– Chỉ là một tên có cảnh giới Chuẩn Thái Sơ thì lấy đâu ra tư cách để trở thành đệ tử nhất đẳng?
– Nếu như ngay cả người như vậy đều có thể trở thành đệ tử nhất đẳng thì vì cái gì mà chúng ta lại không được?
– …
Tiếng chất vấn bộc phát ra che trời lấp đất. Cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều là lòng đầy căm phẫn nhìn qua một màn này.
Mà những dệ tử được bầu thành nhị đẳng kia lại càng cảm thấy khó chịu. Dù sao ngay cả bọn hắn cũng đều không có tư cách trở thành đệ tử nhất đẳng. Vậy vì sao chỉ là một tên tiểu tử với cảnh giới chuẩn Thái Sơ lại có tư cách hơn bọn họ một bậc?
Mà những đệ tử tam đẳng thì lại càng ghen ghét tới mức con mắt đều đỏ lên.
Chỉ có những đệ tử nhất đẳng kia vẫn biểu lộ thờ ơ lạnh nhạt. Bất quá ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Chu Nguyên thì cũng không mấy hữu hảo. Loại cảm giác này giống như ở giữa một đám hổ báo lại đột nhiên có một con chó ghẻ trà trộn vào bên trong, mặc dù không hại gì nhưng lại khiến cho người ta nhìn coi mà khó chịu…
Thanh niên áo trắng tên là Lục Phong kia cũng đưa mắt lườm về phía Chu Nguyên một chút với ánh mắt hết sức đạm mạc. Nhưng cũng qua thời gian không dài liền thu lại, hiển nhiên là hắn cũng không quá mức để ý.
Mà trên đài, khi đối mặt với vô số ánh mắt khó chịu cùng chất vẫn kia thì thần sắc của Chu Nguyên vẫn hết sức bình tĩnh.
Mà trên mặt của tên Trần Viên kia thì hiện lên vẻ tươi cười. Đợi đến lúc tiếng chất vấn đã vang dội đến mức không sai biệt lắm thì hắn mới xòe bàn tay đè ép xuống tất cả thanh âm, nói:
– Tình huống của vị đệ tử mới này cũng có chút không giống. Đấy là có một vị đại nhân làm người đảm bảo cho hắn.
Lời này vừa nói ra thì trong quảng trường liền trở nên yên tĩnh một chút, sau đó liền bạo phát ra tiếng ầm vang càng lớn hơn.
– Hừ, thì ra lại là một tên dựa vào quan hệ để đi cửa sau…
Rất nhiều đệ tử mới đều âm thầm lắc đầu, trên mặt ai cũng toát ra vẻ khinh thường. Mặc dù trong lòng của đa phần người ở nơi đây đều rất hâm mộ Chu Nguyên được hưởng đặc quyền như vậy, thế nhưng khi sự đặc quyền ấy không phải là của mình mà lại rơi vào trên thân người khác thì ngọn lửa đố kị lại dâng lên trong lòng, khiến cho họ không nhịn được mà bắt đầu giễu cợt.
Mà cô gái mặc một bộ áo đỏ toàn thân với dáng người nóng bỏng có tên là Cố Hồng Y kia thì vừa mới bắt đầu cũng có đôi chút hứng thú. Bởi vì nàng cũng rất muốn biết vì sao một đệ tử chỉ có cảnh giới chuẩn Thái Sơ lại có thể được bình xét để trở thành đệ tử nhất đẳng. Bất quá sau khi nghe được câu nói kia của Trần Viên thì cái miệng nhỏ nhắn của nàng không nhịn được phẩy một cái. Tưởng gì chứ, hóa ra lại là kẻ đi cửa sau…
Nàng vô cùng thất vọng mà lắc đầu, sau đó con ngươi liền dời đi chỗ khác, không thèm nhìn Chu Nguyên thêm một chút nào nữa.
– Được rồi, ngươi đi xuống đi thôi.
Tại trên đài cao, Trần Viên phất phất tay đối với Chu Nguyên, cười híp mắt mà nói.
Chu Nguyên chỉ là nhìn hắn với ánh mắt nhàn nhạt. Hắn làm sao có thể không hiểu rõ tên Trần Viên này là đang cố ý làm như vậy. Bất quá Chu Nguyên cũng không muốn nhiều lời làm gì. Bởi vì thực lực của hắn chỉ có cảnh giới chuẩn Thái Sơ là sự thực, bất kể thế nào thì việc có thể thu hoạch được tư cách trở thành đệ tử nhất đẳng cũng sẽ dẫn tới chỉ trích.
Mà biện pháp để đối phó với loại chỉ trích như thế này chính là chứng minh bản thân mình. Về điểm này thì tự nhiên là về sau sẽ có không thiếu cơ hội.
Thế là tại trong vô số ánh mắt bất mãn kia, Chu Nguyên trực tiếp quay trở về vị trí đứng ban đầu của mình.
Mà cho tới lúc này thì đám người La Tùng vốn đứng bên cạnh nhóm người Chu Nguyên cũng tỉnh hồn lại, vội vàng cười khan vài tiếng. Về phần La Tùng thì ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Chu Nguyên mà nói:
– Không nghĩ tới vị bằng hữu này lại có quan hệ cứng rắn như vậy…
– Bất quá nếu cứ như vậy thì chỉ e cũng không phải là điều tốt lành gì. Bởi vì về sau sợ là sẽ không có quá nhiều đệ tử nguyện ý tiếp xúc cùng với ngươi.
Đám người bên cạnh La Tùng nghe vậy cũng rất đồng ý mà gật gật đầu. Mặc dù trong lòng ước ao ghen tị tới mức nào thì ngoài miệng vẫn nghĩa chính ngôn từ mà chỉ trích hành vi dựa vào quan hệ để đi cửa sau của Chu Nguyên.
Yêu Yêu nghe đám người không ngừng chỉ trích Chu Nguyên thì cau mày lại, có chút nghiêng đầu, lộ ra một bên mặt đẹp đẽ tới mức hoàn mỹ, dưới ánh sáng chiếu rọi da thịt nàng giống như bạch ngọc.
Tên La Tùng kia nhìn thấy Yêu Yêu lần đầu tiên nhìn về phía hắn, dường như là muốn nói chuyện cùng với mình thì vô cùng vui mừng. Nhưng mà còn không đợi hắn nói cái gì thì đôi môi đỏ của Yêu Yêu đã hé mở:
– Lăn.
Sắc mặt của La Tùng lập tức trở nên cứng ngắc. mà những người đang đứng ở bên cạnh hắn cũng là co giật khóe miệng. Hiển nhiên ai cũng không nghĩ tới cô gái xinh đẹp như tiên nữ xuất trần này vậy mà khi mở miệng lại đơn giản thô bạo như thế.
Sắc mặt bọn hắn lúc đỏ lúc trắng, nhưng cuối cùng cũng không dám nói thêm cái gì. Dù sao Yêu Yêu thế nhưng là đệ tử nhất đẳng hàng thật giá thật.
Ánh mắt của tên La Tùng kia có chút hận hận mà quét nhìn Chu Nguyên một chút, sau đó chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Trên đài, Trần Viên nhìn thấy đám người vẫn còn ồn ào thì chỉ là thản nhiên mà nói:
– Các ngươi cũng không cần phải bất mãn làm gì. Thương Huyền tông chúng ta luôn thực hiện quy tắc công bằng công chính trong mọi trường hợp, cũng sẽ không thiên vị ai. Các ngươi nếu cảm hấy không phục thì có thể tự khiêu chiến.
– Đệ tử nhất đẳng cũng không phải là đã được chọn rồi thì không thể thay đổi. Nếu tự thân hắn không có bản lĩnh tương xứng với vị trí mà hắn nhận được thì tự nhiên sớm muộn cũng sẽ bị thay đi.
– Cho nên, đừng ai tưởng rằng đã trở thành đệ tử nhất đẳng liền có thể an tâm. Chỉ phải luôn cố gắng tu hành mới là con đường đúng đắn nhất.
Lời nói của Trần Viên khiến cho không ít đệ tử đã bắt đầu rục rịch. Một chút ánh mắt với vẻ bất hiện đã bắt đầu như có như không nhìn về hướng Chu Nguyên.
Bởi vì nếu như nói trong số hơn một trăm vị đệ tử nhất đẳng đang đứng ở đây, ai là người dễ dàng bị thay đi nhất, đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Ngược lại, sau khi nói xong thì Trần Viên cũng không thèm tiếp tục để ý phản ứng của đám người, lại nói một lần nữa:
– Từ giờ trở đi thì các ngươi sẽ tu hành ba tháng tại nơi này. Sau ba tháng sẽ diễn ra tuyển sơn đại điển. Chỉ có người có thể thông qua tuyển sơn đại điển, được lựa chọn vào một trong bảy ngọn núi thì mới có thể tính là đệ tử Thương Huyền tông chân chính. Về phần những kẻ thất bại thì chỉ được coi là đệ tử ngoại sơn mà thôi. Đối với những kẻ này thì chỉ khi về sau có cống hiến đủ nhiều cho tông môn mới có thể có cơ hội đi vào bảy ngọn núi.
Nghe vậy thì trong lòng của đông đảo đệ tử mới đều run lên. Đã có thể đặt chân vào Thương Huyền tông này thì cũng có thể coi bọn họ là những kiêu tử nổi bật, tâm cao khí ngạo là tất nhiên. Cho nên lỡ như ở tuyển sơn đại điển vào ba tháng sau mà lại không thể tiến vào trong thất phong thì chỉ sợ sẽ trở thành đả kích thật lớn đối với bọn hắn.
– Chỗ mà các ngươi ở lại đều đã được ghi trên lệnh bài của đệ tử.
Bắt đầu từ ngày mai thì các đệ tử sẽ lên “Nguyên Sơn” để tu luyện. Đây là một mảnh phúc địa mà Thương Huyền tông ta đặc biệt chế tạo. Các ngươi cần phải biết trân quý và cố gắng tận dụng cơ hội này.
Lời này của Trần Viên vừa nói ra thì lập tức đưa tới một chút âm thanh sôi trào truyền ra từ trong quảng trường. Trong mắt của một chút kiêu tử của Thánh Châu bản thổ đều lộ ra vẻ nóng bỏng. Hiển nhiên là bọn họ cũng đã có chút hiểu biết về nơi này.
Mà một ít kiêu tử đến từ đại lục khác thì lại lộ ra vẻ mờ mị. Chỉ có thể khiêm tốn mà hỏi thăm những người biết chuyện.
Thế là, một chút kiêu tử của Thánh Châu bản thổ liền dùng một loại ánh mắt như nhìn nhà quê mới lên tỉnh mà nhìn về những người không biết chuyện kia, vô cùng tự đắc mà nói:
– Ngay cả Nguyên Sơn cũng không biết?
– Nguyên Sơn chính là một nơi tu luyện phúc địa do chính Thương Huyền tông tạo ra. Dáng vẻ bên ngoài của nó là của một ngọn núi lửa. Bên trong núi lửa thì có khắc nguyên văn tạo thành kết giới. Đồng thời có tác dụng hấp thu nguyên khí trong thiên địa, lại sử dụng nguyên văn trùng điệp ấy để thanh lọc tạp chất, làm cho nguyên khí được đưa ra lại càng trở nên tinh khiết hơn.
– Mà lại điểm đặc biệt nhất của Nguyên Sơn chính là, trên mỗi đài tu luyện đều có một gốc cây “Thiên Nguyên Hoa” được trồng ở đó. Chỉ cần đem Nguyên Ngọc nuôi nấng cho cây “Thiên Nguyên Hoa” này thì nó sẽ hấp thu nguyên khí bên trong núi lửa rồi phun ra cho người tu luyện hưởng dụng.
– Loại nguyên khí do “Thiên Nguyên Hoa” phun ra này không chỉ có càng thêm tinh thuần, mà lại còn mang theo tác dụng đặc biệt của Thiên Nguyên Hoa. Đó chính là thông qua việc tràn vào bên trong cơ thể mà rèn luyện không ngừng nguyên khí bên trong thể nội. Có thể nói đây chính là chí bảo hỗ trợ cho việc tu luyện.
Nghe là vậy nhưng rất nhiều đệ tử mới đến từ bên ngoài Thánh Châu đại lục lại vẫn chẳng hiểu ra sao. Mặc dù nghe giải thích thì cảm thấy có vẻ rất lợi hại, nhưng mấy thứ được đề cập đến như Nguyên Ngọc cùng Thiên Nguyên Hoa này lại là thứ gì?
– Cái gọi là Nguyên Ngọc chính là đồ vật do Thương Huyền tông ta luyện chế ra. Các ngươi có thể xem nó như là vật thay thế của nguyên tinh. Chỉ bất quá lại chỉ có tác dụng lưu thông ở bên trong Thương Huyền tông ta. Chỉ cần các ngươi có thể sở hữu đủ số lượng Nguyên Ngọc liền có thể tiến về Tàng Kinh Các hoặc là Lâm Lang các của tông môn để hối đoái các loại nguyên thuật, đan dược, Nguyên binh, vân vân…
Trần Viên lại nói thêm:
– Những đệ tử mới các ngươi đều sẽ nhận được ba mươi viên Nguyên Ngọc vào mỗi đầu tháng. Mà số lượng Nguyên Ngọc nhận được ở tháng đầu tiên này đều đã được đặt bên trong chỗ ở của các ngươi.
Về phần muốn tìm hiểu kĩ hơn về Nguyên Sơn thì có thể đợi đến ngày mai, lúc các ngươi tiến về Nguyên Sơn để tu luyện thì có thể hiểu rõ ràng hơn.
Nói đoạn, Trần Viên phất phất tay, nói:
– Hiện tại thì mỗi người đều tự mình tìm kiếm chỗ ở của mình đi thôi.
Nói xong câu nói này thì Trần Viên liền quay người, thản nhiên mà đi.
Trên quảng trường cũng là bắt đầu trở nên ồn ào cùng rối loạn. Rất nhiều đệ tử cũng nhao nhao tán đi. Bọn họ đều là dựa theo chỉ thị ở trên lệnh bài để tìm kiếm lấy nơi ở của mình.
Chu Nguyên cùng Yêu Yêu cũng là thuận theo chỉ thị, xuyên qua một mảnh thảm cỏ xanh, thanh thúy mà tươi tốt trong núi, cuối cùng dừng lại tại vị trí ở phía sau ngọn núi. Chỉ thấy ở giữa sườn của ngọn núi trước mắt này đang có từng tòa lầu nhỏ hết sức đẹp đẽ đứng sừng sững. Trong lúc mơ hồ còn có thể cảm nhận được dao động hùng hồn của nguyên khí dập dờn ở chung quanh.
– Quả không hổ danh là đãi ngộ dành cho đệ tử nhất đẳng. Nơi ở của Tiểu Nguyên ca cùng Tiểu Yêu tỷ quả là tốt hơn rất nhiều so với chỗ ở của đệ tử tam đẳng chúng ta. – Ở phía sau lưng của hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu, Thẩm Vạn Kim vô cùng cảm thán mà nói.
Có lẽ là vì để cho các đệ tử mới có thể giúp đỡ lẫn nhau, thế nên tạm thời thì Thương Huyền tông đều đem các kiêu tử đến từ cùng một đại lục xếp vào chung một khu vực.
Mà chỗ ở của đám người Thẩm Vạn Kim cùng Tiêu Thiên Huyền thì vừa lúc được xếp ở phía chân núi cách không xa chỗ ở của Chu Nguyên. Chỉ bất quá nơi ở của bọn hắn chỉ là một mảnh phòng nhỏ xếp kề nhau, nhìn qua rất là đơn sơ. Nếu như đem so sánh cùng với từng tòa lầu nhỏ như của đám người Chu Nguyên thì không biết là kém xa đến bao nhiêu.
Nghe thấy lời nói của Thẩm Vạn Kim thì những người khác cũng liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ.
Trong dĩ vãng thì bọn hắn đều đã từng là những vị kiêu tử được ăn ngon mặc đẹp, có người hầu kẻ hạ. Thế nhưng bây giờ đến được Thương Huyền tông thì phẩm chất cuộc sống của bọn họ liền lập tức thấp xuống vô số lần khiến cho người ta có chút khó mà thích ứng được.
Chu Nguyên chỉ là cười cười, khuyên bảo vài câu rồi cùng Yêu Yêu đi lên sườn núi. Lầu nhỏ của hai người cũng cách nhau không xa.
Hai người tạm thời phân biệt rồi tiến vào lầu nhỏ của chính mình. Chu Nguyên có chút hăng hái mà dạo qua một vòng, cũng cảm thấy hết sức hài lòng. Điểm quan trọng nhất chính là hắn có thể cảm giác được bên trong tòa lầu nhỏ này có một đạo nguyên văn kết giới được khắc họa vào trong đó với tác dụng hấp thu nguyên khí thiên địa không ngừng. Nếu như cớ thể ở lại trong thời gian dài tại lọai chỗ ở như thế này thì sẽ có lợi ích không nhỏ cho việc tu luyện.
Tại chỗ trên bàn của tiểu lâu thì Chu Nguyên gặp được một cái túi. Cầm lên đến thử lung lay thì chợt nghe có âm thanh thanh thúy truyền tới.
Thò tay vào trong cầm thử một viên đi ra thì chỉ thấy trên tay là một viên ngọc thạch, to chừng nắm đấm trẻ con, hình dáng dài mà mảnh. Ngọc thạch phát ra ánh sáng long lanh. Có thể cảm nhận được từng luồng nguyên khí hết sức tinh thuần ẩn sâu ở bên trong.
– Đây chính là Nguyên Ngọc sao? – Chu Nguyên có chút hiếu kỳ, lẩm bẩm nói.
Hết thảy mọi thứ ở nơi này đều lộ ra mới lạ cùng tươi mới.
Chu Nguyên đi vào chỗ ban công ở trên lầu hai, vừa vặn có ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, chiếu rọi trên người, cực kỳ dễ chịu.
Chu Nguyên híp mắt hưởng thụ lấy một lát. Bống nhiên cảm thấy dường như ở nơi xa đang có một đạo ánh mắt nhìn về phía mình. Hắn đưa mắt nhìn lại tìm kiếm thì thấy cũng tại sườn núi, ở bên phỉa chỗ lầu nhỏ của mình cũng có một tòa lầu nhỏ.
Tại trên căn lầu nhỏ kia đang có một bóng hình xinh đẹp, trên thân khoác bộ áo đổ tươi, duyên dáng vô cùng, đang đứng ở nơi đó. Lúc này nàng đang nghiêng người dựa vào lan can, hiển lộ lấy dáng người thon dài mà nóng bỏng.
Cô gái này chính là thiếu nữ có tên là Cố Hồng Y kia.
Phát hiện được ánh mắt của Chu Nguyên nhìn qua thì cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt của Cố Hồng Y phầy nhẹ một chút, sau đó liền quay người vào phòng. Hiển nhiên cảm quan của nàng đối với vị đồng môn phải dựa vào quan hệ để đi cửa sau này cũng không hề tốt một chút nào.
Chu Nguyên thấy thế thì cũng chỉ cười một tiếng, cũng không phải là quá để ý.
Cộc cộc!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ dưới lầu. Chu Nguyên đi xuống mở cửa thì chỉ thấy đằng sau cánh cửa, Yêu Yêu ôm Thôn Thôn chậm rãi ung dung mà vào. Sau đó nàng nhìn từ trên xuống dưới một chút, cuối cùng đi tới chỗ ban công đón lấy ánh nắng tốt đẹp này, rất hài lòng mà gật gật đầu.
– Tỷ định làm gì? – Nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì bỗng nhiên Chu Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng.
– Chỗ ở của ta ở bên kia quá râm mát. Nơi này rất tốt. Về sau ta sẽ ở lầu hai, đệ ở lầu một. – Yêu Yêu lộ ra một nụ cười yếu ớt hướng về phía Chu Nguyên, không có chút nào khách khí mà đem vị trí tốt nhất chiếm làm của mình.
Chu Nguyên vô cùng ngạc nhiên, nói:
– Tỷ muốn ở chung cùng với ta?
– Ta lại cũng không tu luyện được, cũng không cần lo lắng ta sẽ chiếm dụng nguyên khí của đệ làm gì. – Yêu Yêu nói.
Chu Nguyên vội vàng nói:
– Ý tứ của đệ cũng không phải là cái này…
Đôi con ngươi thanh tịnh, linh hoạt mà kỳ ảo của Yêu Yêu híp lại, nhìn về phía Chu Nguyên:
– Đệ không đồng ý?
Rống rống!
Tại trong ngực của Yêu Yêu, Thôn Thôn cũng phát ra tiếng kêu không có hảo ý.
Thế là Chu Nguyên chỉ có thể gượng cười mà trả lời:
– Không có!
Lúc này Yêu Yêu mới hài lòng mà gật gật đầu.
Nhìn qua bóng hình xinh đẹp mà ưu nhã kia, Chu Nguyên cũng là cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Đây coi là cái gì? Cuộc sống sinh hoạt chung sao?
Hắn lắc đầu, nhìn qua bầu trời đang tràn ngập ánh nắng tươi sáng kia, bỗng cười một tiếng. Chợt cảm thấy cuộc sống sinh hoạt ở nơi Thương Huyền tông này… tựa hồ là cũng không tệ lắm. Trong lòng Chu Nguyên tràn ngập mong đợi đối với tương lai phía trước.