Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 227: Trả Thù.

Chưa xác định
Chương 227: Trả thù.

Ra đến phía sau ngọn núi, sắc mặt của Chu Nguyên lập tức trở nên âm trầm. Bản thân hắn cũng không biết đấy vậy mà lần này lại xảy ra sự việc trùng hợp như vậy. Vị giảng sư mà hắn muốn gặp lại chính là đại ca của tên Chúc Phong kia...

Xem ra lần trước Cố Hồng Y có ý nhắc nhở hắn việc này là thực sự có mục đích tốt. Chỉ bất quá cô nàng này có chút kiêu ngạo, thế nên không nói rõ ràng ra mà thôi.

-Ta cũng thật sự là không tin, cứ nhất định sẽ nhận được sự chỉ điểm của giảng sư mới tu thành môn Nguyên thuật này.

Chu Nguyên nắm chặt ngọc giản vào trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Xác thực là không dễ để tu luyện được một môn Tiểu Thiên Nguyên thuật. Thế nhưng bản thân hắn cũng không tin không có người chỉ điểm thì không có cách nào để tu thành. Cùng lắm thì dùng thời gian nhiều hơn một chút mà thôi.

Bất quá tuy nói là như vậy, nhưng sự việc hôm nay bị tên Chúc Nhạc kia gây khó dễ cũng khiến cho tâm tình của Chu Nguyên trở nên xấu đi.

Chu Nguyên mang theo tâm tình khó chịu mà rời đi phía sau núi, trở về trong tiểu lâu.

Vừa đến trước cửa thì Chu Nguyên liền nhìn thấy Yêu Yêu đang vô cùng nhàn nhã nằm phơi nắng ở trên ban công. Trên tay nàng đang cầm một cuốn sách cổ. Khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, làn da trắng bóng như ngọc, tóc đen mượt mà xõa xuống bờ vai. Dưới ánh nắng ấm áp, hình tượng này khiến cho người ta không khỏi rung động.

Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì những khó chịu trong lòng Chu Nguyên cũng tán đi rất nhiều.

-Sao vậy?

Yêu Yêu cũng phát hiện được sự xuất hiện của Chu Nguyên. Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, có chút lười biếng mà hỏi.

Chu Nguyên ngồi xuống ở bên cạnh nàng. Nơi lỗi mũi chuyển đến hương vị thơm ngát đặc trưng của người con gái. Hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ mà đem những chuyện đã xảy ra hôm nay nói ra.

Mà Yêu Yêu thì cẩn thận lắng nghe, đôi mắt sáng hơi khép lấy khiến cho không có người nào có thể nhìn ra sự dao động trong tâm tình nàng. Bất quá đợi đến khi nghe xong thì âm thanh đạm mạc của nàng liền vang lên:

-Chỉ là một tên đệ tử nội sơn mà thôi. Nhiều lắm cũng chỉ là tu thành được một bộ phận sơ bộ của môn 'Hóa Hư Thuật' này, với trình độ như vậy thì làm sao có đủ tư cách để có thể hiểu rõ một cách triệt để môn Nguyên thuật này. Thế nên nếu như ngươi lựa chọn lưu lại thì cũng bất quá chỉ là lãng phí Nguyên Ngọc một cách vô ích mà thôi.

-Với chỗ Nguyên Ngọc kia thì còn không bằng cải thiện thức ăn của Thôn Thôn một chút.

Thôn Thôn đang ở một bên hóng chuyện, nghe thấy Yêu Yêu nói như vậy thì vô cùng vui vẻ mà kêu ô ô vài tiếng, con mắt đầy là sao sáng.

Biểu hiện hôm nay của chú mày cũng không tệ lắm. Đợi lúc nào rảnh đến sẽ mang chúa mày đi Bách Hương lâu.

Chu Nguyên cũng là cười một tiếng, sờ lên đầu của Thôn Thôn. Nếu như không phải hôm nay có còn rất nhỏ này ở bên cạnh thì với thực lực của án khi đối mặt với Chúc Nhạc, chỉ sợ là cũng có chút miễn cưỡng. Mặc dù đối phương cũng không dám gây ra điều gì có hại cho hắn, nhưng cũng sẽ khó tránh khỏi có chút chật vật.

Bất quá, may mà Thôn Thôn kịp thời hộ chủ, khiến cho ý đồ làm cho Chu Nguyên phải mất mặt của tên Chúc Nhạc kia không thực hiện được, ngược lại còn bị làm cho chật vật không chịu nổi.

-Đem bản 'Hóa Hư Thuật' kia cho ta xem một chút.-Yêu Yêu duỗi ra tay nhỏ, ngón tay tinh tế hơn dài như ngọc, dường như còn có tỏa ra ánh sáng long lanh.

Chu Nguyên lấy viên ngọc giản kia từ trong ngực rồi đưa cho Yêu Yêu.

Yêu Yêu nắm chặt lấy ngọc giản, đôi mắt đẹp khép hờ. Sau Một lúc lâu mới chầm chậm mở mắt ra, nói:

-Quả thật là đạo Nguyên thuật này cũng có chút ý tứ. Ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm...

-Kỳ thực muốn tu thành đạo Nguyên thuật này cũng không khó. Trên bản chất chính là khơi thông 108 chỗ khiếu huyệt. Sau đó lại dùng tinh khí hình thành hình dáng mây mù để lấp đầy, từ đó rèn luyện lấy khiếu huyệt. Đợi đến lúc tu thành thì nhục thân có thể như hư ảo, giống như mây mù. Chỉ trong khoảnh khắc liền một ngày đi được nghìn dặm...

-Bất quá điểm phiền phức nhất ở đây chính là trong thân thể có tới ức vạn khếu huyệt. Mỗi khiếu huyệt lại có công dụng khác biệt. Chỉ có dùng phương pháp cảm ứng từng bước một mới có thể dần dần mà đem 108 chỗ khiếu huyệt này đả thông được. Theo ta thấy thì cái được gọi là giảng sư cũng bất quá chỉ là đưa ra một chút đề nghị khi những đệ tử khác đi sai đường, cảm ứng sai khiếu huyệt, từ đó để cho sửa lại, thực hiện cảm ứng một lần nữa mà thôi. Cũng không tính được là có tác dụng quá to lớn như thế nào.

Yêu Yêu chỉ cần quan sát một hồi liền đã chỉ ra những điểm mấu chốt của bản 'Hóa Hư Thuật' này. Ngộ tính kinh khủng như vậy khiến cho bản thân Chu Nguyên đều có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Con mắt của Chu Nguyên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, vô cùng vội vã mà hỏi:

-Vậy Yêu Yêu tỷ có biết làm cách nào để cảm ứng được 108 chỗ khiếu huyệt kia hay không?

Yêu Yêu nghe vậy thì chỉ lắc đầu:

-Ta không làm được.

Bất quá nàng lại duỗi ra ngón tay ngọc, chỉ chỉ Chu Nguyên mà nói:

-Nhưng ngươi có thể.

Chu Nguyên nghe vậy thì chả hiểu ra sao. Hiển nhiên là không rõ ràng ý tứ trong lời nói của Yêu Yêu.

Nhìn thấy bộ dáng mờ mịt kia của Chu Nguyên thì Yêu Yêu không nhịn được mà cười một tiếng. Nàng duỗi ra một ngón tay ngọc lạnh buốt, điểm một cái nhẹ nhàng về phía mi tâm của Chu Nguyên. Ở nơi đó đã từng có một đạo Thánh Văn được ẩn giấu đi.

-Ngươi thật là, ở trong núi vàng và cũng không tự biết...

-Đạo Thán Văn ẩn giấu ở bên trong mi tâm của ngươi này chính là thoát thai từ 'Thương Huyền Thánh Ấn'. Mà vị tiền bối Thương Huyền kia cũng đã từng nói, đây là 'Phá Chướng Thánh Văn'.

-Nó có thể tìm ra sơ hở của bất luận một môn Nguyên thuật nào.

-Không chỉ có thể dùng trong quá trình chiến đấu mà đồng dạng cũng có thể dùng cho tự thân.

Càng nghe chị ánh mắt Chu Nguyên lại càng trở nên sáng ngời. Rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu rõ được ý tứ của Yêu Yêu, thế nên chậm rãi mà nói:

-Cho nên ta có thể dùng 'Phá Chướng Thánh Văn' để quan sát được quá trình tu luyện 'Hóa Hư Thuật' của tự thân...

Yêu Yêu hơi gật gật đầu, cười nhẹ nhàng một tiếng, nói:

-Kể từ đó, trên căn bản là ngươi không cần phải khổ sở mà đi cảm ứng vị trí của các khiếu huyệt. Ngươi chỉ cần dùng 'Phá Chướng Thánh Văn' để quan sát liền có thể tìm được chúng một cách dễ dàng.

-Loại hiệu suất như thế này còn cao hơn tốc độ của người bên ngoài không biết bao nhiêu lần. Vậy thì làm gì mà còn cần một tên đệ tử nội-sơn mới nhập môn đến chỉ đạo lung tung?

Chu Nguyên không nhịn được mà vỗ hai bàn tay vào nhau một cái. Với tính tình trầm ổn của hắn mà cũng không nhịn được cảm thấy vô cùng kích động, không nhịn được muốn ôm lấy Yêu Yêu mà hét lên:

-Yêu Yêu tỷ, tỷ quá tuyệt vời!

Bất quá tay của hắn còn không có đụng phải Yêu Yêu thì đôi mắt sáng đẹp kia của nàng liền híp lại, quét tới, trực tiếp làm cho Chu Nguyên cứng đơ lại ngay tại chỗ.

Chu Nguyên rất lúng túng mà thu bàn tay về, nắm chặt ngọc giản vào trong tay, lộ ra vẻ phấn chấn mà nói:

-Vậy trước tiên ta cứ thử tu luyện một chút. Để xem có thể quan sát được khiếu huyệt của tự thân hay không.

Nói xong, Chu Nguyên vội vàng chạy tới đằng sau của tiểu lâu, để thử tu luyện môn 'Hóa Hư Thuật' này.

Nhìn qua bóng lưng của Chu Nguyên, khuôn mặt vốn đang tràn đầy vẻ nghiêm khắc của Yêu Yêu mới hiện lên một vòng cười khe khẽ. Chợt, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía bên ngoài tiểu lâu, đôi môi đỏ khẽ mím lại, có chút ý lạnh.

-Thôn Thôn...

Yêu Yêu vỗ vỗ nhẹ nhàng Thôn Thôn đang nằm ở một bên. Thôn Thôn thấy vậy thì ngẩng đầu lên.

-Đi dạy bảo cho tên kia biết cách làm người một lần đi...-Khuôn mặt của Yêu Yêu chẳng có một chút thay đổi nào, nói.

Mặc dù bản thân Yêu Yêu có thể bắt nạt được Chu Nguyên. Nhưng Chúc Nhạc thì chỉ là một tên đệ tử nội sơn thì lấy đâu ra tư cách ấy?

Rống!

Thôn khôn nghe vậy thì lập tức phát ra tiếng rống trầm thấp. Mà trong đôi con ngươi của nó cũng hiện lên vẻ hưng phấn. Thân hình động nhẹ đã hóa thành một cái bóng màu đen, bắn mãnh liệt mà ra.

Yêu Yêu đưa mắt nhìn qua nơi mà thân ảnh của Thôn Thôn dần biến mất, lúc này mới nằm lại trở về chỗ cũ một lần nữa, nhàn nhã mà phơi nắng, nhìn xem sách cổ ở trong tay.

...

Bóng đêm dần dần buông xuống.

Chúc Nhạc đi ra từ trong giảng đường, đưa mắt nhìn qua những đệ tử đang lục tục rời đi. Khi đi, những đệ tử này đều vô cùng cung kính mà hành lễ đối với hắn. Điều này khiến cho trong lòng Chúc Nhạc vô cùng đắc ý.

-Ha ha, Hôm nay may mắn mà có đại ca ở đây, khiến cho tên Chu Nguyên kia bị thiệt thòi, thật sự là hả giận.-Lúc này, Chúc Phong đang đứng ở sau lưng Chúc Nhạc, cười lên tiếng mà nói.

Chúc Nhạc chỉ cười nhạt, đáp lời:

-Chỉ là một tên nhà quê không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào mà thôi, cũng chả có tí kiến thức gì cả. Chẳng lẽ hắn thật sự cho là có thể dễ dàng mà tu luyện Tiểu Thiên Nguyên thuật được như vậy hay sao? Chờ đến lúc mà hắn phải tới đây cầu xin chỉ dạy thì xem ta như nhục nhã hắn như thế nào.

-Trong mấy ngày qua thì đệ cũng đã nói một chút về việc này với các sư huynh đệ đệ tử nội sơn khác. Tốt nhất là khiến cho tên tiểu tử này không thể tìm thấy bất kỳ một vị giảng sư nào cả. Đến lúc đó chắc chắn là ngay cả một đạo Nguyên thuật thì hắn cũng đừng mong có thể tu luyện thành.

-Để coi coi đến lúc đó thì hắn lấy cái gì mà đi tranh đoạt ở trong lần tuyển sơn đại điển kia!

Chúc Phong cười lạnh mà gật gật đầu.

-Đệ đi về trước đi. Trong những ngày này cố gắng đến nhiều lần một chút, sao cho có thể tu thành môn 'Hóa Hư Thuật' này. Đến lúc đó cũng có thể thể hiện khả năng 1 chút ở trong tuyển sơn đại điển. -Chúc Nhạc dặn dò.

Chúc Phong gật đầu xác nhận sau đó mới quay người rời đi.

Chúc Nhạc đưa tiễn Chúc Phong. Sau đó hướng về phía chỗ ở mà đi. Tất nhiên, đãi ngộ mà những đệ tử nội sơn như bọn hắn nhận được thì không phải là những đệ tử ngoại sơn kia có thể so sánh được. Trong bọn hắn thì người người đều có một nơi tu hành rất tốt.

Chúc Nhạc đặt chân trên nguyên khí lướt qua một ngọn núi. Đột nhiên thần sắc của hắn biến đổi, bởi vì một cái bóng đen đang bắn mãnh liệt lên từ phía dưới với tốc độ nhanh như tia chớp.

-Ai?!

Chúc Nhạc hét to lên, nguyên khí ở bên trong thể nội lao ra cuồn cuộn, trở tay liền vỗ ra một chưởng. Chỉ thấy nguyên khí hóa thành một con thú to lớn cao tới mấy chục trượng, chụp hung hăng về phía bóng đen kia.

Xoẹt!

Nhưng mà bóng đen này cũng không dừng loại một chút nào, dường như còn có một tiếng gầm nhẹ vang lên, mà một đôi móng vuốt sắc bén luồn ra từ trong bóng đèn, đột nhiên xé rách xuống.

Dưới một trảo này, con thú to lớn được hình thành từ nguyên khí kia cũng bị nổ tung chỉ trong mấy tức ngắn ngủi. Móng vuốt sắc bén không hề dừng lại, tiếp tục xé xuống về hướng Chúc Nhạc. Lập tức, Chúc Nhạc cũng cảm giác được một cơn gió lạnh đập vào mặt. Lại sau đó, hắn liền cảm giác được một cơn đau nhức kịch liệt dâng lên ở trên mặt.

-A...!

Chúc Nhạc không nhịn được mà kêu lên thảm thiết. Nhìn kỹ lại thì chỉ thấy một vết cào dài ngoằng đã xuất hiện ở trên khuôn mặt của hắn. Vết cào trực tiếp kéo dài tới bên hông khiến cho toàn bộ quần áo đều bị xé nát, trông cực kỳ chật vật.

Máu tươi chảy xuôi xuống ánh mắt khiến cho sự tức giận của Chúc Nhạc nổ tung. Nguyên khí lấy tốc độ điên cuồng lao ra. Bất quá còn chưa kịp đợi hắn điều khiển nguyên khí để phản công thì bóng đen kia đã biến mất ở trong đêm tối mịt mùng.

Chúc Nhạc đứng thất thần ở giữa không trung nhìn quanh bốn phía. Tức giận đến toàn thân run rẩy. Dù sao hắn cũng không phải là người ngu. Làm sao lại không biết chắc chắn bóng đen kia có quan hệ cùng với Chu Nguyên. Nói không chừng đây chính là con tiểu súc sinh đi bên cạnh Chu Nguyên mà buổi sáng hôm nay hắn nhìn thấy!

Thế nhưng cho dù có biết thì lại có thể như thế nào? Chẳng lẽ lại trực tiếp đi nói hắn -một tên đệ tử nội sơn lại bị một kẻ mới nhập môn làm cho chật vật như vậy? Nếu như tin tức này mà truyền về bảy ngọn núi thì hắn làm sao mà còn có mặt mũi mà gặp người khác?

Bị ăn thiệt thòi mà không nói ra được khiến cho cơ hồ là Chúc Nhạc tức tới mức nổ tung.

-Chu Nguyên...!!!

-Ta muốn khiến cho ngươi không thể tu thành bất cứ một môn Nguyên thuật nào!!!

Trong bóng đêm, tiếng gầm gừ như của thú dữ tràn đầy sự oán độc của Chúc Nhạc vang lên văng vẳng.

Bình Luận (0)
Comment