Ở tại ngoại sơn, trong một gian phòng.
Trần Viên đang ngồi ở trên ghế, dù bận vẫn ung dung thưởng thức một ngụm trà thơm. Mà ở trước mặt của hắn thì đang có một tên thanh niên mặc áo màu lam đứng thẳng người với khuôn mặt hết sức kính cẩn. Nét mặt của người thanh niên này cũng khá là phổ thông nhưng điểm nổi bật nhất lại chính là vẻ âm tàn ở trong mắt của hắn, thể hiện rõ bản chất xấu xa như loài sói của chủ nhân.
– Trần sư, lúc trước ngài cũng đã từng nói qua về việc đệ tử nhất định có thể nhận được một suất bình xét để trở thành đệ tử nhất đẳng…-Thanh niên mặc áo màu lam cố ý tỏ ra vẻ mặt đau khổ, mở miệng nói.
Trần Viên nghe vậy thì chỉ khoát tay áo nói:
– Ta cũng không nghĩ đến mọi chuyện đang tốt đẹp lại xảy ra việc ngoài ý muốn. Ai ngờ khi mọi chuyện đang sắp sửa thành công trì tên Mục Vô Cực kia lại nhét người của hắn vào với thái độ cường ngạnh kiên quyết như vậy?
– Ha ha, Hàn Sơn này, để xảy ra chuyện như thế này thì coi như là lỗi của ta. Những đồ vật mà ta đã nhận được từ ngươi thì sẽ trả lại về chính tay ngươi… – Trần Viên lơ đãng nói.
Thanh niên mặc áo màu lam tên là Hàn Sơn kia nghe thấy vậy thì vội vàng nói:
– Đã là lễ vật để dâng lên Trần sư thì ở đâu ra đạo lý lại muốn đòi lại cho được?
Nghe vậy thì trên khuôn mặt của Trần Viên hiện lên vẻ thưởng thức gật gật đầu, hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn rồi nói:
– Bất quá, mặc dù tên Chu Nguyên kia trở thành đệ tử nhất đẳng, thế nhưng điều này cũng không phải là đại biểu cho việc ngươi đã không còn có cơ hội nào với vị trí nhất đẳng này.
– Dựa theo quy tắc thì ở giữa những đệ tử mới tới sẽ luôn cạnh tranh lẫn nhau. Thái độ của tông môn là luôn cổ vũ cho việc này. Dù sao thì có cạnh tranh mới có tiến bộ. Những ai giành chiến thắng trong những cuộc cạnh tranh ấy đều sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Trong khi đó bây giờ ngươi có thực lực ở cảnh giới Thái Sơ nhị trọng thiên. Về phần tên Chu Nguyên kia, chẳng qua chỉ là chuẩn Thái Sơ mà thôi. Chỉ cần ngươi có thể tìm được một cơ hội thích hợp để khiêu chiến hắn. Hẳn là sẽ thành công chiến giành chiến thắng. Đến lúc đó thì ta sẽ đứng ra đảm bảo để cho ngươi thay thế vị trí của tên Chu Nguyên kia trở thành đệ tử nhất đẳng.
– Ừm, thời gian ngày mai cũng rất là không tệ. Tiểu tử Chu Nguyên kia đã có thể hưởng thụ qua một đêm ở trong tòa lầu nhỏ chỉ dành riêng cho đệ tử nhất đẳng rồi. Như thế tính ra cũng đã quá là thỏa mãn rồi. Nghĩ đến khi kẻ này bị đánh về nguyên hình thì cũng sẽ không dám có điều gì bất mãn nữa.
Tên Hàn Sơn kia nghe thấy vậy thì trong mắt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, hắn vội vàng nói:
– Ý định của Trần sư là…?
Trần Viên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:
– Nếu như vào ngày mai mà ngươi có thể đánh bại tên Chu Nguyên kia trước mặt tất cả mọi người, thì ta cũng có đủ lý do để trực tiếp tước đoạt đi thân phận đệ tử nhất đẳng của hắn. Đến lúc đó mọi việc cũng sẽ có lý có cứ, ta cũng có thể thuận lợi mà đem thân phận nhất đằng này chuyển cho ngươi.
Hàn Sơn nghe vậy thì vui mừng vô cùng, vội nói:
– Nếu như có thể được như vậy thì đệ tử vô cùng cảm ơn sự chỉ điểm của Trần sư!
Theo như Hàn Sơn thấy thì chỉ cần có thể nhận được sự ủng hộ của Trần Viên ở nơi này thì căn bản là tên Chu Nguyên kia cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Chỉ là một tên có cảnh giới chuẩn Thái Sơ mà thôi. Đối với Hàn Sơn hắn mà nói thì chỉ cần tiện tay là có thể giải quyết được hết.
Trần Viên cười híp mắt phất phất tay.
Tên Hàn Sơn kia thấy như vậy thì cũng rất biết điều mà xin phép rời đi.
Nhìn qua thân ảnh của Hàn Sơn dần dần đi xa, Trần Viên vuốt vuốt chén trà, tự nói tự cười một tiếng:
– Nói ra thì tên Chu Nguyên kia cũng quả là không thức thời một chút nào. Ta đã ngồi chờ ở đây hơn nửa ngày trời. Nếu như hắn có thể chủ động mang lễ vật tới đây đẩy hiếu kính cho ta thì ngược lại là ta có thể đảm bảo cho vị trí của hắn không bị uy hiếp gì, chỉ đáng tiếc…
– Làm người không chỉ cần có thực lực mà đầu óc cũng cần phải nhanh nhẹn một chút.
– Mặc dù ta cũng không thể trực tiếp gây ra phiền phức đối với ngươi. Bất quá cũng không cản trở cho việc ta sử dụng nguyên tắc để đào thải ngươi ra khỏi vị trí này. Đến lúc đó liền xem như hai vị trưởng lão ở phía trên có biết được thì cũng không thể trách ta cái gì cả.
Tại nơi ngoại sơn này thì ngoại trừ một tên quản sự là Trần Viên hắn thì còn có hai vị ngoại sơn trưởng lão. Bất quá trong phần lớn thời gian thì hai vị trưởng lão này cũng không để ý tới những việc vụn vặt như thế này. Cho nên có thể nói ở tại ngoại sơn thì Trần Viên hắn có thể một tay che trời.
…
Bóng đêm dần dần buông xuống bao phủ sơn lâm. Bất quá trong ngoại sơn lại càng lúc càng trở nên sôi trào cùng náo nhiệt.
Trải qua sự việc công bố đẳng cấp của các đệ tử diễn ra vào buổi sáng ngày hôm nay thì cũng đã có một dòng nước ngầm* bắt đầu chảy xuôi ở giữa những đệ tử mới tới này. Dù sao nơi nào có người thì nơi đó liền có tranh đấu. cho dù là tại nơi cao xa như Thương Huyền tông cũng không tránh khỏi quy tắc này.
*Hình ảnh ẩn dụ cho việc một số sự việc nảy sinh một cách âm thầm, không công khai.
Đại đa số đệ tử ở đây đều là những kẻ mới đến. Trong đó có một chút người với sự nhanh nhẹn của mình đã bắt đầu hô bằng gọi hữu, kéo bè kết phái. Tại bất kỳ nơi nào thì chỉ cần có thể khiến cho mình thuộc về một thế lực nào đó thì hiển nhiên sẽ càng có ưu thế hơn nhiều so với việc làm cái gì cũng chỉ có một mình.
Mà bây giờ sau khi những đệ tử nhất đẳng kia xuất hiện thì ngay lập tức liền trở thành hạch tâm của các vòng tròn thế lực được hình thành từ kết quả ấy. Điều này cũng lập tức khiến cho địa vị của mỗi tên đệ tử nhất đẳng gia tăng mãnh liệt.
Thế là tại trong từng tòa tiểu lâu ở bên trong núi rừng liền trở nên náo nhiệt vô cùng. Dù tối vẫn luôn đèn đuốc sáng trưng.
…
Ở bên trong một là tiểu lâu ở trong số này. Bầu không khí cũng đang tràn đầy lửa nóng. Ở đây đang có hơn mười người tụ tập lại thảo luận. Nhìn kỹ lại thì ngay cả tên La Tùng kia cũng đang ở chỗ này.
Mà tại vị trí trung ương nhất nơi mà những đệ tử khác đang cố gắng lấy lòng kia đang có hai người ngồi vào. Bọn hắn với thần sắc lạnh nhạt, hưởng thụ lấy sự tung hô của những kẻ chung quanh.
Thình lình hai người này đều là đệ tử nhất đẳng.
Một người tên là Ngụy Võ, một người khác tên là Từ Ngạo.
– Ha ha, về sau thì ở nơi Thương Huyền tông này, mỗi người đệ tử mới chúng ta đều phải lấy Ngụy ca cùng Từ ca làm đầu, nhất nhất nghe lệnh, sai đâu đánh đó. – Một vòng nụ cười hiện lên ở trên khuôn mặt của tên La Tùng kia, hắn là người trước hết lên tiếng nói ra.
Những người khác nghe vậy cũng là nhao nhao gật đầu. Ngụy Võ cùng Từ Ngạo đều là những người mà trong tương lai có khả năng nhất thu hoạch được tư cách để tiến vào trong bảy phong, có thể nói hai người đều sở hữu một tiền đồ vô lượng. Đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nịnh bợ lôi kéo làm quen.
Tên thanh niên tên là Ngụy Võ kia nghe vậy thì cười một tiếng, nói:
– Chúng ta đều là những kẻ đến từ đại lục khác nhau, không thể so được với những kiêu tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia. Lẽ tất nhiên là cần phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau.
– Những tên kiêu tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia quả thực cũng là quá kiêu căng ngạo mạn rồi. Lúc trước ta theo lệnh của Ngụy ca, có mời một tên đệ tử nhị đằng của Thánh Châu đại lục tới đây gặp mặt, thế mà tên kia lại là chẳng thèm nể mặt mũi một chút nào. – Một người tức giận mà nói.
Ngụy Võ nghe vậy thì hơi trầm xuống ánh mắt, nhưng cuối cùng vẫn là khoát tay áo mà nói:
– Chỉ cần bản thân chúng ta cố gắng là được. Nếu như những tên kiêu tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia đã kiêu căng như vậy thì cũng không cần phải tỏ ra nhiệt tình để rước lấy sự hờ hững làm gì.
Tên thanh niên tên là Từ Ngạo đang ngồi ở bên cạnh kia cũng gật gật đầu.
– Tựa hồ là cũng có hai tên đệ tử nhất đẳng đến từ Thương Mang đại lục. Chúng ta có cần lôi kéo hai người này một chút hay không? – Có người lên tiếng đề nghị.
La Tùng nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, nói:
– Ý của nggươi là nói đến tên phải dựa vào đi cửa sau mới được bình xét làm đệ tử nhất đẳng kia phải không?
Ngụy Võ nghe vậy thì cũng lắc đầu nói:
– Tạm thời thì chúng ta cũng không cần để ý tới hai kẻ đến từ Thương Mang đại lục kia. Một nguồn tin tức ngầm của ta cũng đã cho hay. Vào ngày mai thì tên Hàn Sơn kia sẽ hạ thủ, cướp giật vị trí đệ tử nhất đẳng của tên Chu Nguyên kia.
– Mặc dù tên Hàn Sơn kia chỉ là đệ tử nhị đẳng. Thế nhưng bản thân hắn lại là người bản địa của Thánh Châu Đại Lục. Bối cảnh cũng không hề yếu, không ít bằng hữu của hắn đều có thực lực lợi hại. Nếu như hắn đã ra tay thì ngày mai tên Chu Nguyên kia liền chắc chắn sẽ bị đánh về nguyên hình.
La Tùng nghe vậy thì ánh mắt liền sáng lên, chợt cười nói:
– Xem ra tên kia cũng quả thật là không may. Cho đến lúc này thôi, tính ra thì hắn cũng mới chỉ được hưởng thụ một ngày huyênh hoang với tư cách đệ tử nhất đẳng. Đến ngày mai liền bị đánh xuống đáy cốc rồi.
Những người khác cũng là nhao nhao cười vang. Thế là lại không ai đề cập tới việc liên minh với Chu Nguyên nữa. Hiển nhiên ai cũng coi là Chu Nguyên đã sớm hay muộn thì cũng sẽ trở thành kẻ thất bại.
Mà tình huống giống như vậy cũng phát sinh ở rất nhiều địa phương khác nhau.
Thế là chỉ trong vòng một đêm này mà cơ hồ tất cả mọi người đều đã biết được. Qua ngày mai thôi thì tên Chu Nguyên kia sẽ trở thành kẻ được hưởng thụ tư cách đệ tử nhất đẳng ngắn nhất – chỉ một ngày- trong lịch sử…
…
Hôm sau.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên phá vỡ tầng mây, chiếu rọi xuống núi rừng thì trong khoảnh khắc ở khắp nơi ngoại sơn cũng đã bắt đầu náo nhiệt lên.
Chu Nguyên đẩy ra cửa, đồng thời ra khỏi lầu nhỏ cùng với Yêu Yêu.
Mới vừa ra cửa thì hắn liền nhìn thấy một đám người đang vội vã đi về phía này. Nhìn kỹ lại thì chính là đám người Thẩm Vạn Kim.
Mà ở nơi xa thì đám người Thẩm Vạn Kim cũng nhìn thấy Chu Nguyên và Yêu Yêu cùng bước ra từ trong một căn lầu. Cả đám đều tròn mắt há hốc mồm nhìn qua một màn này, sau đó không nhịn được mà quăng tới ánh mắt vô cùng bội phục dành cho Chu Nguyên.
Chỉ cần là nam nhân đều có thể hiểu được loại ánh mắt này.
Bọn hắn hiển nhiên là không thể nào nghĩ tới, một cô gái mà ngày bình thường đạt tới mức chẳng thèm để ý tới cái gì, luôn luôn thanh lãnh và cao ngạo như Yêu Yêu vậy mà cũng có thể bị Chu Nguyên thu phục.
Hiển nhiên là đám người này không biết rõ sự việc, chỉ thấy kết quả là Chu Nguyên và Yêu Yêu Cùng đi ra từ một tòa nhà liền hiểu lầm.
Khóe miệng Chu Nguyên co giật một chút, lại liếc nhìn về phía Yêu Yêu. Thế nhưng gương mặt xinh đẹp của Yêu Yêu còn bình tĩnh hơn nhiều so với hắn, nhìn qua thì có vẻ như nàng chẳng thèm có ý phải giải thích điều gì. Thế là Chu Nguyên cũng chỉ đành thở dài một hơi, cũng lười phải nhiều lời.
– Sáng sớm mà mọi người có việc gì vội vã như vậy? – Chu Nguyên hướng về đám người mà hỏi.
Tới lúc này thì Thẩm Vạn Kim mới nhớ tới chính sự. Hắn vội đưa tay xoa xoa khuôn mặt béo nung núc của hắn bởi vì đi vội vã mà tràn đầy mồ hôi, rồi thấp giọng nói:
– Không xong rồi Tiểu Nguyên ca ơi. Nghe nói hôm nay sẽ có người khiêu chiến với huynh, nhằm mục đích cướp đi vị trí đệ tử nhất đẳng này.
– Quả nhiên là việc gì nên tới thì sớm muộn cũng sẽ tới! – Chu Nguyên nghe vậy thì sắc mặt lại chẳng có chút biến hóa nào. Bởi vì hắn biết loại tình huống như thế này xuất hiện là điều tất nhiên. Dù sao, ai bảo nhìn qua thì hắn là kẻ dễ bị bắt nạt nhất trong số những đệ tử nhất đẳng kia đây?
– Có biết là ai sao?
Thẩm Vạn Kim lập tức nói:
– Là một kẻ tên là Hàn Sơn, là người của Thánh Châu Đại Lục. Kẻ này có thân phận đệ tử nhị đẳng cùng với thực lực Thái Sơ cảnh nhị trọng thiên.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, chỉ là nhàn nhạt mà gật gật đầu.
Mà tại nơi xa ở bên trong núi rừng cũng đang có một bóng hình đỏ thắm lướt đi, Nhìn kỹ lại thì chính là cô gái tên là Cố Hồng Y kia. Nàng cũng nhìn thấy tình huống ở bên này, đôi mắt sáng liếc nhìn Chu Nguyên một chút. Dường như trong ánh mắt còn tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Hiển nhiên là ngay cả cô nàng đều cũng đã biết được sự việc sắp sửa xảy ra vào buổi sáng hôm nay.
Bản thân Chu Nguyên cũng không thèm để ý tới những ánh mắt chế nhạo đến từ xung quanh kia, chỉ là gật gật đầu đối với Thẩm Vạn Kim một cái rồi cất bước hướng về phía trước.
– Đi thôi, đến Nguyên Sơn!