Nơi này là trong khe núi ở một chỗ nào đó. Từ trong khe có dòng nước chảy ra không ngừng, đập nhẹ lên phía trên nham thạch phát ra âm thanh thanh thúy.
Mà thân hình của Chu Nguyên thì đang ngồi xếp bằng ở trên tảng đá bên cạnh khe suối, hai mắt khép hờ, phảng phất như vào lúc này hô hấp của hắn cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.
Mà nguyên khí ở bên trong cơ thể cũng đang thuận theo lộ tuyến kinh mạch được ghi lại ở bên trong 'Hóa Hư Thuật' mà di chuyển.
Mục đích chủ yếu của việc này là khơi thông được 108 chỗ khiếu huyệt. Mà bây giờ Chu Nguyên đang làm chính là cảm ứng được chỗ khiếu huyệt thứ nhất. Điểm này thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân của Chu Nguyên. Bởi vì cho dù hắn có được 'Phá Chướng Thánh Văn', từ đó có thể quan sát được những sơ hở của nguyên thuật, thế nhưng trên đời vốn không có bất kỳ cái gì là từ không tới có được mà phải có một điểm tựa làm mở đầu.
Nếu như không có đạo khiếu huyệt thứ nhất để làm cơ sở thì làm sao, lại hay là như thế nào có thể dùng 'Phá Chướng Thánh Văn' để tìm kiếm đạo khiếu huyệt thứ hai cho được?
Một lần lại qua một lần, nguyên khí vận chuyển dọc theo kinh mạch ở bên trong cơ thể không ngừng. Quá trình này diễn ra hết sức buồn tẻ, nhưng trong lòng Chu Nguyên lại không có bất kỳ sự nôn nóng bất an nào cả. Lúc này tâm thần của hắn ngưng tụ, cảm ứng tới bất kỳ những dao động dị thường rất nhỏ nào ở những nơi mà nguyên khí đi qua.
Mà quá trình cảm ứng như thế này đã kéo dài qua thời gian hơn nửa ngày.
Lúc này thì rốt cuộc Chu Nguyên cũng đã hiểu rõ, đến cùng thì việc tu luyện môn 'Hóa Hư Thuật' này có bao nhiêu phiền toái. Chỉ là đi tìm kiếm lấy chỗ khiếu huyệt thứ nhất thôi đã phải hao phí mất thời gian hơn nửa ngày. Thật khó có thể tưởng tượng được, để có thể dựa vào sức của bản thân để tìm tòi ra và khơi thông được tất cả các khiếu huyệt thì còn cần tới thời gian bao lâu nữa...
Bất quá cũng may mắn chính là, khi dòng nguyên khí dọc theo lộ tuyến vận chuyển trong kinh mạch của bản 'Hóa Hư Thuật' đạt tới con số 300 vòng, thì rốt cuộc Chu Nguyên cũng đã nhận ra một chút dị động.
Ngay trong nháy mắt mà tia dị động kia vừa xuất hiện thì Chu Nguyên, vốn đã chờ đợi chăm chú từ lâu, không chút do dự mà vận chuyển nguyên khí, đột nhiên xông ra từ bên trong kinh mạch, vô cùng ngang ngược mà va chạm vào đầu nguồn của chỗ dị động kia.
Xùy!
Trong mơ hồ có cảm giác nhoi nhói nhỏ xíu truyền ra. Ngay sau đó thì Chu Nguyên lập tức cảm giác được bên trong cơ thể đã có một đạo khiếu huyệt được khai thông. Mà lại ngay khi đạo khiếu huyệt này vừa bị khai thông thì luồng nguyên khí vốn vận chuyển theo lộ tuyến của 'Hóa Hư Thuật' cũng bắt đầu tràn vào chỗ khiếu huyệt này từng tia từng tia một. Quá trình này khiến cho Chu Nguyên cảm giác có chút vi diệu.
Dấu hiệu này cũng xác nhận cho việc Chu Nguyên đã thành công tìm ra được chỗ khiếu huyệt thứ nhất, đồng thời cũng đã khai thông được nơi này.
-Công việc tiếp theo chính là lấy nguyên khí rèn luyện không ngừng đạo khiếu huyệt này. Cuối cùng lại lấy Vân Vụ tinh khí để rèn luyện.
Chu Nguyên cũng thở dài một hơi lặng lẽ, lại vận chuyển nguyên khí một lần nữa. Theo sự điều khiển của Chu Nguyên thì từng tia nguyên khí tràn vào bên trong khiếu huyệt. Sau đó bắt đầu rèn luyện lấy khiếu huyệt dựa theo một loại phương pháp đặc thù.
Chỉ thấy bên trong khiếu huyệt đang có từng tia nguyên khí ngưng tụ, phảng phất là biến thành một quả cầu nhỏ, bắt đầu cuốn lên từng vòng từng vòng với một loại tần suất đặc thù, khiến cho khiếu huyệt bị ma sát không ngừng.
Loại phương pháp rèn luyện như thế này mới chính là chỗ tinh túy nhất của 'Hóa Hư Thuật'. Chỉ có không ngừng làm như vậy, thì mới khiến cho khiếu huyệt sau khi được rèn luyện có thể tương dung cùng với Vân Vụ tinh khí.
Chu Nguyên điều khiển nguyên khí cẩn thận từng li từng tí một mà rèn luyện lấy khiếu huyệt. Ở thời điểm vừa mới bắt đầu thì còn có chút không được tự nhiên, không được lưu loát, nhưng càng về sau thì càng quen thuộc. Tốc độ rèn luyện cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Cứ như vậy qua ước chừng 2 canh giờ, thì Chu Nguyên cảm giác được chỗ khiếu huyệt này đã trở nên mượt mà hơn nhiều so với lúc trước.
Rèn luyện thành công!
Khuôn mặt của Chu Nguyên lộ ra vẻ tươi cười. Bàn tay vỗ nhẹ vào túi Càn Khôn ở bên hông. Chỉ thấy có một cái bình ngọc trong suốt xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Chu Nguyên. Bên trong bình ngọc cũng đang có từng luồng mây mù màu ngà sữa đang lượn lờ trôi.
Mây mù bên trong bình ngọc này chính là cái được gọi là Vân Vụ tinh khí.
Loại Vân Vụ tinh khí này được hình thành ở trong thời điểm mà nhật nguyệt giao nhau, khiến cho mây mù ở bên trong tầng mây hoà hợp cùng với nguyên khí trong thiên địa, cuối cùng ngưng tụ mà thành, hiệu quả có chút kỳ diệu.
Đương nhiên cũng không phải là chính bản thân Chu Nguyên đi thu thập những Vân Vụ tinh khí này. Mà là do hắn lấy Nguyên Ngọc đổi lấy ở chỗ Lâm Lang Các. Chỉ một bình Vân Vụ tinh khí nhỏ như vậy mà hắn đã phải tiêu phí đi mất hai viên Nguyên Ngọc.
-Số lượng này chắc là cũng đủ dùng cho khoản 3 ngày chứ nhỉ...
Chu Nguyên lẩm bẩm một chút. Sau đó theo tâm niệm điều khiển thì chỉ thấy từ miệng bình ngọc đang có từng sợi mây mù dâng lên, cuối cùng hóa thành một làn khói trắng, thuận theo hơi thở của Chu Nguyên mà tiến vào.
Vân Vụ tinh khí vừa vào bên trong cơ thể thì Chu Nguyên liền khống chế lấy chúng chảy xuôi dọc theo kinh mạch. Nguyên khí ẩn chứa bên trong loại Vân Vụ tinh khí này cũng không nhiều, rất dễ dàng sẽ bị nguyên khí bên trong cơ thể hấp thụ, đồng hóa. Cho nên Chu Nguyên nhất định phải tập trung tinh thần mà bảo vệ lấy chúng. Sau một lúc thì đưa những tia Vân Vụ tinh khí này vào bên trong khiếu huyệt vừa mới hoàn tất xong việc rèn luyện.
Xuy xuy!
Sau khi tràn vào trong khiếu huyệt thì Vân Vụ tinh khí phiêu phiêu đãng đãng một lúc, rồi lặng lẽ hòa tan vào bên trong.
Mà theo quá trình Vân Vụ tinh khí dung hợp không ngừng thì Chu Nguyên cũng bắt đầu cảm giác được một loại cảm xúc kỳ diệu truyền ra từ bên trong khiếu huyệt. Trong lúc mơ hồ, dường như có một loại cảm giác phiêu miểu bất định nào đó.
Cứ như vậy, lại là một canh giờ trôi qua.
Bỗng nhiên Chu Nguyên mở ra hai mắt. Phảng phất như trong đôi mắt ấy đều có sương mù nhàn nhạt quanh quẩn, mãi một lúc sau mới tản triệt để đi.
Mà trên khuôn mặt của hắn cũng hiện lên một màn nụ cười vui mừng.
Rốt cuộc thì hắn cũng đã triệt để tu luyện thành chỗ khiếu huyệt thứ nhất trong tổng cộng 108 chỗ khiếu huyệt của môn 'Hóa Hư Thuật' này.
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Chu Nguyên không khỏi cảm thán. Để có thể khơi thông được chỗ khiếu huyệt thứ nhất này đã khiến cho hắn phải tiêu hao thời gian gần một ngày. Cứ như vậy mà tính ra thì nếu như muốn có thể tu thành tầng thứ nhất của môn 'Hóa Hư Thuật' này thì cũng cần thời gian tối thiểu là 1 tháng.
'Hóa Hư Thuật' có ba tầng. Cứ mỗi khi khơi thông được 36 chỗ khiếu huyệt thì mới có thể bước vào tầng tiếp theo.
Bất quá còn tốt là mình có 'Phá Chướng Thánh Văn'.
Chu Nguyên mỉm cười. Bây giờ hắn đỡ tu thành chỗ khiếu huyệt thứ nhất. Như vậy tiếp theo đây thì hắn đã có thể sử dụng được 'Phá Chướng Thánh Văn' để trực tiếp tìm ra chỗ khiếu huyệt thứ hai. Điều này cũng đồng nghĩa với việc đã có thể giảm bớt đi được quá trình cảm ứng phiền toái cũng như tốn thời gian nhất.
Nghĩ đến đây thì Chu Nguyên cũng không do dự nữa. Tâm thần điều động, chỉ thấy dường như ở nơi mi tâm có một đạo Thánh Văn cổ xưa như ẩn như hiện, dần dần chìm xuống, dung nhập vào sâu trong hai con mắt của Chu Nguyên.
-Phá Chướng Thánh Văn!
Một âm thanh vang lên trầm thấp. Một lần nữa, nguyên khí bên trong cơ thể của Chu Nguyên lại chạy dọc theo lộ tuyến vận chuyển trong kinh mạch của 'Hóa Hư Thuật'. Mà phảng phất như đồng tử của Chu Nguyên có thể xem thấu được thân xác, cuối cùng hội tụ tại chỗ vị trí của khiếu huyệt thứ nhất.
Phảng phất là có một luồng gợn sóng kỳ diệu đang tán ra. Đây chính là lực lượng của 'Phá Chướng Thánh Văn'.
Lượn sóng khuếch tán, qua ước chừng mấy phút, đột nhiên tâm thần của Chu Nguyên run lên. Bởi vì hắn nhìn thấy tại một vị trí nào đó bên trong cơ thể cũng đang có dao động dị thường truyền tới.
Chu Nguyên không một chút do dự mà điều khiển nguyên khí va chạm về phía cái chỗ kia.
Xùy!
Lại là cảm giác nhói nhói rất nhỏ, rất quen thuộc truyền tới. Lại một chỗ khiếu huyệt nữa bị khơi thông trực tiếp.
Mà ngay tại trong nháy mắt mà chỗ khiếu huyệt này bị phá tan thì Chu Nguyên cũng cảm giác được ở chỗ khiếu huyệt thứ nhất đang có từng tia nguyên khí lan tràn mà đến, nối tiếp cùng với chỗ khiếu huyệt này, thành lập nên một sự kết nối.
Hiển nhiên, điều này đã trực tiếp chỉ ra đây chính là chỗ khiếu huyệt thứ hai của 'Hóa Hư Thuật'.
Chu Nguyên mở ra hai mắt. Trong mắt đều tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên. Để có thể cảm ứng được chỗ khiếu huyệt thứ nhất thì hắn đã phải hao tốn thời gian gần nửa ngày. Thế nhưng nhờ vào 'Phá Chướng Thánh Văn' thì hắn lại có thể rút ngắn khoảng thời gian này lại không biết bao nhiêu lần.
Mà lại, loại cảm ứng khiếu huyệt này là càng về phía sau thì càng trở nên khó khăn. Nhưng đối với Chu Nguyên mà nói thì hiển nhiên điều này cũng không cấu thành bất kỳ một chút chướng ngại nào.
-'Phá Chướng Thánh Văn' thật là lợi hại!
Chu Nguyên lẩm bẩm nói. Lúc này thì hắn cũng đã hiểu rõ triệt để, rốt cuộc thì đạo Thánh Văn này thần kỳ tới mức nào. Có thể nói là nhờ vào đạo Thánh Văn này mà ngày sau khi Chu Nguyên tu hành bất luận một môn Nguyên thuật nào cũng có thể làm ít mà công to. Hiệu suất cao hơn rất nhiều so với những người bình thường khác.
Trong mắt Chu Nguyên có ngọn lửa cháy lên hừng hực. Chợt lại cười khẽ một tiếng, nói:
-Chúc Nhạc, ta liền muốn để cho ngươi nhìn một cái. Để coi coi dù cho không có sự chỉ điểm của ngươi thì Chu Nguyên ta vẫn có thể tu thành môn 'Hóa Hư Thuật' này!
Chu Nguyên hít sâu một hơi, hai mắt lại nhắm lại một lần nữa, bắt đầu quá trình rèn luyện chỗ khiếu huyệt thứ hai này.
'Phá Chướng Thánh Văn' có thể giúp cho hắn tìm tới vị trí của khiếu huyệt. Thế nhưng chuyện kế tiếp thì vẫn phải dựa vào chính bản thân Chu Nguyên hoàn thành.
Cho nên ở trong khoảng thời gian 3 ngày sau đó, ngoại trừ lúc đi tới Nguyên Sơn để tu hành mỗi ngày thì ở tất cả những khoảng thời gian khác, Chu Nguyên đều là đầu nhập vào việc tu luyện 'Hóa Hư Thuật'.
Mà tại dưới loại tu luyện như mất ăn mất ngủ này của Chu Nguyên, thì chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể khơi thông được tới 18 chỗ trong tổng số 108 chỗ khiếu huyệt của 'Hóa Hư Thuật'.
Tới đây thì khoảng cách cho tới tầng thứ nhất của 'Hóa Hư Thuật' cũng đã không còn bao xa.
...
Bất quá, tại lúc mà Chu Nguyên còn đang đắm chìm ở trong quá trình tu luyện thì ở nơi ngoại sơn này cũng đã có một chút sóng gió truyền ra, khiến cho rất nhiều đệ tử phải kinh ngạc.
Mà đầu nguồn của cơn sóng gió này, khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn lại là những vị giảng sư ở phía sau núi của Tàng Kinh lâu. Dù sao thì những vị giảng sư này có địa vị khá cao ở ngoại sơn. Một là do thân phận đệ tử nội sơn của bọn họ, hai chính là do bọn họ có khả năng dạy bảo đệ tử khác tu luyện Nguyên thuật.Thế nên tự nhiên là thân phận của bọn họ cũng không hề tầm thường.
Bất quá nghe nói lần này, có không ít giảng sư đang âm thầm bắn tiếng, nội dung chủ yếu là cấm chỉ Chu Nguyên tiến đến nghe giảng bài ở những chỗ mà bọn họ dạy bảo Nguyên thuật...
Những tin tức này vừa được truyền ra thì lập tức dẫn tới xôn xao không nhỏ. Đông đảo đệ tử đều cảm thấy đồng tình đối với Chu Nguyên. Ai cũng không nghĩ tới, vậy mà lần này hắn lại chọc tới những vị giảng sư này...
Thân là quản sự của ngoại sơn,đáng lẽ ra thì với những chuyện như thế này, Trần Viên hẳn là phải ra mặt yêu cầu ngưng lại. Thế nhưng chẳng biết tại sao hắn lại giống như là không nghe thấy. Dẫn đến việc này truyền đi xôn xao ở trong phạm vi ngoại sơn, cực kỳ náo nhiệt.
-Nghe nói là tên Chu Nguyên kia chọc giận Chúc Nhạc. Dù sao thì Chúc Nhạc cũng là đệ tử nội sơn, nhận biết không ít bạn bè. Thế nên cũng tự nhiên là những vị giảng sư kia không muốn chỉ vì một người xa lạ như Chu Nguyên mà đắc tội với Chúc Nhạc. Cho nên mới không chịu dạy nguyên thuật cho Chu Nguyên.
-Tên Chu Nguyên này cũng quả thật là quá cuồng vọng. Lại còn dám đắc tội Chúc Nhạc sư huynh.
-Đúng đấy! Bây giờ thì đã không có vị giảng sư nào chịu dạy bảo Nguyên thuật cho hắn, tên Chu Nguyên kia chỉ có thể tự mình tìm tòi. Để xem hắn có thể đem Nguyên thuật tu thành cái dạng gì? Ha ha, chỉ e là vào lần tuyển sơn đại điển ba tháng sau, hắn cũng chẳng có gì mà trông cậy vào được.
-Quả thực là đáng đời. Bây giờ bị tất cả các giảng sư tẩy chay thì để xem hắn lại làm thế nào cho phải.
-...
Những tiếng bàn luận xôn xao tương tự truyền ra từ mỗi một góc của ngoại sơn. Hiển nhiên, cũng có không ít người mang tâm thái cười trên nỗi đau khổ của người khác. Dù sao thì đa số người vẫn còn đang ngấp nghé vị trí đệ tử nhất đẳng của Chu Nguyên cơ mà.
Tàng Kinh lâu, phía sau núi.
Bên trong giảng đường, Chúc Nhạc đang đứng chắp tay. Mà đám đệ tử như Cố Hồng Y, Chúc Phong thì ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nhắm mắt cảm ứng.
Đột nhiên, Cố Hồng Y mở ra đôi mắt sáng, vẻ vui mừng lướt qua trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm động lòng người kia, nói:
-Ta đã cảm ứng được chỗ khiếu huyệt thứ 6 rồi!
Những người khác nghe thấy vậy thì mở to mắt, vô cùng hâm mộ mà nhìn về phía Cố Hồng Y.
Lúc này, vết sẹo trên gương mặt của Chúc Nhạc còn chưa có biến mất hoàn toàn. Hắn cười gật gật đầu, lạnh nhạt mà nói:
-Các ngươi không cần phải hâm mộ. Dù sao thì thiên phú của Cố Hồng Y cũng tốt hơn rất nhiều so với các ngươi. Có thể có loại hiệu suất cao như thế này cũng không phải là điều bất ngờ gì cả.
-Đây cũng là nhờ vào sự chỉ điểm của Chúc Nhạc sư huynh. -Những đệ tử khác nhao nhao cười lấy lòng.
Mà Cố Hồng Y thì có chút do dự, cuối cùng vẫn ôm quyền hướng về phía Chúc Nhạc biểu thị sự cảm ơn.
Mà Chúc Nhạc thì giả bộ như không thèm để ý mà khoát tay áo. Thế nhưng khóe môi đang nhếch lên đầy vẻ tự đắc lại không che giấu được tâm tình thực sự của hắn.
Hai tay của hắn thả lỏng về phía sau, giương mắt lên nhìn về phía nơi xa, trên mặt chợt có một vòng cười lạnh nổi lên.
Không biết bây giờ thì tên Chu Nguyên kia đã có thể khơi thông được mấy chỗ khiếu huyệt? Chắc là ngay cả một chỗ cũng vẫn còn không tìm thấy đấy nhỉ?
-Chu Nguyên ơi là Chu Nguyên. Bây giờ đã không còn ai chịu dạy ngươi, chắc hẳn ngươi cũng đang vô cùng hối hận đấy nhỉ? Ha ha, bất quá coi như bây giờ ngươi có quỳ xuống mà cầu xin thì ta cũng sẽ không chịu dạy cho ngươi đâu!
-Dám can đảm đắc tội Chúc Nhạc ta, thì ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là vạn kiếp bất phục!