, về sau đạt đến cống hiến mới có thể được phép gia nhập thất sơn.
Nghe đến lời này liền ngay cả Chu Nguyên ánh mắt đều trở nên ngưng trọng, tỉ lệ đào thải vậy mà lên đến một nửa. Xem ra Thương Huyền tông này quả nhiên không dễ gia nhập như vậy.