Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 218 - Chương 217: Nguyên Sơn

Chưa xác định
Chương 217: Nguyên Sơn

Ở giữa những tòa núi non trùng điệp ở nơi ngoại sơn này, có một tòa núi cao tới hơn vạn trượng mọc lên một cách hết sức đột ngột từ mặt đất cắm thẳng vào mây xanh.

Ở trong dãy núi thì toà núi cao này cực kì dễ thấy. Không chỉ bởi vì độ cao nguy nga của nó mà còn bởi vì miệng núi hiện ra giống như miệng của một ngọn núi lửa. Có thể thấy được một cách mơ hồ đang có vô số những đạo nguyên văn như ẩn như hiện ở bên trên ngọn núi kia. Nhìn kỹ thêm thì có thể phát hiện tựa hồ là những nguyên văn này tạo thành từng đoàn nguyên văn kết giới vô cùng to lớn.

Những nguyên văn kết giới này được khắc sâu tại mỗi một vị trí của ngọn núi.

Mà dưới tác dụng của những nguyên văn này thì nguyên khí ở trong thiên địa đang không ngừng nhận lấy sự hấp dẫn, liên tục tràn vào bên trong ngọn núi lớn này. Được chứng kiến cảnh tượng như vậy thì ai cũng có thể cảm nhận được sự hùng vĩ bao la.

Mà ngay cả đám người Chu Nguyên khi tới nơi này thì trên mặt ai ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn qua toà núi lớn đứng sừng sững ở trước mắt này.

– Một công trình thật lớn! – Chu Nguyên không nhịn được mà kêu lên một tiếng tràn đầy thán phục. Dựa theo cảm giác của thần hồn thì hắn có thể phát hiện được những lớp nguyên văn được khắc ở bên trong ngọn núi này đều có đẳng cấp không thấp. Mà để có thể khiến cho những nguyên văn này sắp xếp tổ hợp thành từng toà Nguyên Văn Kết Giới thì càng thêm không phải là công việc mà người bình thường có thể bố trí ra được.

Hiển nhiên là trong Thương Huyền tông cũng có người có tạo nghệ cực cao ở trên phương diện thần hồn.

– Năng lực thật là lợi hại!

Trên gương mặt xinh đẹp kia của Yêu Yêu cũng hiếm thấy lộ ra vẻ kinh hãi, nói:

– Trong nội bộ của ngọn núi lớn này thì chỉ sợ là phải có tới hơn 20 lớp Nguyên Văn Kết Giới… Mà lại mỗi một tòa kết giới đều là đan xen một vòng tiếp một vòng, sự dung hợp liên kết với nhau có thể coi là đạt đến cấp độ Hoàn Mỹ.

– Nếu như muốn làm đến loại trình độ như thế này thì chỉ sợ đối với người đã xây dựng nên ngọn núi này mà nói, tối thiểu nhất thì tạo nghệ ở trên phương diện thần hồn của hắn đã đạt tới cảnh giới Hóa cảnh đại viên mãn.

– Hoá cảnh đại viên mãn… Chu Nguyên cũng là âm thầm tác lưỡi. Khi thần hồn có thể đạt tới loại cấp độ này cũng đã xem như là xuất thần nhập hóa. Chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể tạo thành nguyên văn, hơn nữa uy năng của chúng còn hết sức khó lường.

– Xem ra thì nơi đây chính là cái được gọi là Nguyên Sơn.

Ánh mắt của Chu Nguyên quét nhìn bốn phía thì chỉ thấy lúc này, đang có không ngừng từng đoàn ánh sáng nguyên khí lao về phía bên này với tốc độ cực nhanh. Cuối cùng đều rơi vào bên trên ngọn núi lớn này. Nhìn kỹ lại thì đằng sau những đoàn ánh sáng tạo thành từ nguyên khí kia đều là những đệ tử mới tới.

Đám người Chu Nguyên đang đặt chân trên nguyên khí lơ lửng giữa không trung. Mà khi những đệ tử mới tới kia vừa mới đi tới nơi này thì đều quét tới ánh mắt ngiền ngẫm mà trêu tức về phía đám người Chu Nguyên.

– Mấy tên khốn kiếp này chẳng có đứa nào tốt. Bọn chúng đều đang chờ đợi Tiểu Nguyên ca bị xấu mặt đấy mà! – Thẩm Vạn Kim hùng hùng hổ hổ nói.

Mà mấy vị kiêu tử khác cùng đến từ Thương Mang đại lục cũng đều có chút tức giận.Trải qua một đêm này thì bọn hắn cũng đều rõ ràng rằng cho tới bây giờ thì trên người của mỗi người bọn hắn đều đã bị dán lên nhãn hiệu của Thương Mang đại lục. Cho nên trên cơ bản thì Chu Nguyên cùng Yêu Yêu chính là đại biểu của bọn họ.

Có thể nói rằng cho đến hiện tại thì bọn họ cùng với Chu Nguyên đều là có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nếu như hôm nay thân phận đệ tử nhất đẳng của Chu Nguyên bị tên Hàn Sơn kia cướp đoạt thì trong khoảng thời gian sau này bọn hắn cũng sẽ bị liên lụy mà nhận hết mọi sự xa lánh.

Ngược lại thì Chu Nguyên chỉ cười cười, hắn cũng không quá tức giận. Việc những người khác không ưa nhìn hắn cũng là điều hết sức bình thường. Dù sao thì ai bảo là hắn mới chỉ có thực lực ở cạnh giới chuẩn Thái Sơ mà lại giành nguyên một suất đệ tử nhất đẳng cơ chứ?

Thất phu vô tội, mang ngọc mới có tội*. Bây giờ đối với Chu Nguyên mà nói thì thân phận đệ tử nhất đẳng kia chính là viên ngọc trong câu nói ấy.

*Thất phu vô tội, mang ngọc có tội: Người là vô tội, nhưng tội lại là ở việc sở hữu thứ quý giá mà không phải là khả năng của mình nên có được.

Đối với những sự chất vấn cùng không phục này thì không có cách nào để chỉ dùng ngôn ngữ mà có thể hóa giải được, cho dù có thì hiệu suất cũng không cao. Thế nên Chu Nguyên lại càng ưa thích dùng phương pháp trực tiếp nhất để giải quyết…

– Đi thôi, cùng nhau đi lên xem một chút, xem đến cùng thì toà Nguyên Sơn này có cái gì khó lường.

Sau khi nói xong thì Chu Nguyên liền chân đạp nguyên khí, mang theo Yêu Yêu cùng bay lên. Mục tiêu trực tiếp bay về phía ngọn Nguyên Sơn to lớn ở trước mắt kia.

Ngọn núi Nguyên Sơn này nguy nga vô cùng. Mà khi đến vị trí ở chỗ sườn núi thì đám người Chu Nguyên liền nhìn thấy ở nơi này đang có từng toà đài tu luyện với đường kính ước chừn mấy trượng đứng vững. Những tòa đài tu luyện này được xếp kéo dài từ giữa sườn núi tới tận phía trên đỉnh núi. Chỉ đếm qua thôi thì ít nhất ở nơi này cũng phải có chừng hơn vạn toà đài tu luyện tạo nên cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.

Bất quá, theo vị trí sắp xếp từ dưới mà lên của những đài tu luyện này thì tựa hồ càng lên đến gần đỉnh núi thì đài tu luyện sẽ càng trở nên rộng rãi hơn.

Nhìn kỹ thì có thể thấy ở trên mỗi một đài tu luyện sẽ đều được khắc cấp bậc. Những cấp bậc này đối ứng với lệnh bài của các đệ tử, vì vậy không phải ai cũng có thể chiếm cứ một cách lung tung được.

Lúc này thì ở trong núi đang có vài tên đồng tử đi ra. Bọn hắn hô lên:

– Đệ tử nhất đẳng có thể đi về phía đỉnh núi. Nhị đẳng đệ tử ở sườn núi. Về phần tam đẳng đệ tử thì ở cuối cùng.

Hiển nhiên là tại vị trí đỉnh núi kia thì khả năng hấp thu nguyên khí cũng là nồng đậm nhất. Thế nên những vị trí tốt nhất này đều chỉ dành cho những đệ tử nhất đẳng mới có tư cách hưởng dụng. Về phần những đệ tử nhị đắng cùng tam đẳng kia cũng chỉ có thể cam chịu xếp ở phía sau.

Chu Nguyên cùng Yêu Yêu nghe vậy thì tạm thời tách ra cùng với đám người Thẩm Vạn Kim, cuối cùng dưới những ánh mắt vô cùng hâm mộ kia mà leo thẳng lên trên đỉnh núi.

Tại vị trí tiếp cận đỉnh núi kia đang có từng tòa đài tu luyện làm bằng đá xanh, tỏa ra uy thế đứng sừng sững. So với những đài tu luyện của đệ tử phía dưới thì mỗi một đài tu luyện ở nơi đây càng thêm rộng rãi. Mà lại tại trên mỗi một tảng đá xanh cấu tạo nên đài tu luyện kia đều ẩn ẩn có thể thấy được vết tích của Nguyên Văn được khắc vào.

Dựa theo số thứ tự được đánh dấu ở bên trên lệnh bài của đệ tử, Chu Nguyên bay về phía đài tu luyện làm bằng đá xanh của mình kia. Chỉ thấy ở chính giữa của đài tu luyện này có một cái bồ đoàn*.

*Bồ đoàn: miếng đệm lót mà những đạo sĩ hay là nhà sư hay dùng khi niệm kinh.

Nhìn kỹ lại thì ẩn ẩn có thể thấy được đang có kim quang hiển hiện ở xung quanh bồ đoàn, phảng phất như cái bồ đoàn này được dệt thành từ vô số những sợi ánh sáng vàng. Trong lúc mơ hồ có thể cảm nhận được dao động của nguyên khí phát tán ra xung quanh. Hiển nhiên đây cũng là một kiện Nguyên bảo có tác dụng phụ trợ cho việc tu luyện.

Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở bên trên bồ đoàn, lập tức hắn liền cảm giác được một cỗ khí tức mát lạnh một tràn vào bên trong cơ thể, khiến cho tâm thần của Chu Nguyên trở nên tinh khiết không nhiễm bụi trần. Chu Nguyên thấy vậy thì khen thầm một tiếng. Điều kiện tu luyện ở nơi Thương Huyền tông này quả là quá tốt rồi, khiến cho người ta một khi đã có thể hưởng thụ được liền không cách nào bỏ xuống được nữa…

Mà nếu như muốn nắm chặt được những tài nguyên tu luyện này, không để cho người khác cướp đoạt đi thì cũng chỉ có thể không ngừng hướng về phía trước. Bước chân không ngừng lại mà vượt qua, vượt xa so với những người khác…

Chu Nguyên cảm thán một tiếng, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía trước mặt, nơi mà đồ vật trọng yếu nhất của cả toà Nguyên Sơn được đặt ở chỗ đó.

Thiên Nguyên Hoa.

Bông Thiên Nguyên Hoa ở trước mặt Chu Nguyên lớn ước chừng hơn một trượng, hiện ra màu vàng óng. Đóa hoa của nó sinh trưởng tới kích cỡ ước chừng một cái chậu rửa mặt, hình dáng bên ngoài thì không khác gì một đóa hoa thông thường. Thế nhưng mặc dù hình dạng là bông hoa nhưng Chu Nguyên lại có thể cảm giác được bông Thiên Nguyên Hoa này đang thực sự hô hấp như vật sống. Mà theo hô hấp của nó thì nguyên khí ở trong thiên địa cũng đang liên tục không ngừng tràn vào bên trong làm cho đóa hoa kia càng trở nên lóa mắt hơn.

– Đây chính là Thiên Nguyên Hoa sao?

Mặt mũi Chu Nguyên tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Nghe nói bông Thiên Nguyên Hoa này cũng là một loại kỳ trân*. Nó có thể hấp thụ một cách không ngừng nguyên khí ở trong thiên địa. Đồng thời phấn hoa mà nó tạo ra lại có tác dụng rèn luyện linh lực của người tu hành. Thế nên giá trị của Thiên Nguyên Hoa cũng không hề thấp một chút nào.

*Kỳ trân: kỳ trong kỳ diệu, kỳ lạ, hiếm thấy. Trân trong trân quý. Ý chỉ bảo vật vô cùng quý giá cùng hiếm thấy.

Mà hiển nhiên là Thương Huyền tông nắm giữ được phương pháp có thể trồng trọt được Thiên Nguyên Hoa. Thế nên mới có thể sản xuất một số lượng lớn Thiên Nguyên Hoa như vậy.

– Mượn nhờ Thiên Nguyên Hoa để tu luyện. Ý tưởng này của Thương Huyền tông quả là thú vị!

Tại lúc mà Chu Nguyên vẫn còn đang không ngừng cảm thán thì càng ngày càng có nhiều đệ tử chạy tới Nguyên Sơn, sau đó dựa theo đẳng cấp của mình mà bay về phía từng toà đài tu luyện. Có thể thấy bọn họ đều là hưng phấn mà mới lạ đánh giá bông Thiên Nguyên Hoa ở trước mặt mình.

Bất quá rất nhanh thì ánh mắt của bọn hắn chính là trở nên như có như không mà nhìn về một phương hướng khác ở bên trên đỉnh núi, nơi đó chính là vị trí của Chu Nguyên.

Vút!

Chợt có một luồng ánh sáng rơi xuống từ phía chân trời, dừng chân ở nơi bầu trời phía trên đỉnh núi. Nhìn kỹ lại thì đây là một đám mây được hình thành từ nguyên khí. Mà tên Trần Viên kia thì đang ngồi xếp bằng ở bên trên đó, lấy tư thái ở trên cao nhìn xuống mà quét mắt nhìn đông đảo đệ tử mới tới.

Dường như là khi quét qua vị trí của Chu Nguyên thì ánh mắt của hắn hơi dừng lại một chút, sau đó thì tất cả đệ tử liền nghe thấy tiếng nói trầm vang của Trần Viên vang lên:

– Nếu như tất cả đã đến đông đủ, vậy thì chuẩn bị mở ra Nguyên Sơn, bắt đầu tu luyện đi thôi!

– Kính xin Trần sư chậm đã, đệ tử có chuyện muốn thỉnh cầu!

Bất quá ngay tại lúc mà thanh âm của Trần Viên vừa mới dứt thì có một âm thanh lạnh lùng vang lên theo sau.

Ánh mắt đầy khắp núi đồi đều theo tiếng mà nhìn lại, sau đó tất cả mọi người đều chứng kiến được có một tên thanh niên đang đứng dậy. Ánh mắt của kẻ này trần đầy vẻ hung ác giống như chó sói.

– Là tên Hàn Sơn kia… Quả nhiên là hắn định ra tay đối với Chu Nguyên! – Nhìn thấy tên thanh niên này đứng lên thì lập tức có rất nhiều tiếng bàn luận xôn xao vang lên. Đồng thời cũng có từng ánh mắt với vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác nhìn về hướng Chu Nguyên.

Ngược lại thì thần sắc của Chu Nguyên cũng không có chút nào gợn sóng.

Trần Viên giả bộ như không biết gì mà liếc nhìn Hàn Sơn một chút, chậm rãi mà nói:

– Ngươi có chuyện gì?

Ánh mắt của Hàn Sơn tràn đầy về âm tàn mà nhìn về phía vị trí của Chu Nguyên, nơi khóe miệng nhếch lên một vòng nụ cười khinh miệt, hắn ôm quyền nói:

– Đệ tử muốn được khiêu chiến cùng với sư huynh Chu Nguyên. Bởi vì đệ tử cảm thấy hắn cũng không xứng đáng có được tư cách trở thành đệ tử nhất đẳng.

Dựa theo quy củ của Thương Huyền tông, để phân chia đẳng cấp giữa các đệ tử thì không dựa vào tuổi tác mà dựa vào thực lực của mỗi người. Mà tình huống trước mắt là Chu Nguyên vẫn là đệ tử nhất đẳng. Thân phận của Hàn Sơn thấp hơn Chu Nguyên một cấp, thế nên hắn vẫn phải xưng hô một tiếng sư huynh đối với Chu Nguyên.

Lời này của Hàn Sơn vừa nói ra thì lập tức dẫn tới rất nhiều âm thanh xôn xao.

– Lần này thì xem như là chẳng còn ai có thể đảm bảo cho hắn được nữa. Có thể nói là tên tiểu tử Chu Nguyên này sẽ sắp sửa phải xong đời rồi. Chỉ sợ là từ nay về sau thì hắn sẽ phải trở thành trò cười ở trong Thương Huyền tông của chúng ta. – La Tùng dõi mắt nhìn qua một màn này, vô cùng khoái chí mà cười nói.

Nghe được lời này, vốn có tâm lý ghen tị với sự ưu đãi mà Chu Nguyên nhận được thế nên rất nhiều đệ tử khác đều đồng ý mà gật đầu.

Về phần Thẩm Vạn Kim cùng với những kiêu tử cùng đến từ Thương Mang đại lục thì vẻ mặt đều không dễ nhìn, trong thần sắc có chút khẩn trương cùng lo nghĩ.

Mà tại phương hướng gần đỉnh núi nhất kia thì Lục Phong với một thân áo trắng đang cùng với rất nhiều những đệ tử nhất đẳng khác nhìn qua một màn này với ánh mắt hết sức lãnh đạm. Trong sắc mặt của bọn hắn không che dấu chút nào vẻ cao cao tại thượng.

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Hồng Y thì quét nhìn Chu Nguyên một chút, đến giờ thì nàng cũng sản sinh ra đôi chút đồng tình cùng với Chu Nguyên. Bởi vì qua buổi sáng hôm nay thôi thì Chu Nguyên sẽ trở thành trò cười cho những đệ tử khác, là một vị đệ tử nhất đẳng có thời gian tại nhiệm ngắn nhất trong lịch sử của Thương Huyền tông…

Mà ở giữa không trung thì thần sắc trên khuôn mặt của Trần Viên cũng không tiết lộ mảy may, chỉ là thản nhiên mà nói:

– Yêu cầu để có thể tiến hành khiêu chiến ở giữa các đệ tử chính là đôi bên cùng tự nguyện. Chỉ cần bản thân Chu Nguyên đồng ý thì tự nhiên là có thể thực hiện được.

Nói đoạn, Trần Viên lại nhìn về phía Chu Nguyên và hỏi:

– Chu Nguyên, ngươi có dám tiếp nhận sự khiêu chiến của Hàn Sơn hay không? Nên nhớ nếu như thất bại thì thân phận đệ tử nhất đẳng của ngươi sẽ bị tước đoạt.

Nghe vậy thì ánh mắt của những người ở xung quanh đều nhìn về hướng Chu Nguyên.

Mà thần sắc của Chu Nguyên lại vô cùng thản nhiên, hắn chỉ là bình tĩnh mà nói:

– Nếu nói như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc là ta có thể cự tuyệt lời khiêu chiến này?

Lời này của Chu Nguyên vừa nói ra thì lập tức cũng dẫn tới rất nhiều âm thanh chế giễu. Mà ánh mắt của những người khấc khi nhìn về phía Chu Nguyên cũng trở nên xem thường. Dù sao thì so với một người có thực lực yếu, thì kẻ đã yếu đuối lại còn sợ hãi tránh chiến, mềm yếu lại càng khiến cho người khác xem thường hơn.

Cố Hồng Y cũng là lắc đầu, mà sự đồng tình sinh ra lúc trước cũng biến mất không còn sót lại chút nào. Đối với một người mà nói thì thực lực của hắn có thể không đủ, Thế nhưng nếu như bản thân hắn lại mềm yếu thì quả thật là không đáng để đồng tình.

Trần Viên cười nhạt một tiếng, nói:

– Nói như vậy tức là ngươi muốn cự tuyệt?

Trần Viên cũng không quá lo lắng việc Chu Nguyên có từ chối khiêu chiến hay không? Nói thế nào thì việc này cũng không quá ảnh hưởng tới Trần Viên hắn. Nhưng nếu như bây giờ mà Chu Nguyên từ chối trận khiêu chiến thì chỉ sợ sau này thanh danh của hắn cũng sẽ không dễ nghe.

Chu Nguyên chỉ là cười cười, nói:

– Trần sư hiểu lầm rồi. Đệ tử chỉ muốn biết là bản thân mình cũng có quyền cự tuyệt là được rồi.

Trần Viên nghe vậy thì nhướng mày, cũng không rõ là Chu Nguyên đang định làm cái gì.

Chu Nguyên cũng không tiếp tục để ý tới hắn, mà chuyển ánh mắt về hướng tên Hàn Sơn kia, nói:

– Ngươi hẳn là cũng nghe được rõ ràng, bản thân ta có quyền cự tuyệt trận khiêu chiến này… Bất quá, ta có thể cho ngươi một cơ hội được khiêu chiến ta. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải trả ra ba mươi viên Nguyên Ngọc làm đại giá.

Nghe được lời nói này của Chu Nguyên thì khắp cả núi đồi đều trở nên yên tĩnh. Người người đều tròn mắt há hốc mồm nhìn qua Chu Nguyên. Hiển nhiên ai cũng không nghĩ tới vậy mà Chu Nguyên lại đưa ra loại điều kiện như thế này. Điều này cũng quá làm cho người ta có chút trở tay không kịp!

Đối với những ánh mắt kia thì Chu Nguyên cũng chẳng có phản ứng gì. Suy nghĩ kỹ lại thì tên đây là do Hàn Sơn này chủ động đơn phương muốn tiến hành khiêu chiến với hắn. Nếu như Chu Nguyên thua thì phải bị mất đi tư cách đệ tử nhất đẳng. Trong khi đó nếu như tên Hàn Sơn này thua thì cũng không phải gánh chịu quá nhiều tổn thất thực chất. Điều này hiển nhiên là không quá công bằng.

Cho nên, hành động này của Chu Nguyên là để nói cho những người khác, muốn khiêu chiến Chu Nguyên hắn? Có thể, thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải trả ra một cái giá xứng đáng cho việc khiêu chiến này…

Không phải vậy thì lỡ như tới lúc ai ai cũng không có việc gì đều tìm tới đòi khiêu chiến cùng với hắn, thì thật coi như Chu Nguyên hắn là kẻ nhàn rỗi hay sao?

Nghe vậy thì sắc mặt của tên Hàn Sơn kia cũng biến thành màu đen. Hắn cắn răng mà nói:

– Ba mươi viên Nguyên Ngọc? Sợ là ngươi cũng điên rồi đi?

– Ngươi sợ thua? – Chu Nguyên cười một tiếng, nói tiếp:

– Đem so sánh thân phận của đệ tử nhất đẳng cùng với 30 viên Nguyên Ngọc, rốt cuộc bên nào có giá trị cao hơn thì hẳn là bản thân ngươi cũng là rõ ràng nhất rồi chứ?

Khóe miệng của Hàn Sơn giật giật một chút, bất quá cuối cùng trong mắt của hắn cũng hiện lên một vẻ kiên quyết:

– Được, ta đáp ứng điều kiện của ngươi!

Ánh mắt của Hàn Sơn tràn đầy vẻ âm tàn mà nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên. Trong lòng của hắn cũng đã làm ra quyết định, đợi chút nữa khi ra tay thì cũng không cần phải lưu tình. Hắn muốn khiến cho tên nhà quê đến từ Thương Mang đại lục này có mệnh cầm tiền nhưng không có mệnh tiêu.

Hiển nhiên, bản thân hắn cũng không cho rằng một tên chỉ có thực lực ở cảnh giới chuẩn Thái Sơ như Chu Nguyên mà lại có khả năng có thể thắng được chính mình.

– Đã ngươi chịu nhường ra Nguyên Ngọc thì tự nhiên là ta cũng sẽ cố gắng thỏa mãn cho ngươi…

Nhìn thấy Hàn Sơn gật đầu đồng ý điều kiên của mình thì thần sắc của Chu Nguyên cũng trở nên đạm bạc. Hắn đứng dậy, trong con ngươi hiện lên từng tia từng tia lạnh lẽo mà nhìn về phía Hàn Sơn. Vào lúc này thì đột nhiên tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, đang có một cỗ khí thế kinh người chậm rãi tràn ngập ra từ bên trong cơ thể của Chu Nguyên.

– Tới đi!

Lúc này âm thanh lạnh lẽo của Chu Nguyên cũng truyền ra, vang vọng khắp không gian.

Bình Luận (0)
Comment