Mục Vô Cực vừa nói xong không khí trong phòng lập tứ trở nên nặng nề, những kiêu tử kia cho dù kiểu như Tiêu Thiên Huyền mặt cũng căng thẳng, ánh mắt bất an. Trong thế hệ trẻ ở Thương Mang đại lục, bọn họ có thể xem như người nổi bật, nhưng đối thủ của bọn họ cũng là những kiêu tử trên đại lục khác thậm chí có nhiều người đến từ bản thổ Thánh Châu đại lục.
Lúc trước Mục Vô Cực nói qua thiện hạ có mười phần khí vận, Thánh Châu đại lục độc chiếm sáu phần. Nên có thể tưởng tượng được thế hệ trẻ nơi đó sẽ càng lợi hại. Khi rời đi Thương Mang đại lục đến thánh địa tu luyện, người trong gia tộc vô cùng kỳ vọng ở bọn hắn, nếu đến lúc đó không thể trở thành đệ tử chính thức thì lòng tự trọng của bọn họ sẽ bị đả kích vô cùng. Mục Vô Cực nhìn bọn họ cũng không an ủi, vì Thương Huyền tông chọn đệ tử vô cùng nghiêm khắc. Không phải ai cũng có thể trở thành đệ tử chính thức, có người cười tự nhiên có người khóc.
Sau khi các ngươi đến Thương Huyền tông, tất cả các đệ tử mới sẽ được phân cấp, có ba cấp bậc: nhất đẳng, nhị đẳng và tam đẳng.
Có khác nhau sao?
Chu Nguyên hỏi.
Mục Vô Cực cười nói:
Đương nhiên là khác nhau, nhất đẳng đệ tử không những có nơi ở độc lập mà nơi ở còn có kết giới bằng nguyên văn, nguyên khí dồi dào. Ở đây lâu sẽ có rất nhiều chỗ tốt, vượt xa những đệ tử khác. Hơn nữa nhất đẳng đệ tử mỗi tuần sẽ được tông môn ban thưởng một túi nguyên thực ngũ phẩm Thiên Tâm Thối Thể cốc. Ăn hàng ngàu có thể tự rèn luyện thân thể, tốc độ tu hành nguyên khí tăng lên, mặt khác các tài nguyên tu luyện cũng vượt xa đệ tử bình thường.
Ngũ phẩm nguyên thực?
Nghe được bốn chữ này ngay cả Chu Nguyên cũng không nhịn được mà kinh hô, hô hấp trở nên nóng bỏng. Phải biết rằng ở Hắc Uyên Chu Nguyên phải vận dụng tới Hỏa Linh Tuệ của Đại Chu nhưng đó cũng chỉ là nguyên thực tứ phẩm, hàng ngày hắn ở Đại Chu ăn Huyền Tinh Mễ chỉ có nhị phẩm. Nhưng cho dù như thế cũng giúp hắn thu hoạch không tồi. Có thể trong hai năm ngắn ngủi phấn đấu đến ngày hôm nay ngoài nguyên nhân chính là thiên phú của của bản thân cũng không thể không kể đến tài nguyên tu luyện bên ngoài này.
Cho nên khi nghe thấy ở Thương Huyền tông có thể lấy ngũ phẩm nguyên thực làm thức ăn hắn cảm thấy vô cùng chấn kinh* (chấn kinh: chấn động + kinh ngạc). Bởi vì hắn không thể tưởng tượng nếu trường kỳ ăn Thiên Tâm Thối Thể Cốc đến tột cùng sẽ mang đến lợi ích như nào.
Mục Vô Cực cười híp mắt nhìn bọn họ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên gương mặt xinh đẹp của Yêu Yêu, nói:
Nhưng các ngươi ở đây người được chọn thành nhất đằng để thành nhất đẳng đệ tử sợ là chỉ có Yêu Yêu.
Tuy Yêu Yêu không có một chút nguyên khí nào nhưng Mục Vô Cực lại có thể cảm nhận được sức mạnh thần hồn của nàng ít nhất cũng đã đạt đến Thực cảnh trung kỳ.
Mà ngươi thì…. Nếu chỉ luận về đẳng cấp ngay cả tam đẳng đệ tử cũng không đến lượt.
Mục Vô Cực nhìn Chu Nguyên trêu tức nói. Nhưng hắn cũng hiểu sức chiến đấu cường hoành của Chu Nguyên. Nếu quả thực muốn đấu những kiêu tử Thái Sơ cảnh nhị tam trọng thiên cũng chưa chắc đã thắng được hắn. Dù sao hắn đã đánh bại Võ Hoàng Thái Sơ cảnh nhất trọng khi thực lực của hắn đang ở Thiên Quan cảnh trung kỳ.
Chu Nguyên bất đắc dĩ cười cười.
Đúng rồi, mang lệnh bài lão tiên sinh cho ngươi ra đây.
Mục Vô Cực bỗng nhiên nói. Chu Nguyên khẽ giật mình, sau đó hắn hiểu ra Mục Vô Cực đang nói lão tiên sinh đã mang Tô Ấu Vi đi. Chu Nguyên lấy lệnh bài từ trong túi càn khôn đưa cho Mục Vô Cực, hắn nghi ngờ hỏi:
Cái này làm được cái gì?
Mục Vô Cực nhận lệnh bài, cười nói:
Có tấm lệnh bài này, dù cho ngươi có là phế nhân cũng có hưởng thụ đãi ngộ của nhất đẳng đệ tử.
Lời vừa nói ra, Tiêu Thiên Huyền bọn người, lập tức ánh mắt lửa nóng nhìn đến miếng lệnh bài kia, trong mắt tràn đầy cực kỳ hâm mộ.
Lời vừa nói ra, đám người Tiêu Thiên Huyền ánh mắt hâm mộ nóng bỏng nhìn tấm lệnh bài. Chu Nguyên cũng có chút kinh ngạc, không ngờ thể diện của lão tiên sinh kia lại lớn như vậy.
Mục sư thúc biết lai lịch của lão tiên sinh kia sao? Có phải hắn cũng là người của Thương Huyền tông?
Chu Nguyên không nhịn được mà hỏi, vì ngày đó sau khi lão tiên sinh dẫn Tô Ấu Vi rời đi hắn mới giật mình nhớ ra lão tiên sinh không nói cho hắn biết sẽ đi nơi nào. Rõ ràng là lão đầu kia cố ý. Mục Vô Cực lắc đầu, nói:
Lão tiên sinh đó không phải là người Thương Huyền tông chúng ta mà đến từ Hỗn Nguyên Thiên.
Hỗn Nguyên Thiên?
Chu Nguyên khẽ giật mình, bây giờ hắn đã biết Hốn Nguyên Thiên chính là nơi mãnh nhất trong ngũ thiên.
Nói như vậy Ấu Vi cũng đi đến Hỗn Nguyên Thiên sao?
Chu Nguyên có chút bùi ngùi, đây thực sự là ngăn cách hai thế giới, sau này muốn gặp lại cũng không biết phải đi nơi nào. Ánh mắt Mục Vô Cực nhìn về phía những người khác, nói:
Cho nên các ngươi đừng có cho là được ta chọn trúng là có thể gia nhập Thương Huyền tông dễ dàng. Nếu lười biếng tu luyện đến lúc bị đạo thải đừng trách ai.
Nghe được lời cảnh cáo của Mục Vô Cực, trong lòng của các vị kiêu tử run lên, hắn biết được trong khoảng thời gian này bọn họ buông lỏng quá mức, đến tu luyện cũng lười biếng. Lúc này nghe xong không khỏi nhao nhao cung kính nhận sai, không dám thất lễ.
…
Trăng sáng lên cao. Trong không trung thuyền lớn lướt đi rất vững vàng, ở cuối thuyền có mấy thân ảnh đang ngồi quanh bàn rượu, chính là Chu Nguyên, Yêu Yêu, Lục La và Tả Khâu Thanh Ngư, thậm chí có cả Chân Hư, Lý Thuần Quân cùng Ninh Chiến. Vốn Chu Nguyên chỉ kêu Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư tranh thủ lúc chưa đến Thánh Châu đại lục họp mặt trước khi chia tay. Kết quả không ngờ ngay cả Chân Hư, Lý Thuần Quân thậm chí Ninh Chiến không quen biết cũng đều bu lại.
Mặc kệ trước kia trên Thương Mang đại lục bọn họ có thanh danh như nào nhưng tất cả đều hiểu khi đến Thánh Châu đại lục hào quang của bọn họ sẽ biến mất. Con đường tương lai phải dựa vào bản thân bọn họ. Mà cuối cùng có thể một lần trèo lên đỉnh cao hay là phải quay trở lại bình thường, họ ai cũng không biết được. Ba nữ tử ngồi một bên khẽ cười, Chu Nguyên lại nâng cốc rượu lên nhìn Lý Thuần Quân cười một tiếng, nói:
Muốn cảm ơn ngươi từ sớm, nêu không phải có sự tương trợ của ngươi ở trên Thánh Thế chỉ sợ Võ Hoàng đã chiếm ngôi đệ nhất.
Ở điểm cuối cùng của Thánh Thế Lý Thuần Quân xuất kiếm trợ giúp Chu Nguyên đuổi kịp Võ Hoàng, cùng hắn đăng đỉnh cùng một lúc. Con mắt quấn vải đen của Lý Thuần Quân “nhìn” Chu Nguyên, cũng nâng chén cạn sạch một hơi, thanh âm khàn khàn nói:
Vì chỉ có ngươi mới có thể làm được, Võ Hoàng rất mạnh ta không chém được lục thân của hắn. Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, tương lai có hội thì để ta thử kiếm đi.
Chu Nguyên cười một tiếng, cởi mở mà nói:
Tùy thời phụng bồi.
Ninh Chiến nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhịn không được nói:
Đến lúc đó cũng đánh một trận thống khoái với ta đi.
Bây giờ cũng được.
Chu Nguyên cười nói. Ninh Chiến chậm chạp lắc đầu, nói:
Bây giờ chỉ sợ ta đánh không lại ngươi, so với lúc giao thủ với Võ Hoàng bây giờ ngươi mạnh hơn.
Tuy hắn là võ si nhưng cảm giác vô cùng nhạy bén, cho nên hắn biết được Chu Nguyên bây giờ so với lúc giao đấu với Võ Hoàng mạnh hơn không chỉ một cấp bậc. Tả Thanh Khâu nâng má cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên nói:
Chu Nguyên, nghe nói thiên tài tuấn kiệt trên Thánh Châu đại lục nhiều như cá diếc qua sông, không kể xiết. Người đừng chìm nghỉm trong đám người đó khiến ta ngay cả tên ngươi cũng không nghe được.
Nghe được tên chủa hắn. chẳng lẽ ngươi lại nói với người khác đây là vị hôn phu ngươi chọn?
Lục La cười nói. Đôi mắt xinh đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư xoay chuyển, to gan nói:
Nếu tên của hắn thực sự có thể vang danh trên Thánh Châu đại lục thì ta sẽ nói với mọi người đây là vị hôn phu ta coi trọng cũng không mất mát gì. Cho nên, Chu Nguyên, ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Tả Khâu Thanh Ngư cười hì hì nói. Chu Nguyên mỉm cười, kỳ thật hắn cũng hiểu hôm nay mọi người đã được các sứ giả tiết lộ những thử thách sau này, cho nên ai cũng cảm thấy có chút áp lực. Dù ngữ khí của Tả Khâu Thanh Ngư tràn đầy trêu trọc nhưng ẩn sâu trong đó cũng là khích lệ. Chu Nguyên nâng ly, nhìn về phía mọi người có chút trầm mặc rồi cười nói:
Các vị bằng hữu kề vai chiến đấu, mặc dù Thương Mang đại lục của chúng ta là địa phương nhỏ. Nhưng tương lai có một ngày chúng ta sẽ dẫn đầu thế hệ trẻ ở Thánh Châu đại lục, lúc đó bọn họ sẽ biết Thương Mang đại lục nhỏ bé này lợi hại đến mức nào.
Các vị hy vọng thành công còn có thể gặp lại mọi người.
Ánh trăng lan tỏa đến khuôn mặt ôn hòa mang theo nụ cười ung dung của thiếu niên, trong ánh mắt đó đốt lên ngọn lửa bất khuất khiến cho người rung động. Ánh mắt Tả Khâu Thanh Ngư sáng lấp lánh nhìn Chu Nguyên, nàng cảm thấy thiếu niên bình thường ôn hòa lại có thể kiêu ngạo khiến người khác ngạc nhiên. Lý Thuần Quân, Ninh Chiến, Chân Hư cũng cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, sau đó nâng lý lên cụng vào nhau.
Ha ha, chúng ta hãy so xem mấy năm sau, mấy người chúng ta ai có thể danh dương Thánh Châu đại lục.
Người trẻ tuổi sục sôi thanh âm vang lên, tràn đầy tuổi trẻ khinh cuồng.
Thanh âm của những con người trẻ tuổi, tràn đầy khinh cuồng. Mục Vô Cực cùng các sứ giả đứng ở tầng cao nhất ánh mắt như có như không nhìn xuống phía dưới, sau đó nhìn nhau cười khẽ.
Thật sự là người trẻ tuổi a…
Triệu Bàn đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lung, khóe miệng nhấc lên mỉa mai cùng khinh miệt.
Một đám nhà quê không biết tốt xấu, đợi các ngươi đến Thánh Châu Đại lục nhìn đến Thánh Tử chân chính thì sẽ biết được ước hẹn hôm nay nực cười cỡ nào. Chu Nguyên, ngươi yên tâm đi… chờ ta trở về Thánh Cung báo cáo tông chủ, nghĩ đến cảnh những Thánh Tử của Thánh Cung sẽ đập nát sự tự tin đáng thương của ngươi. Ha ha, ta thật mong đợi ngày đó.