Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 219: Lập Uy

Chưa xác định
Chương 219: Lập uy

Lúc này thì trên cả toà Nguyên Sơn to lớn ấy đều trở nên yên tĩnh lại. Tất cả ánh mắt đều dừng lại tại bóng hình đang đứng ở giữa không trung duy trì tư thế đấm ra phía trước một quyển kia của Chu Nguyên.

Qua một khắc thời gian, lân phiến Tử Kim bắt đầu biến mất trên cánh tay của Chu Nguyên. Từ đầu đến cuối thì thần sắc của hắn cũng không có chút nào gợn sóng. Phảng phất như một quyền mạnh mẽ tới mức chấn động kia cũng không phải là do hắn đánh ra, cùng hắn không quan hệ một chút nào.

Sự an tĩnh kéo dài trong khoảng thời gian thật lâu. Sau đó mới theo thời gian dần trôi qua bị phá vỡ.

Tên La Tùng kia dùng sức nuốt nước miếng một cái. Khi nhìn về phía Chu Nguyên thì trong ánh mắt của hắn cũng hiện lên một tia sợ hãi. Mặc dù hắn cũng là ở cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên. Thế nhưng nếu như bàn về sức chiến đấu thì chỉ sợ hắn phải so ra kém đối với tên Hàn Sơn kia rất nhiều.

Thế mà ngay cả người như Hàn Sơn cũng đều bị Chu Nguyên một quyền đánh bay, huống chi là hắn?

– Thế này, thế này cũng quá kinh khủng rồi… – La Tùng lẩm bẩm nói, cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra trước mắt đều không thể tin nổi. Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, đường đường là một cao thủ cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên như Hàn Sơn, vậy mà lại bị Chu Nguyên chỉ dùng một quyền đánh bay.

Dù sao Hàn Sơn cũng được coi là một trong những kiêu tử của Thánh Châu Đại Lục. Mặc dù chỉ có thể xếp vào hàng trung đẳng, nhưng cũng tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với đại đa số những người khác. Nhưng mạnh mẽ là vậy mà vẫn là bị đánh bại ở dưới tay Chu Nguyên một cách nhẹ nhàng mà linh hoạt như vậy.

Bởi vậy cũng có thể thấy được, đến tột cùng thì sức chiến đấu của Chu Nguyên hung hãn tới mức nào.

La Tùng nhếch nhếch miệng. Trước đó hắn còn đang hối hận bởi vì để cho Hàn Sơn là kẻ thứ nhất đứng ra khiêu chiến, từ đó có cơ hội giành được vị trí đệ tử nhất đẳng này. Thế nhưng dưới mắt lại ngược lại cảm thấy có phần may mắn. Bằng không mà nói thì chỉ sợ giờ phút này kẻ đang nằm ở dưới chân núi kia không còn là Hàn Sơn mà chính là bản thân La Tùng hắn.

– Haizz, Tiểu Nguyên ca vẫn luôn hung tàn với đối thủ như vậy… – Về phần Thẩm Vạn Kim cùng những người khác cùng đến từ Thương Mang đại lục cũng đều cực kỳ rung động mà nhìn qua cảnh tượng này. Nhưng ngay sau đó lại thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

Bây giờ bọn hắn lại cảm thấy vinh dự vô cùng. Bởi vì sau khi Chu Nguyên thi triển ra một quyền này thì đám người Thẩm Vạn Kim có thể cảm giác được ánh mắt của những người khác khi nhìn về phía bọn họ cũng đã thiếu đi một phần khinh miệt như lúc trước.

– Để xem bây giờ còn có ai dám nói đệ tử Thương Mang đại lục chúng ta là những kẻ vô lăng.

Tên Tiêu Thiên Huyền kia trầm mặc một lát, thân thể ngược lại là trở nên trầm tĩnh lại. Mặc dù trước đó ở tại Thương Mang đại lục thì hắn đã xảy ra một chút ân oán cùng với Chu Nguyên. Nhưng nói thế nào thì bọn họ cũng đều là người cùng đến từ một cái đại lục. Nếu như bây giờ, khi đến nơi Thương Huyền tông này mà Chu Nguyên, người có đủ khả năng đại biểu cho Thương Mang đại lục bọn hắn, gặp phải khó khăn gì thì đối với bọn hắn mà nói, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.

– Ha ha, thật không ngờ là tên Chu Nguyên này cũng có đôi chút bản lãnh đấy chứ… – Tại vị trí đỉnh núi của ngọn Nguyên Sơn kia. Đột nhiên có một vị đệ tử nhất đẳng đến từ Thánh Châu Đại Lục cười lên một tiếng. Ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng mang theo một tia nghiền ngẫm.

– Ngược lại thì tên Hàn Sơn này cũng có đôi chút vô dụng. – Những đệ tử nhất đẳng cùng đến từ Thánh Châu đại lục khác cũng mở miệng đánh giá. Tất cả đều thể hiện ra sự bất mãn với biểu hiện yếu kém của Hàn Sơn.

Dù sao thì việc Hàn Sơn bị một tên kiêu tử đến từ một nơi đại lục xa xôi khác đánh bại, hơn nữa còn là bại triệt để như vậy, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng trái chiều cho địa vị vốn là cao cao tại thượng của kiêu tử bản thổ của Thánh Châu đại lục bọn hắn.

– Lục Phong, huynh thấy thế nào? – Một tên kiêu tử khác nhìn về phía Lục Phong, hỏi.

Ánh mắt của Lục Phong vẫn tràn đầy vẻ lạnh nhạt mà nhìn về thân ảnh của Chu Nguyên đang lơ lửng giữa không trung kia. Chỉ qua một hơi liền thu hồi ánh mắt rồi nói:

– Cũng là kẻ có đôi chút thực lực. Điểm bất ngờ là nguyên khí mà hắn tu luyện cũng đã đạt tới cấp độ lục phẩm. Điều này cũng là có phần hiếm thấy. Bởi lẽ ở những đại lục xa xôi kia thì rất ít có thể tìm tới những công pháp giúp cho người tu luyện thu hoạch được nguyên khí có phẩm chất cao như vậy. Xem ra là trước đó thì kẻ này cũng đã nhận được một phần cơ duyên.

– Bất quá dù sao đẳng cấp của hắn cũng quá thấp. Một quyền lúc trước kia của hắn, nhìn như chỉ là thi triển một cách tùy ý, thế nhưng kỳ thật lại là kết quả của việc hội tụ phần lớn lực lượng của hắn vào bên trong. Thế nên nếu là đổi lại các ngươi đến đối chiến thì hẳn là có thể đủ để ngăn cản lại.

– Nói công bằng một chút thì tên này cũng có đôi chút khả năng tạo thành uy hiếp cho chúng ta, nhưng cũng không cần thiết ngạc nhiên cùng quá chú ý làm gì.

Nhận được lời đánh giá này của Lục Phong thì mấy tên kiêu tử cùng đến từ Thánh Châu đại lục khác đều là cười cười. So với sự rung động của những tên đệ tử khác thì bọn hắn lại có tầm mắt cao hơn, đương nhiên là sẽ không bị một quyển kia của Chu Nguyên dọa sợ.

Chỉ là sự miệt thị dành cho Chu Nguyên ở trong dĩ vãng thì bây giờ cũng đã thu liễm lại một chút mà thôi.

Thân là đệ tử của Thánh Châu đại lục, đối với những đệ tử đến từ những vùng đại lục xa xôi khác này thì tự nhiên là bọn hắn mang theo cái nhìn của bề trên mà nhìn xuống.

Ngược lại với thái độ khó chịu của các kiêu tử đến từ Thánh Châu đại lục khác, thì đôi mắt đẹp của cô gái tên là Cố Hồng Y kia lại mang theo một tia hứng thú nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên. Xem ra lần này thì nàng cũng là đoán sai. Mặc dù nhìn qua thì tên Chu Nguyên này chỉ có thực lực ở cảnh giới chuẩn Thái Sơ. Thế nhưng sức chiến đấu chân thực lại cao tới mức phá trần.

– Xem ra là cũng chưa hẳn là kẻ này phải đi cửa sau mới có thể thu hoạch được vị trí đệ tử nhất đẳng này. – Cố Hồng Y tự nói một tiếng, sau đó mới chầm chậm thu hồi ánh mắt.

Biểu hiện trong trận đấu lúc trước của Chu Nguyên cũng coi như là tương đương hoàn mỹ. Nhưng bất quá, nhiều lắm thì cũng chỉ có thể khiến cho nàng cảm thấy đôi chút kinh ngạc mà thôi. Về phần phải tới mức bị rung động tới không nói lên lời như những đệ tử khác thì hiển nhiên là rất không có khả năng.

Tại trong đủ loại ánh mắt đầy khắp núi đồi kia, cuối cùng thì Chu Nguyên cũng chậm rãi thu lại quyền đấm. Hắn đưa mắt nhìn qua tên Hàn Sơn lúc này đã bị đánh lăn xuống dưới chân núi nằm bất động không biết sống chết kìa. Chợt buông tay áo một cái, một đạo nguyên khí mảnh mai như tấm lụa bắn mãnh liệt mà ra, mục tiêu chỉ về hướng Hàn Sơn. Sau đó tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, luồng nguyên khí ấy trực tiếp cuốn lên một cái túi được giấu ở bên trong ngực của Hàn Sơn.

Cái túi nhẹ nhàng lay động, vang lên tiếng thanh thúy do mấy viên Nguyên Ngọc được cất giấu ở bên trong va chạm mà tạo thành.

Vút!

Bất quá ngay tại lúc mà Chu Nguyên muốn lấy tới cái túi chứa Nguyên Ngọc kia về tay thì chợt có một đạo nguyên khí cũng bắn mãnh liệt mà ra, nắm giữ lấy một góc khác của cái túi.

Ánh mắt của Chu Nguyên ngưng lại. Nhìn vào phía đầu nguồn của đạo nguyên khí kia. Chỉ thấy tại một vị trí của đài tu luyện ở trên đỉnh núi, có một tên thanh niên với mái tóc rối bù, trên người mặc một bộ xích bào, đang nhìn hắn với thần sắc nhàn nhạt.

– Vị đồng môn này, dù sao kết quả cũng là ngươi giành chiến thắng rồi. Đâu cần phải so đo mấy việc cá cược lúc trước làm gì? – Tên thanh niên mặc xích bào kia cười nhạt nói.

Lúc này cũng đã có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía trên thanh niên mặc xích bào này. Lập tức cũng có tiếng bàn luận xôn xao truyền ra.

– Là Chúc Phong. Quả nhiên là hắn vẫn không nhịn được xuất thủ. Ta nghe nói kẻ này có quan hệ rất tốt cùng với Hàn Sơn. Hơn nữa điều mấu chốt nhất chính là bọn hắn cũng đều là đệ tử của Thánh Châu đại lục.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua tên thanh niên mặc áo xích bào kia, cười cười, nói:

– Việc thu hồi đồ vật vốn lên thuộc về chính ta cũng không thể coi là điều gì quá đáng chứ?

Tên thanh niên mặc áo xích bào nhắm hai mắt lại, nói:

– Lúc trước đích thật là Hàn Sơn cũng có phần lỗ mãng. Bất quá bây giờ ngươi cũng đã dạy dỗ cho hắn một trận rồi. Coi như là để lại cho ta một phần mặt mũi, chỗ Nguyên Ngọc này cũng không cần lấy nữa, được chứ?

Mặc dù thanh âm của hắn có vẻ bình thản thế nhưng lại cũng không có ý tứ thương lượng gì cả. Phảng phất như chỉ cần là hắn nói thì việc này cũng đã được quyết định.

– Nếu như lúc trước khi chiến đấu mà vị sư huynh này có thể đứng ra nói những lời như vậy thì chắc chắn chuyện hôm nay cũng sẽ không phát sinh tới một bước này. – Chu Nguyên nói:

– Về phần hiện tại…

– Chỉ sợ mọi việc cũng đều đã chậm.

Ánh mắt của Chu Nguyên tràn đầy vẻ lạnh lẽo, hắn cong ngón tay búng ra. Trong nháy mắt nguyên khí bắn ra xé rách một góc khác của cái túi, làm cho Nguyên Ngọc ở bên trong bị rơi bung ra. Nói đoạn, Chu Nguyên vung tay áo lên, mảnh lụa hình thành từ nguyên khí kia cũng trực tiếp tiếp được chỗ Nguyên Ngọc này rồi cuốn trở về.

Nếu là hôm nay kẻ chiến bại là Chu Nguyên thì chỉ sợ tên Chúc Phong này cũng lại không chút nào đứng về phía hắn. Đã như vậy thì tự nhiên là Chu Nguyên cũng sẽ chẳng có bao nhiêu khách trí cùng với loại người chỉ biết thiên vị như thế này.

– Ngươi!!!

Tên Chúc Phong kia nhìn thấy Chu Nguyên lại chẳng nể mặt hắn một chút nào, trực tiếp cướp đi Nguyên Ngọc thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo. Con mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng có vẻ âm tàn hiện lên.

– Tên tiểu tử càn rỡ! – Chúc Phong cười giận dữ:

– Ta cũng không tin ngươi còn dám cưỡi tại trên đầu trên cổ của đệ tử Thánh Châu đại lục chúng ta hay sao?!

Lời nói này của Chúc Phong vô cùng ác độc, lập tức đặt Chu Nguyên vào vị trí đối lập cùng với tất cả các đệ tử của Thánh Châu đại lục. Hiển nhiên ý đồ của tên Chúc Phong này là khiến cho Chu Nguyên chọc cho tất cả những người khác tức giận.

Ánh mắt của một chút đệ tử Thánh Châu đại lục khác cũng là như có như không nhìn đến. Đối với sự thảm bại của Hàn Sơn thì tự nhiên là trong lòng bọn hắn cũng có đôi chút khó chịu. Thế nên hiển nhiên là cũng có sẵn ý kiến đối với kẻ đã đánh bại Hàn Sơn là Chu Nguyên.

– Ha ha, lời ấy của Chúc huynh sai rồi. Chính là Hàn Sơn đưa ra lời khiêu chiến đầu tiên. Hơn nữa trước khi khiêu chiến thì giữa hai người bọn họ cũng đã từng có ước định. Tất cả các đệ tử ở đây cũng đều nghe được rõ rõ ràng ràng. Thế nên hành động thu hồi chiến lợi phẩm vừa nãy của Chu Nguyên sư đệ cũng là chuyện đương nhiên. Vậy Chúc Phong huynh lại cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy? – Đột nhiên lại là có một âm thanh vang lên. Bất quá ngoài dự liệu lại là đang nói giúp cho Chu Nguyên.

Chu Nguyên cũng là có chút kinh ngạc xoay đầu lại. Chỉ thấy ở trên một tòa đại tu luyện cách đó không xa, đang có một tên thanh niên với dáng người thon dài chính đang mỉm cười lên tiếng.

Đối với người này thì Chu Nguyên cũng có đôi chút ấn tượng. Hắn cũng là người được xếp vào hàng đệ tử nhất đẳng. Tựa hồ tên gọi là Kiều Thanh, cũng là một kẻ đến từ đại lục bên ngoài. Mà lại danh vọng của người này cũng không hề nhỏ tại bên trong rất nhiều đệ tử đến từ đại lục bên ngoài, cũng có thể coi là một vị danh nhân.

Hiển nhiên, sau khi Chu Nguyên triển lộ ra thực lực chân chính của hắn thì cũng đã cải biến ấn tượng về Chu Nguyên trong mắt của rất nhiều người. Từ giờ phút này cũng đã bắt đầu có người nguyện ý tiếp xúc cùng với Chu Nguyên. Thậm chí là không tiếc tại giờ phút khi mà mâu thuẩn đang đẩy cao này mà tỏ ra thiện chí. Mặc dù đối với những thứ này thì bản thân Chu Nguyên cũng không phải là quá muốn để ý.

Ở trong số các đệ tử đến từ đại lục ở phía bên ngoài thì Kiều Thanh cũng là có chút danh vọng. Sau sau khi hắn mở miệng thì cũng là có lục tục một chút để tử ngoại đại lục mở miệng duy trì.

Tên Chúc Phong kia thấy thế thì vô cùng tức giận mà nhìn Kiều Thanh một chút. Nhưng hắn cũng hiểu rằng khi sự việc đi đến một bước này thì hôm nay hắn đã không thể nào làm gì Chu Nguyên được nữa. Thế là hắn cũng không lại nhiều lời, chỉ là dùng ánh mắt băng lãnh mà quét nhìn Chu Nguyên một chút rồi thu hồi ánh mắt. Bất quá mặc cho ai đều biết sau sự việc ngày hôm nay thì tên Chúc Phong này đã ghi thù lên Chu Nguyên.

Đối với ánh mắt của Chúc Phong thì Chu Nguyên lại chẳng thèm để ý một chút nào. Ngược lại lại nghiêng đầu nhìn vị đệ tử tên là Kiều Thanh kia một chút. Mà Kiều Thanh thấy vậy cũng nở ra nụ cười thân thiện đáp lại đối với Chu Nguyên.

Chu Nguyên cũng không thể biểu hiện ra quá mức lạnh nhạt, liền gật gật đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn ra xung quanh, bình tĩnh mà nói:

– Còn có ai còn có nguyện vọng khiêu chiến cùng ta nữa hay không?

Sau câu hỏi này thì khắp núi đều trở nên yên tĩnh. Sau khi chứng kiến tới thảm trạng của Hàn Sơn thì những đệ tử nhị đằng kia đâu còn dám đến vuốt râu hùm nữa. Về phần những đệ tử nhất đằng kia lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Thế là kết quả là không còn ai dám đi lên ứng chiến.

Chu Nguyên thấy thế thì cũng không nói thêm lời nào. Thân hình khẽ động đã bay trở về phía đài tu luyện của chính hắn. Sau đó liền ngẩng đầu nhìn về phía Trần Viên đang ngồi xếp bằng ở giữa không trung kia, nói:

– Trần sư, mọi việc cũng đã xong xuôi, liệu ngài có thể mở ra Nguyên Sơn để cho các đệ tử tu hành được không?

Lúc này thì Trần Viên cũng kịp lấy lại tinh thần. Hắn nhìn thật sâu Chu Nguyên một chút, hiển nhiên cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng như vậy.

“Khó trách tên mục Vô Cực kia cũng không lo lắng tới hậu quả sau khi Chu Nguyên nhận được tư cách đệ tử nhất đẳng. Chỉ là một tên đệ tử có cảnh giới chuẩn Thái Sơ cũng không lo lắng sẽ bị người khác đoạt đi. Thì ra là tên tiểu tử này cũng không hề đơn giản như biểu hiện ra ở mặt ngoài như vậy.”

“Bất quá sợ là tên tiểu tử này cũng không biết được. Sau khi đánh bại Hàn Sơn thì hắn cũng đã chọc giận những đệ tử đến từ Thánh Châu đại lục kia.”

“Sợ là cuộc sống của hắn trong tương lai cũng sẽ không thiếu được một chút tranh chấp. Cũng không biết đến lúc đó thì hắn còn có thể biểu hiện ra vẻ bình tĩnh giống như bây giờ được nữa hay không?”

Ánh mắt của Trần Viên lấp lóe một chút rồi cũng thu hồi tầm mắt. Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía trên dưới hơn vạn toà đài tu luyện ở Nguyên Sơn kia, thanh âm bình tĩnh và vang vọng lên:

– Mở Nguyên Sơn!

Theo âm thanh của hắn vừa rơi xuống thì Trần Viên vung tay áo lên, theo đó có một cỗ nguyên khí rơi vào chỗ sâu ở miệng núi lửa của đỉnh Nguyên Sơn, tựa Hồ là kích hoạt lên một đạo Nguyên Văn nào đó.

Ông!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên địa đều trở nên có chút rung chuyển. Vẻ mặt của các đệ tử đều hiện lên vẻ rung động mà ngẩng đầu lên. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tựa như nguyên khí ở giữa thiên địa đã biến thành cuồn cuộn sương mù, lấy tư thế che trời lấp đất mà tràn vào bên trong Nguyên Sơn.

Theo đó đó thì gốc Thiên Nguyên Hoa trước mặt bọn họ cũng trở nên chập chùng, không ngừng hấp thụ lấy nguyên khí ở bên trong Nguyên Sơn. Cuối cùng đóa hoa từ từ nở rộ, một luồng nguyên khí bàng bạc mang theo vô số phấn hoa màu vàng theo đó mà phát ra…

Lúc này, bên trên Nguyên Sơn, trên vạn bông Thiên Nguyên Hoa cùng phun ra nuốt vào nguyên khí tạo nên cảnh tượng hùng vĩ mà lộng lẫy.

Chu Nguyên cũng lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong. Quả thực là hắn rất muốn thử một chút, đến tột cùng thì bông Thiên Nguyên Hoa được ca tụng rất nhiều ở trước mắt này sẽ có tác dụng lớn tới mức nào cho việc tu luyện…

Bình Luận (0)
Comment