Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 219 - Chương 218: Chỉ Cần Một Quyền Là Đủ

Chưa xác định
Chương 218: Chỉ cần một quyền là đủ

Tại thời điểm mà Chu Nguyên đứng lên từ bên trên đài tu luyện thì tất cả mọi người đều có thể phát giác được rằng, tựa hồ khí thế của hắn lập tức trở nên có chút khác lạ. Trong đó có một số đệ tử với ánh mắt không kém cũng đã phát ra những tiếng kêu kinh dị. Bởi vì từ cổ khí thế này mà bọn hắn cũng có thể cảm giác được chủ nhân của chúng, Chu Nguyên, đã phải trải qua rất nhiều trận chiến đấu.

Bởi lẽ chỉ có đang không ngừng trải qua chiến đấu mới có thể rèn luyện ra loại khí thế mạnh mẽ như vậy được.

“Bất quá điều đáng tiếc là chung quy thì hắn cũng mới chỉ có cảnh giới chuẩn Thái Sơ mà thôi.” – Một số người cũng âm thầm lắc đầu.

Dù sao chênh lệch về mặt thực lực giữa hai bên cũng là quá xa.

Oanh!

Tại vị trí của mình, ánh mắt của Hàn Sơn tràn đầy vẻ tàn nhẫn mà nhìn về phía Chu Nguyên. Nơi khóe miệng của hắn hiện ra một vòng nụ cười có vẻ dữ tợn. Ngay sau đó một luồng nguyên khí hùng hồn tựa như núi lửa bộc phát ra từ bên trong cơ thể của hắn.

Nguyên khí cuồn cuộn tới mức khuấy động cả mây trời. Vào lúc này thì mức độ cường hoành với thực lực của Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên cũng đã hiển lộ không thể nghi ngờ.

Rất nhiều đệ tử nhị, tam đẳng đều hơi biến sắc mặt. Hiển nhiên là bọn họ cũng đã chịu ảnh hưởng của những luồng uy áp đến từ nguyên khí hùng hồn kia.

Nói thực ra thì mặc dù tên Hàn Sơn này cũng có phần hung ác nhưng đích thực là hắn sở hữu được thực lực tương xứng với sự hung ác ấy.

– Ha ha, Lục Phong, theo huynh thì trong hai người bọn họ, ai là người có thể giành được chiến thắng? – Trên đài tu luyện ở chỗ đỉnh núi, một tên đệ tử nhất đẳng cười hỏi đối với Lục Phong đang ngồi bên cạnh.

Thần sắc của Lục Phong vẫn hết sức lạnh nhạt, mi mắt cụp xuống, căn bản là hắn không có bao nhiêu hứng thú để đi nhìn loại tranh đấu như thế này, chỉ là tùy ý mà nói:

– Mặc dù tên Hàn Sơn kia chỉ có thể được coi là xếp ở mức trung đẳng ở trong thế hệ trẻ tuổi của Thánh Châu Đại Lục. Thế nhưng đem thực lực ấy ra để đối phó với một tên chỉ bất quá có cảnh giới chuẩn Thái Sơ thì quả thật là không có áp lực chút nào.

– Vốn dĩ thì loại chiến đấu ở cấp bậc thấp như thế này thì cũng chẳng có gì đáng xem.

Nghe vậy thì tên đệ tử nhất đẳng kia cười nói:

– Nói như vậy thì thật đúng là tên Chu Nguyên kia muốn lấy trước 30 viên Nguyên Ngọc để về sau dù cho có thua thì cũng coi như là có chút bồi thường?

Lục Phong chỉ là thản nhiên mà nói:

– Ta cũng không có tâm tình đi chú ý mấy thứ vụn vặt như thế này.

Hiển nhiên đối với Lục Phong mà nói thì bất luận là Hàn Sơn hay Chu Nguyên cũng đều không có đủ tư cách để gây nên quá nhiều sự chú ý của hắn. Trong con mắt của Lục Phong thì trận đấu này cũng chỉ ở cấp độ như trò đùa trẻ con mà thôi.

Mà cách đó không xa, cô gái tên là Cố Hồng Y kia cũng nâng lên bàn tay chống má. Khi nhìn thấy khí thế của Chu Nguyên bắt đầu trở lên lăng lệ thì cũng ngược lại đã khơi dậy một chút hứng thú trong lòng của cô nàng, thầm nói:

– Hẳn là tên tiểu tử này cũng đúng là có chút thủ đoạn?

Oanh!

Tại trong vô số những ánh mắt nhìn chăm chú kia, nguyên khí quanh thân của Hàn Sơn bắt đầu gào thét. Tiếp theo chỉ trong một cái chớp mắt thì đột nhiên chân của hắn dẫm một cái khiến cho mặt đất ở dưới chân bị phá nát ra mấy chục khe hở. Mà thân hình của hắn cũng tùy theo mà hóa thành một bóng mờ bắn mãnh liệt mà ra, mục tiêu trực chỉ về hướng Chu Nguyên.

Nguyên khí cuồn cuộn tựa như gió lốc cuốn quanh ở quanh thân của Hàn Sơn. Dưới sự gia tốc nhanh chóng ấy thì không khí ở xung quanh hắn cũng đều bị ma sát tới mức bốc cháy.

– Chỉ một chiêu liền để cho ngươi chật vật mà lăn xuống dưới đài!

Ánh mắt của Hàn Sơn trở nên hung ác, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt lại. Vào lúc này thì nguyên khí bên trong thể nội cũng không giữ lại chút nào mà bộc phát ra với khí thế vô cùng hung hãn. Mức độ khủng bố khiến cho ngay cả một chút đệ tử nhị đẳng ở gần đó cũng đều không nhịn được mà phải biến sắc mặt.

Hiển nhiên là một quyền này của Hàn Sơn cũng không hề giữ lại chút sức lực nào.

Chu Nguyên đứng ở trên đài tu luyện. Hắn đưa mắt nhìn qua cái bóng đen đang không ngừng phóng đại ở trong tầm mắt kia, tùy theo đó là sự trùng kích của nguyên khí vô cùng hung hãn cũng đã bắt đầu đập vào mặt với mức độ sắc bén như lưỡi đao.

– Thái Sơn cảnh nhị trọng thiên…

Trên khuôn mặt trẻ tuổi của Chu Nguyên cũng không có quá nhiều dao động. Chợt hắn cười nhẹ một tiếng:

– Còn nhớ trước kia, ở trên tường thành của Đại Chu Thành, khi đó đang muốn chém giết tên Thái Sơn cảnh nhị trọng thiên kia cũng phải hao phí tất cả các át chủ bài mà vẫn còn bị trọng thương…

– Thế nhưng bây giờ…

Dần dần trong con mắt của Chu Nguyên cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Cũng là trong nháy mắt này, đột nhiên năm ngón tay của Chu Nguyên nắm chặt lại. Mà theo đó là nguyên khí màu vàng óng đang chiếm cứ ở bên trong Khí Phủ cũng ầm vang bộc phát ra.

Năm ngón tay của Chu Nguyên nắm chặt. Chỉ thấy đang có từng lớp lân phiến lan tràn mà ra, cơ hồ là bao phủ toàn bộ cánh tay. Điểm khác lạ là loại lân phiến này đã không còn là loại có màu vàng như ở trong dĩ vãng nữa, mà hiện tại đã chân chính hiện ra màu Tử Kim!

Huyền Mãng Lân Đệ Tam trọng, Tử Kim Lân!

Nhờ vào sự tẩy lễ của thánh huyết thì Huyền Mãnh Lân của Chu Nguyên đã đạt tới cảnh giới viên mãn có thể hóa thành màu Tử Kim…

Một cổ lực lượng cuồng bạo tới mức làm cho ngay bản thân Chu Nguyên cũng cảm thấy hơi kinh hãi bắt đầu điên cuồng bạo động tại bên trong thể nội của hắn. Mức độ tăng phúc về mặt lực lượng do Tử Kim Lân mang tới mạnh mẽ vô cùng, cũng không phải là Huyền Mãng Lân màu vàng ở Dĩ Vãng có thể so sánh được.

Tê!

Đột nhiên có tiếng rít gạo bộc phát ra. Tất cả mọi người đều nhìn thấy có một luồng nguyên khí màu vàng óng bắt nguồn từ đỉnh đầu của Chu Nguyên phóng lên tận trời. Nhìn kỹ lại thì trong lúc mơ hồ đoàn nguyên khí màu vàng ấy hóa thành hình ảnh của một con mãng xà màu vàng cực kỳ lớn.

Quan sát thêm thì sẽ phát hiện con mãng xà màu vàng này có hai cái bọc nhỏ phình lên ở chỗ đầu. Mà vị trí chỗ phần bụng cũng ẩn ẩn có móng vuốt hiện ra.

Con mãng xà màu vàng thét lên một tiếng dài. Trong lúc mơ hồ còn có thể nghe thấy xen lẫn trong đó là cả tiếng Long ngâm*.

*Long ngâm: tiếng rồng gầm.

Nguyên khí màu vàng óng hóa thành hình ảnh của cự mãng bao phủ quanh thân thể của Chu Nguyên. Mà theo đó thì rốt cuộc Chu Nguyên cũng có động tác. Hắn sải ra một bước trước vô số những ánh mắt nhìn xoi mói kia.

Ầm!

Đột nhiên có tiếng nổ của không khí truyền ra xung quanh thân thể của Chu Nguyên.

Tại trong nháy mắt khi bước chân ra bước đầu tiên thì thân ảnh của Chu Nguyên đã biến mất không thấy gì nữa. Theo đó tại trong cái chớp mắt tiếp theo thì tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn khiến cho đồng tử của mình không nhịn được phải co rút lại. Bởi lẽ chưa đầy một hơi thời gian mà thân ảnh của Chu Nguyên đã trực tiếp xuất hiện ở nơi không trung giữa sườn núi.

Lúc này thì khoảng cách giữa Chu Nguyên cùng tên Hàn Sơn kia cũng bất quá là độ dài mấy trượng mà thôi.

– Tốc độ thật nhanh! – Liên tiếp có những tiếng kinh hô vang lên.

Tất cả mọi người đều bị sự bộc phát hết sức đột nhiên này của Chu Nguyên làm cho giật nảy cả mình.

– Chỉ là một tên chuẩn Thái Sơ mà thôi, làm gì cố gắng giả trang ra một bộ cao nhân cùng với ta! – Trên khuôn mặt của Hàn Sơn hiện lên vẻ dữ tợn. Theo sau thì hắn quát lên một tiếng chói tai, ứng với đó là nguyên khí ở bên trong thể nội vận chuyển một cách điên cuồng.

– Hổ khiếu* Trấn Sơn Ấn!

*Hổ khiếu: tiếng hổ gầm.

Hàn Sơn đấm ra một quyền, nguyên khí hùng hồn phảng phất như biến thành hư ảnh của một con hổ dữ. Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc tỏa ra sát khí bức người, vô cùng hung hãn.

Hình ảnh hung hãn của con hổ dữ kia phản chiếu tại trong ánh mắt của Chu Nguyên. Chợt hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, tâm niệm vừa động, chỉ thấy nguyên khí biến thành Thông Thiên Huyền Mãng khí kia gào thét mà lao xuống. Theo đó là móng vuốt ở dưới bụng của mãng xà cũng lộ ra, cuối cùng chồng chất cùng với nắm đấm hiện đầy lân phiến Tử Kim của Chu Nguyên.

Trong đấy nháy mắt đó dường như không gian cũng khẽ chấn động.

Trên mặt của Chu Nguyên không có chút gợn sóng mà đấm ra một quyền. Tại dưới vô số những ánh mắt nhìn xoi mói kia, một quyền ấy trùng điệp đánh vào cùng một chỗ cùng với huyền ấn vô cùng hung hãn của tên Hàn Sơn kia.

Trông bề ngoài thì một quyền này có vẻ đơn giản nhưng lại ẩn chứa trong đó lại là tất cả lực lượng của Tử Kim Luân cùng với sức mạnh xếp hàng lục phẩm của Thông Thiên Huyền Mãng khí.

Oanh!

Bằng mắt trần cũng có thể thấy được từng luồng sóng xung kích nổ vang ra xung quanh.

Tên Trần Viên kia đang ngồi thành hơi ở giữa không trung nhưng vẫn luôn chú ý tới động tác của hai người thì vào lúc này, con ngươi của hắn cũng đột nhiên co rút lại.

Mà đầy những ánh mắt đầy khắp núi đồi kia cũng đều mang theo sự khiếp sợ mà nhìn về phía đầu nguồn tạo nên sự trùng kích cuồng bạo kia. Chỉ thấy ở nơi đó, nắm đấm bao trùm lấy Tử Kim Lân phiến của Chu Nguyên dễ như trở bàn tay, trực tiếp mà xuyên qua Hổ Ấn của Hàn Sơn tựa như xé rách tờ giấy.

Ầm!

Hư ảnh của con hổ dữ đang gào thét kia cũng bị xé rách chỉ trong nháy mắt.

Theo đó là một cỗ lực lượng cuồng bạo nổ tung ra.

Lúc này thì trong mắt của tên Hàn Sơn kia cũng hiện lên vẻ khó có thể tin được. Bởi vì hắn cảm giác được, một cỗ lực lượng cuồng bạo không cách nào hình dung đang lấy thế che trời lấp đất vọt tới, với tư thế bá đạo nhất mà phá hủy tất cả lực lượng mà hắn cố gắng tích lũy từ đầu trận đấu tới bây giờ.

Mà nguyên khí ở cảnh giới Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên kia của hắn cũng không có cách nào ngăn lại được!

“Làm sao có thể như vậy được?!” – Trong lòng của Hàn Sơn vô cùng kinh hãi mà gầm thét lên.

Đông!

Theo tiếng nổ tung của không khí, nắm đấm được bao trùm bởi Tử Kim Lân kia của Chu Nguyên cũng xuyên thấu qua tất cả phòng ngự, trực tiếp rơi vào trên lồng ngực của Hàn Sơn.

Ầm!

Một thanh âm trầm muộn vang lên. Phảng phất như dưới một quyền này thì lồng ngực của Hàn Sơn cũng bị sụp đổ xuống dưới. Chỉ trong nháy mắt mà thân thể của hắn bay ngược ra ngoài, tựa như bánh xe mà lăn một đường từ chỗ sườn núi tới tận cuối chân núi, cuốn theo một mảnh khói bụi bay đầy trời.

Vào thời khắc này thì khắp núi đều trở nên yên tĩnh lại.

Từng ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi nhìn qua giữa không trung, nơi mà Chu Nguyên vẫn duy trì tư thế đấm ra một quyền kia.

Ánh mắt của Chu Nguyên cũng không dao động mà nhìn qua tên Hàn Sơn vừa bị hắn chỉ bằng một quyền mà đấm bay từ sườn núi lăn xuống chân núi kia, cũng đem câu nói mà lúc nãy còn chưa kịp nói hết thì giờ triệt để nói ra:

– Hiện tại… Chỉ cần một quyền là đủ.

Trên Nguyên Sơn trở nên yên tĩnh như chết. Mà con mắt vốn đang khép hờ của tên Lục Phong đang ngồi trên đài tu luyện phía trên đỉnh núi kia cũng run khẽ, rốt cục mở ra.

Trên gương mặt xinh đẹp của Cố Hồng Y cũng toát ra một tia kinh ngạc.

Những người khác càng là mở to hai mắt mà nhìn. Ai cũng không nghĩ tới đường đường là cao thủ cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên như Hàn Sơn,vậy mà ở dưới tay của một kẻ chỉ có thực lực chuẩn Thái Sơ như Chu Nguyên lại một quyền cũng không thể chịu đựng được…

Bọn hắn vốn cho là tối thiểu thì cũng phải có một trận giao thủ coi như kịch liệt.

Nhưng lại không ngờ phảng phất như trận chiến còn chưa kịp bắt đầu liền đã vội vã kết thúc…

Bình Luận (0)
Comment