Bên khe suối.
Chu Nguyên vẫn như trước, phần lớn thời giờ đều dùng để tiềm tu, bên trong ngoại sơn lúc này nhao nhao hỗn loạn, hắn cũng không hề để ý, toàn bộ tâm tư của hắn, đều đặt ở bên trên việc tu luyện Hóa Hư Thuật.
Mà lúc hắn lấy được ngọc giản đến hôm nay, cũng đã là ngày thứ năm rồi.
Thời gian năm ngày này, mặc dù rất là ngắn ngủi, nhưng đối với Chu Nguyên mà nói, lại vô cùng phong phú, bởi vì chỉ thời gian ngắn ngủi ba ngày, một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt của Hóa Hư Thuật, đã bị hắn dễ dàng đả thông được ba mươi đạo...
Chỉ cần sáu cái nữa, hắn có thể bước vào Hóa Hư Thuật trọng thứ nhất, đến lúc đó, Hóa Hư Thuật huyền diệu như thế nào, cũng có thể sơ bộ hiển lộ ra.
Trên tảng đá, Chu Nguyên giương đôi mắt, trong mắt có sương mù ngưng tụ, sau đó sương mù dần dần tán đi, khóe miệng của hắn, lúc này có một nụ cười thỏa mãn xuất hiện.
Lại tu luyện thành công một cái khiếu huyệt, đến hiện tại đã là ba mươi mốt cái rồi.
Thời gian năm ngày, ba mươi mốt cái khiếu huyệt, nếu như không có Phá Chướng thánh văn, cái hiệu suất này, Chu Nguyên chỉ sợ nghĩ cũng không dám suy nghĩ tới.
- Bất quá Vân vụ tinh khí lúc này đã dùng hết rồi, còn phải tiếp tục đi đổi lấy...
- Ngọc giản cũng phải trả về rồi, bất quá có chút đáng tiếc chính là bên trong có rất nhiều kinh nghiệm của các tiền bối tu luyện Hóa Hư Thuật, chỉ có thể để về sau thời điểm cần thiết lại đi đọc lại một lần.
Chu Nguyên tính toán, sau đó khuôn mặt hắn bỗng nhiên có chút phát khổ, bởi vì hắn phát hiện nguyên ngọc của hắn chỉ còn chưa đủ mười miếng nữa rồi.
Trong khoảng thời gian này hắn một mực đều tập trung khổ tu Hóa Hư Thuật, không có thời gian cho việc khác, không có nhận lấy nhiệm vụ, hắn tự nhiên cũng không có thu được nguyên ngọc.
Tại lúc Chu Nguyên đang cảm thán, cái phía xa xa có mấy cái thân ảnh đang lướt đến, sau đó rơi vào bên cạnh suối nước.
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, chính là Kiều Thanh cùng với bọn người Thẩm Vạn Kim.
- Ôi, Tiểu Nguyên ca, ngươi cũng tu luyện quá tiêu sái, vô lo vô nghĩ quá rồi.
Thẩm Vạn Kim lúc này, trên mặt mũi béo phì, hiện ra vẻ tràn đầy sầu lo.
- Chu Nguyên sư đệ, ngươi lần này thật đúng là chọc phải phiền toái lớn rồi.
Kiều Thanh cười khổ một tiếng, nói:
- Ngươi như thế nào lại chọc phải những tên giảng sư trên kia vậy ? Bọn hắn dù sao cũng là đệ tử nội sơn, chúng ta cánh tay yếu không lay chuyển được đùi lớn, hơn nữa chúng ta tu hành Nguyên thuật, còn phải dựa vào bọn hắn chỉ điểm đấy.
Hai ngày này, tin tức việc Chu Nguyên bị những giảng sư này phong sát, càng truyền bá rộng rãi, làm cho Kiều Thanh, Thẩm Vạn Kim bọn họ đều là có chút ngồi không yên, tranh thủ thời gian muốn chạy tới.
Chu Nguyên cũng mơ hồ có nghe nói một ít, bất quá cũng không có quá để ý, bởi vì tại hắn xem ra, hắn hiện tại, hoàn toàn chính xác cũng không cần những tên gọi là đệ tử nội sơn kia đến chỉ điểm hắn.
- Chu Nguyên sư đệ, nếu không ngươi chịu cúi đầu một lần đi, sau đó ta lại giúp ngươi tiễn đưa một phần lễ cho cái tên Chúc Nhạc kia, nhìn xem có thể giải quyết việc này hay không.
Kiều Thanh thở dài.
Kiều Thanh rất là coi trọng Chu Nguyên, không muốn Chu Nguyên bởi chỉ vì nhất thời khí phách chi tranh, bị cái tên Chúc Nhạc kia làm hại tu không thành cái Nguyên thuật nào.
Dưới mắt ba tháng này, tất cả mọi người là đang liều mạng tăng cường thực lực, mà tu luyện Nguyên thuật càng là trọng yếu nhất, nếu như Chu Nguyên vì thế này ăn phải cái lỗ vốn, tuyển sơn đại điển ba tháng sau, tất nhiên sẽ đi sau mọi người.
Chu Nguyên nghe vậy, ngược lại chỉ cười cười, đối với Kiều Thanh, hảo cảm lại càng sâu sắc hơn một tí, dù sao hắn hôm nay, chỉ sợ là không có nhiều đệ tử dám tiếp cận hắn, huống chi còn muốn giúp hắn.
Hắn khoát tay áo, nói:
- Kiều Thanh sư huynh không cần lo lắng, ta tự có chừng mực.
Nhìn thấy thần sắc của Chu Nguyên, Kiều Thanh chỉ có thể cười khổ một tiếng, hắn biết rõ thiếu niên ở trước mắt nhìn như có vẻ ôn hòa, kì thực rất là quật cường.
- Tiểu Nguyên ca, ta nhìn thấy ngươi những ngày này vẫn một mực đang khổ tu, cũng không hề đi nhận lấy nhiệm vụ, sợ là nguyên ngọc của ngươi cũng nhanh dùng hết a? Nếu là ngươi cần, chúng ta có thể cho ngươi mượn một ít.
Thẩm Vạn Kim rất là khôn khéo, biết được Chu Nguyên hôm nay thiếu nhất là cái gì, lúc này mới cười nói.
Chu Nguyên nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu, nói:
- Tạm thời không cần, nếu là thật sự đến tình trạng đó, ta sẽ tìm các ngươi hỗ trợ.
- Tốt rồi, ta phải đi trước tới Tàng Kinh Lâu để trả lại ngọc giản rồi.
Chu Nguyên hướng về phía mọi người cười cười, cũng không nhiều lời, chân đạp nguyên khí phóng mạnh lên trời.
Nhìn thấy thân ảnh của hắn rời đi, Kiều Thanh, Thẩm Vạn Kim bọn hắn đều liếc nhau, cũng chỉ thở dài một hơi, bọn hắn không rõ ràng lắm tình huống của Chu Nguyên, chỉ nghĩ là hắn đang cậy mạnh.
“Cái này phải làm sao cho tốt... Tiếp tục như vậy, ba tháng chấm dứt, chỉ sợ Tiểu Nguyên ca đều tu không thành công một cái Nguyên thuật, đến lúc đó hắn lấy cái gì đi tham gia tuyển sơn đại điển...”
...
Lúc thời điểm Chu Nguyên đi vào Tàng Kinh Lâu một lần nữa, đệ tử đang lui tới, ánh mắt đều không ngừng quét tới hướng về hắn, trong ánh mắt tràn đầy sự thương hại.
Thần sắc của Chu Nguyên ngược lại rất là bình tĩnh, đem ngọc giản trả lại ở quầy hàng kia.
- Ha ha, đây không phải Chu Nguyên sao, như thế nào? Hóa Hư Thuật học xong rồi à?
Nhưng vào lúc này, có tiếng cười trêu tức ở một bên truyền đến, Chu Nguyên quay đầu lại, chợt nhìn thấy cái tên Chúc Phong kia mang theo mấy cái nhân ảnh đứng ở phía sau, ánh mắt tràn đầy nghiền ngẫm đang nhìn hắn.
Hiển nhiên Chu Nguyên đến nơi đây, hắn tựu nhận được tin tức, cho nên muốn mang người tới nhìn xem.
Chu Nguyên thản nhiên nói:
- Gần đây ngược lại là không phát hiện đại ca của ngươi đi ra, là vết thương trên mặt còn chưa lành sao?
Hiện tại hắn đã biết được sự tình Yêu Yêu để cho Thôn Thôn âm thầm đánh lén Chúc Nhạc, đối với cái này, hắn cũng chỉ có thể trầm mặc giơ ngón tay cái lên.
Sắc mặt của Chúc Phong cứng đờ, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Dựa vào một đầu súc sinh mà thôi, làm gì có bản sự!
Chu Nguyên có vẻ như cười mà không phải cười nói: “Nói như vậy, đại ca kia của ngươi, chẳng phải là liền ngay cả súc sinh cũng không bằng?”
“Ngươi!”
Ánh mắt của Chúc Phong phát lạnh, liền có nguyên khí hùng hồn tự trong cơ thể hắn bạo phát đi ra, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên: “Ngươi muốn chết sao?!”
- Nơi này là Tàng Kinh Lâu, cấm tranh đấu, các ngươi muốn bị phạt hay sao?
Có một thanh âm thanh thúy vang lên ở bên cạnh, chỉ thấy được Cố Hồng Y đang cau lại đôi lông mày nhìn xem bọn hắn.
Chúc Phong hít sâu một hơi, chỉ có thể áp chế lại sự tức giận trong lòng, ánh mắt nén giận nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, khinh thường cười lạnh nói:
- Chu Nguyên, ngươi cứ tiếp tục ngông cuồng đi.
- Hôm nay không có người nào chỉ điểm ngươi tu luyện Nguyên thuật, cho nên, ngươi cứ chờ xem, cái danh hiệu nhất đẳng đệ tử này của ngươi, chỉ sợ rất nhanh sẽ không giữ được!
Chu Nguyên cười lay lay đầu, nói:
- Cái này cũng không nhọc đến ngươi phí tâm.
- Ta nhìn ngươi còn có thể ngông cuồng chống đỡ đến khi nào!
Chúc Phong hừ lạnh một tiếng, là mang theo đám người quay người mà đi.
Phần đông đệ tử ở chung quanh, cũng mang ánh mắt đồng tình nhìn xem Chu Nguyên, sau đó cũng dần dần tán đi.
Chu Nguyên cũng không có để ý tới bọn hắn, chỉ là đối với Cố Hồng Y nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hướng về dưới núi đi đến, hiện tại hắn, còn phải đau đầu việc đi kiếm nguyên ngọc, chẳng lẽ cũng phải đi nhận nhiệm vụ sao?
Cố Hồng Y nhìn thấy thân ảnh của hắn, do dự một chút, bỗng nhiên đi tới, nói: “
- Chu Nguyên, ngươi quá lỗ mãng rồi, đắc tội Chúc Nhạc, ngươi tu hành Nguyên thuật như thế nào đây?
- Ngươi nếu như là một người biết suy nghĩ, phải biết được tiến thối, đôi lúc phải nhường nhịn, tương lai mới có cơ hội lật bàn.
Chu Nguyên nghe được lời nói của Cố Hồng Y, cũng có chút ít kinh ngạc, nói:
- Ngươi đang lo lắng cho ta?
Cố Hồng Y lườm hắn một cái, nói:
- Ta đây là đồng tình với ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi rõ ràng rất có thiên phú, vì lí do này mà bị hoang phế, cử động của Chúc Nhạc, đích thật là có chút quá đáng rồi.”
Chu Nguyên cười cười, hắn chợt nhớ tới cái gì, vân vê cái cằm, có chút hăng hái nhìn Cố Hồng Y ở trước mặt.
Cố Hồng Y bị ánh mắt của hắn nhìn đến có chút cảm giác không được tự nhiên, lúc này khuôn mặt chợt nghiêm lại, hung hãn nói:
- Ngươi đang nhìn cái gì đấy?!
Chu Nguyên nói:
- Ngươi ở chỗ của Chúc Nhạc, học được những gì rồi?”
Cặp môi đỏ mọng của Cố Hồng Y hơi nhấc lên, hơi có chút tự đắc mà nói:
- Hôm nay ta đã đả thông cái khiếu huyệt thứ mười, trong một tháng, ta có thể đem Hóa Hư Thuật tu luyện thành công trọng thứ nhất.
- Cái khiếu huyệt thứ mười?
Chu Nguyên sững sờ.
- Rốt cuộc biết được chỗ tốt khi có người chỉ điểm rồi phải không? Ngươi cho rằng mỗi ngày mất năm miếng nguyên ngọc là hoa phí vô ích sao?
Cố Hồng Y có vẻ thương cảm nhìn xem Chu Nguyên.
- Cái nguyên ngọc này dễ kiếm như vậy sao?
trong đôi mắt của Chu Nguyên có ánh sáng tỏa ra.
Lông mày Cố Hồng Y chợt nhăn lại, có chút không thích liếc nhìn Chu Nguyên, thất vọng mà nói:
- Vốn cho là ngươi có thể tỉnh ngộ ra, xem ra là ngươi thật sự là hết thuốc chữa rồi.”
Nói xong, nàng định quay người mà đi.
Chu Nguyên nhưng lại vội vàng ngăn tại trước mặt nàng, nhìn đến cái cặp lông mày có chút dựng thẳng lên kia của Cố Hồng Y, hắn nhanh chóng nói:
- Nếu như ta có biện pháp giúp ngươi chỉ trong mười ngày, có thể tu thành Hóa Hư Thuật, hơn nữa đả thông khiếu huyệt hơn xa so với ở chỗ của Chúc Nhạc, ngươi có hứng thú hay không?”
Cố Hồng Y khẽ giật mình, nói:
- Ngươi mò mẫm nói cái gì đó, mười ngày tu luyện thành công Hóa Hư Thuật... Ta còn chưa từng nghe qua ai nói có thể làm được đấy!”
Chu Nguyên cười nói:
- Vạn nhất là thật sự thì sao?
Cố Hồng Y nghĩ nghĩ, nói:
- Thực sự như vậy tự nhiên là cảm thấy hứng thú, nguyên ngọc chỉ là thứ yếu, trọng yếu hơn là có thể tiết kiệm được thời gian của ta.
Đây hiển nhiên là một cái tiểu phú bà, căn bản là không quan tâm đến nguyên ngọc.
Đôi mắt đẹp của nàng hoài nghi nhìn xem Chu Nguyên, nói:
- Hẳn là ngươi nhận thức được người tu luyện Hóa Hư Thuật còn cao hơn so với Chúc Nhạc?
Chu Nguyên cười híp mắt nói:
- Có phải thực sự là cao hơn so với Chúc Nhạc hay không ta không biết, nhưng hiệu suất cũng là tuyệt đối hắn không thể bằng.”
- Là ai? Nếu quả thật có thể làm cho ta trong mười ngày đạt tới Hóa Hư Thuật tiểu thành, ta có thể cùng với hắn học, nguyên ngọc là không thành vấn đề.
Đôi mắt đẹp của Cố Hồng Y nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, mặc dù vẫn còn có chút không tin, nhưng nghĩ đến Chu Nguyên có lẽ không dám đem nàng ra nói đùa?
Hai đầu lông mày Chu Nguyên có nét vui mừng dũng mãnh tiến ra, sau đó chỉ chỉ vào chính mình, cười nói: “Người kia đương nhiên chính là ta rồi... Đến đây đi, tổng cộng là 50 miếng nguyên ngọc, ngươi trước tiên có thể đưa một nửa.”
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, bởi vì hắn nhìn thấy khuôn mặt của Cố Hồng Y trước mắt đột nhiên tỏa ra băng hàn, ngọc thủ nàng nắm chặt, Xích Hồng Trường Tiên ở bên hông rơi vào trong tay của nàng.
Khuôn mặt Cố Hồng Y hàm sát lại, trực tiếp đánh tới Chu Nguyên.
- Chu Nguyên, ta nhìn ngươi đúng là chán sống, liền bà cô nhỏ ta ngươi cũng dám đùa giỡn!