Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 226: Chúc Nhạc.

Chưa xác định
Chương 226: Chúc Nhạc.

-Cố Hồng Y...

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua cô gái áo đỏ cũng đang định lựa chọn bản 'Hóa Hư Thuật' này. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy đôi chút sững sờ. Có thể nói ở trong số những đệ tử ngoại sơn thì cô gái này ở vào địa vị luôn được vạn chúng chú mục (1). Bởi lẽ cô ấy không chỉ có hình dáng xinh đẹp, mà lại thiên phú cũng cực kỳ tốt. Nhưng điều trọng yếu nhất chính là nghe nói cô ấy rất có bối cảnh ở bên trong Thương Huyền tông. Cho nên cơ hồ khiến cho cô nàng này trở thành người được hoan nghênh nhất ở trong mắt những nam đệ tử của ngoại sơn.

*vạn chúng chú mục: được người người quan tâm chú ý.

-Ngươi cũng chọn trúng bản Nguyên thuật này? Vậy ngươi hãy cầm trước đi!

Mặc dù phần lớn đệ tử của Thánh Châu bản địa đều hết sức cao ngạo, luôn cho mình ở trên người khác. Bất quá tính cách này lại không thể hiện mấy ở trên người của Cố Hồng Y. Giống như trong mắt của nàng, đối với những điều này cũng không có mất gì bất cứ cái gì phân chia. Thế nên ấn tượng của Chu Nguyên đối với Cố Hồng Y là rất tốt, liền chủ động buông lỏng tay ra.

Dù sao thì nguyên thuật ở nơi này cũng không có quy định là nếu như một người đã lựa chọn thì người khác không được phép tu luyện. Thế nên Chu Nguyên cũng không để ý tới việc phải nhường cho phái nữ trước tiên.

-Vẫn rất biết khiêm tốn đấy chứ nhỉ!

Đôi mắt đẹp của Cố Hồng Y liếc nhìn Chu Nguyên một chút. Bất quá cũng không có ý định nhận ý nhường của Chu Nguyên mà là buông ngón tay ngọc ra, nói:

-Thôi được rồi. Dù sao thì cũng có bản sao cơ mà.

Nói xong, Cố Hồng Y quay người mà đi vô cùng tiêu sái. Làn tóc đen lướt qua trước mặt Chu Nguyên truyền đến mùi thơm nhàn nhạt.

Bất quá, chỉ đi ra hai bước, bỗng nhiên nàng liền dừng lại, hơi chút nghiêng đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Chu Nguyên mà nói:

-Bất quá bản thân ta đề nghị ngươi không nên lựa chọn bản Nguyên thuật này.

-Vì cái gì?-Chu Nguyên nhíu mày lại mà hỏi.

Cố Hồng Y trả lời:

-Bởi vì tên Chúc Phong kia cũng tu luyện phần nguyên thuật này.

Chu Nguyên chau mày lại, thản nhiên mà nói:

-Hắn cũng tu luyện thuật này thì liên quan gì tới ta? Chẳng lẽ phàm là Nguyên thuật mà hắn tu luyện thì ta không thể tu hay sao?

Đôi môi đỏ của Cố Hồng Y nhếch lên, nói:

-Biết đâu được đấy. Việc này thì ta cũng không thể trả lời được rồi!

Nhìn ra được, cô nàng này vẫn còn để bụng về chuyện hôm qua, khi mà Chu Nguyên cự tuyệt yêu cầu của nàng trước mặt nhiều người như vậy.Thế nên lúc này mới bê nguyên xi câu trả lời lúc đó của Chu Nguyên mà trả lại cho hắn.

Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua bóng lưng thon dài yểu điệu kia của Cố Hồng Y. Theo đôi chân dài của nàng di chuyển thì ánh mắt của rất nhiều đệ tử nam đang ở trên tầng thứ hai cũng đều bị hấp dẫn đi theo.

-Xác thực là nữ nhân rất thù dai!-Chu Nguyên lẩm bẩm.

Bất quá dù sao thì Chu Nguyên cũng không có chút tâm tư gì đối với Cố Hồng Y. Thế nên cũng không quá để ý tới thái độ của nàng đối với mình như thế nào. Rất nhanh thì ánh mắt của hắn lại chuyển về phía ngọc giản trước mắt. Xòe bàn tay nắm chặt lấy nó, trên khóe môi cũng nở nụ cười mãn nguyện.

Sau khi bàn tay nắm chặt ngọc giản thì có một chút tin tức đơn giản truyền tới. Đó là về giá cả thuê của viên ngọc giản ngày.

'Một ngày 5 viên Nguyên Ngọc'

Bên trong những ngọc giản này có phương pháp tu luyện cùng kinh nghiệm của rất nhiều vị tiền bối được ghi chép một cách tỉ mỉ. Nhưng dù vậy thì nếu như muốn lĩnh ngộ và tu thành cũng là cực kỳ khó khăn. Đối với những đối tượng bình thường thì chỉ sợ là muốn hao phí thời gian không ít.

Mà điều này cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải tốn một số lượng rất lớn Nguyên Ngọc cho việc thuê mượn.

Thế nên phần lớn đệ tử đều là lựa chọn cách nhanh hơn. Đó chính là sau khi chọn được Nguyên thuật thì sẽ tìm một vị giảng sư ở Tàng Kinh lâu để hỏi han. Vị giảng sư này sẽ giải thích cũng như chỉ đạo về việc tu luyện Nguyên thuật càng trở nên dễ dàng hơn.

-Thật là đắt!

Chu Nguyên không nhịn được mà thở một hơi thật dài. Bây giờ trong tay hắn chỉ còn có hơn 40 viên Nguyên Ngọc. Nhìn qua thì có vẻ không ít nhưng hiển nhiên là không đủ để tiêu hao.

Chu Nguyên nắm chặt ngọc giản vào trong tai, sau đó lại một lần nữa bước về phía trước. Bất quá đi chưa được mấy bước thì bước chân liền ngừng lại, con mắt thẳng tắp nhìn chăm chăm vào một viên ngọc giản ở trước mắt:

-Cửu Long Điển, thượng phẩm Tiểu Thiên Nguyên thuật.

-Nguyên khí có thể hóa rồng, vô cùng bá đạo.

Chỉ vài dòng văn tự ngắn ngủi lại có một cỗ bá khí bốc lên, thể hiện ra uy năng cường đại của môn Nguyên thuật này.

Chu Nguyên muốn mượn vô cùng, tuy nhiên khi nhìn tới giá cả cho thuê thì thần sắc liền ngưng tụ lại. Bởi vì để có thể mượn môn Nguyên thuật tên là 'Cửu Long Điển' này thì cần mỗi ngày phải trả 20 viên Nguyên Ngọc, tức là đắt hơn gấp 4 lần so với 'Hóa Hư Thuật'!

-Chết tiệt thật!

Chu Nguyên không nhịn được cắn răng chửi thầm một tiếng. Cuối cùng vẫn là nhịn đau lựa chọn từ bỏ. Hắn dự định trước tiên tu thành 'Hóa Hư Thuật', chờ sau khi gom góp đủ Nguyên Ngọc sẽ lại đến đây mượn bản Cửu Long Điển này.

Chu Nguyên phải cố gắng lắm mới có thể rời đi ánh mắt của mình ra khỏi viên ngọc giản kia. Sau đó Bàn tay nắm chặt lấy ngọc giản có ghi chép 'Hóa Hư Thuật', quay người bước nhanh mà đi. Sau khi đi tới trước quầy hàng thì đem ngọc giản giao cho một người đàn ông trung niên đang đứng ở sau quầy.

-Đưa lệnh bài đệ tử của ngươi cho ta. Mặt khác nên nhớ giá thuê một ngày của 'Hóa Hư Thuật' là 5 viên Nguyên Ngọc, vậy ngươi muốn thuê bao nhiêu ngày?-Người đàn ông kia cầm lấy ngọc giản, một bên ghi lại một bên hỏi.

-Năm ngày đi!-Chu Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói.

Dự định của Chu Nguyên là trước hết trong vòng 5 ngày này để xem xem có thể hiểu được bản 'Hóa Hư Thuật' này tới trình độ nào rồi mới tính tiếp.

Vị quản sự tuổi tác trung niên kia nghe vậy thì gật gật đầu, lại nói:

-Vậy có cần tìm kiếm giảng sư cho việc tu luyện bản 'Hóa Hư Thuật' này hay không?

Chu Nguyên hơi trầm ngâm một chút, nói:

-Vậy ngài có thể đề cử vị nào cho ta được không?

Dù sao thì Tiểu Thiên Nguyên thuật cũng đều có có chút ảo diệu thâm thúy, nếu như không cẩn thận thì sẽ đi vào ngõ cụt, từ đó khiến cho phải tốn nhiều thời gian hơn. Trong khi đó nếu như có người có thể chỉ dẫn thì không thể nghi ngờ là thời gian cũng như hiệu suất sẽ rất khả quan.

Cho nên nếu như có điều kiện có thể cho phép thì tự nhiên là Chu Nguyên cũng dự định nhận lấy sự chỉ điểm của giảng sư.

Vị quản sự trung niên suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra một cái ngọc bài Đưa cho Chu Nguyên rồi nói:

Đại bộ phận tên của những giảng sư được ghi chép ở trên này đều là đệ tử nội sơn của một trong bảy ngọn núi. Mà người đã tu thành môn 'Hóa Hư Thuật' này thì tạm thời chỉ có một vị này mà thôi. Giá cả nghe vị giảng sư này giảng bài cũng là 5 viên Nguyên Ngọc mỗi ngày.

Chu Nguyên vô cùng hiếu kỳ mà cầm lấy ngọc bài, theo chỗ chỉ của người đàn ông trung niên bèn nhìn thấy một cái tên được khắc ở trên đó:

-Chúc Nhạc.

Vị quản sự trung niên cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:

-Phòng tu luyện ở ngọn núi phía sau của Tàng Kinh lâu, chính bản thân ngươi tự tìm đi thôi. Nhớ kỹ lấy, đến thời gian thì phải trả ngọc giản trở về. Nếu không thì sẽ cưỡng chế thu hồi, hơn nữa còn phải thu lấy tiền phạt.

Chu Nguyên ôm quyền cảm ơn, sau đó cần lấy ngọc giản xoay người rời đi, mục tiêu hướng về ngọn núi phía sau.

Tại phía sau ngọn núi, có thể nhìn thấy từng toà lâu các với kiến trúc độc đáo đứng sừng sững. Trong đó có đệ tử lui tới không ngừng, cũng là vô cùng náo nhiệt.

Chu Nguyên đi theo chỉ dẫn, cuối cùng đi tới phía trước một tòa lâu các hết sức rộng rãi. Một lần nữa xác định danh tự của giảng sư ở phía trước cửa, sau đó mới cất bước đi vào.

Đẩy cửa vào, chỉ thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, đang có mười mấy người ngồi xếp bằng tạo thành hình vành khuyên. Mà tại chỗ trung tâm mà đám người vây chung quanh đang có một vị mam tử với thân thể thẳng tắp đang nói lưu loát cái gì đó.

Mà việc Chu Nguyên tiến vào cũng gián đoạn lời nói của nam tử này. Lúc này mười mấy người đang nghe giảng bài kia cũng quay đầu nhìn lại.

Mà khi bọn hắn nhìn thấy người tới là Chu Nguyên thì ánh mắt đều trở nên có vẻ nghiền ngẫm.

Chu Nguyên nhíu này lại, bởi vì trong số những người này hắn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Thình lình chính là người đã từng bởi vì bảo vệ cho Hàn Sơn mà xảy ra khúc mắc với Chu Nguyên lúc còn ở trên núi Nguyên Ssơn, kẻ có tên là Chúc Phong kia.

Tại vị trí cách chỗ Chúc Phong ngồi khoảng mấy người chính là Cố Hồng Y. Cô nàng này đang ngồi xếp bằng, khi nhìn thấy Chu Nguyên tiến đến thì đôi môi đỏ hơi cong nhẹ một chút. Quả nhiên là tên này không có đem lời nói của nàng để vào trong tai.

-Người đến là người nào?-Vị nam tử đang giảng bài ở vị trí trung ương kia nhìn về phía Chu Nguyên, thản nhiên mà hỏi.

Người này có khuôn mặt gầy gò, ánh mắt lại hơi có vẻ sắc bén. Ở quanh thân cũng không ngừng có nguyên khí cường hoành dao động.

-Đệ tử ngoại sơn, Chu Nguyên.

Khuôn mặt của Chu Nguyên hết sức bình tĩnh, ôm quyền hướng về phía người nam tử kia. Ánh mắt của hắn đảo qua Chúc Phong, lại nhìn một cái người đệ tử nội sơn tên là Chúc Nhạc kia.

Chu Nguyên phát hiện bộ dáng của hai người này có chút tương tự. Điều này khiến cho trong lòng của Chu Nguyên cũng có chút minh bạch, vì sao lúc trước Cố Hồng Y lại nhắc nhở hắn như vậy.

-Chu Nguyên?

Nghe vậym người tên là Chúc Nhạc kia cũng giật mình, sau đó con mắt liếc về phía Chúc Phong một chút. Mà Chúc Phong cũng đón nhận ánh mắt của hắn, cười lạnh gật gật đầu. Lúc trước thì Chúc Nhạc cũng đã từng nghe Chúc Phong thêm mắm thêm muối kẻ xấu về tên tiểu tử đến từ một chỗ đại lục xa xôi này cuồng ngạo tới mức nào. Chỉ là bản thân Chúc Nhạc cũng không nghĩ tới là Chu Nguyên sẽ tới nơi này của hắn để cầu học.

-Ta lựa chọn 'Hóa Hư Thuật', thế nên muốn tới nơi này để được nghe giảng dạy về những nội dung chủ yếu của môn Nguyên thuật này. Đây là năm viên Nguyên Ngọc...-Khuôn mặt của Chu Nguyên hết sức bình tĩnh, không lộ vẻ kiêu ngạo cũng không lộ ra sự tự ti, nói.

Tên đệ tử nội dơn tên là Chúc Nhạc kia chỉ nhàn nhạt mà nhìn Chu Nguyên một chút, nơi khóe miệng hiện lên vẻ khinh thường, cười nhạt mà nói:

-Không cần, nơi này của ta đã kín chỗ, tạm thời không có ý định thu thêm người mới.

Dù sao thì Chúc Phong cũng là đệ đệ của hắn, mà lại có khúc mắc cùng với Chu Nguyên. Thế nên tự nhiên là Chúc Nhạc cũng nhìn không vừa mắt đối với Chu Nguyên.

Lời nói của Chúc Nhạc vừa truyền ra thì lập tức dẫn tới một mảnh tiếng cười vang ở trong giảng đường. Dù sao đại bộ phận người đang ngồi ở đây cũng là những đệ tử đến từ Thánh Châu bản địa, thế nên bọn hắn cũng chỉ dùng ánh mắt trêu tức mà nhìn về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên nhíu mày lại. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới vậy mà tên Chúc Nhạc này lại trực tiếp nhằm vào mình ở trước mặt nhiều người như vậy.

-Chỉ sợ hành động lần này của Chúc Nhạc sư huynh cũng không quá thích hợp với quy củ chứ?-Chu Nguyên chậm rãi mà nói. Cái lý do kín người hết chỗ của tên Chúc Nhạc này cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

-Ồ? Chỉ là một tên đệ tử ngoại sơn mà cũng có tư cách bàn về quy củ với ta?!

Chúc Nhạc nhắm hai mắt lại, nơi khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lùng. Chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, đột nhiên có một luồng dao động của nguyên khí vô cùng mạnh mẽ bộc phát từ thể nội của hắn ra, hình thành nên áp lực, với thế cuồn cuộn không dứt bao phủ về phía Chu Nguyên.

Thực lực của tên Chúc Nhạc này vô cùng mạnh mẽ, tối thiểu cũng đã đạt tới cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên, cao hơn rất nhiều so với tất cả mọi người ở đây.

Thế nên khi luồng uy áp của nguyên khí kia bao phủ Chu Nguyên mà đến thì hô hấp của Chu Nguyên cũng hơi dừng lại.

Rống!

Bất quá ngay tại lúc mà tên Chúc Nhạc kia có ý đồ sử dụng uy áp để khiến cho Chu Nguyên càng thêm chật vật, thì đột nhiên bộ quần áo trước ngực của Chu Nguyên hơi nhúc nhích một chút. Chỉ thấy một cái đầu nhỏ nhắn thò ra, rống lên một tiếng gầm trầm thấp. Cái đầu nhỏ này không phải của Thôn Thôn thì còn là của ai?

Thôn Thôn nhảy ra, rơi vào phía trước người Chu Nguyên, trong nháy mắt thân thể nho nhỏ đã căng phồng lên. Chỉ trong thời gian mấy tức ngắn ngủi đã chuyển sang hình thái chiến đấu, dữ tợn uy vũ. Nguyên khí cuồng bạo gào thét mà ra, gió rít không ngừng.

Rống!

Cả giảng đường đều trở nên run rẩy. Mà uy áp của tên Chúc Nhạc kia cũng bị xé nát trong nháy mắt. Mà bản thân Chúc Nhạc cũng bị hung uy của Thôn Thôn áp chế, sắc mặt trở nên hơi tái lùi lại phía sau mấy bước.

-Ngươi, ngươi dám điều khiển nguyên thú làm bị thương người khác? -Sắc mặt của Chúc Nhạc có chút tái nhợt, nghiêm nghị mà quát.

Chu Nguyên chỉ nhìn hắn một cái đầy lạnh lùng, sờ nhè nhẹ lên đầu của Thôn Thôn. Lúc này Thôn Thôn mới vô cùng bễ nghễ mà nhìn tên Chúc Nhạc kia một cái, sau đó mới thu nhỏ lại thân thể.

Mà lúc này trong gian phòng cũng đã trở nên lộn xộn. Mấy người đệ tử Chúc Phong cũng vô cùng chật vật mà tản ra xung quanh. Ánh mắt bọn họ mang theo kinh ngạc, sợ hãi mà nhìn qua Thôn Thôn.

Chỉ có Cố Hồng Y là ngồi ngay ngắn không động đậy. Nàng hé mở đôi môi đỏ thắm, nói:

-Chúc Nhạc sư huynh, việc huynh cự tuyệt cũng là không hợp qui củ. Nếu như để cho bên chấp pháp biết được thì chỉ sợ là sư huynh cũng không dễ để giải thích đâu.

Chúc Nhạc nhìn Cố Hồng Y một chút, bộ dáng có chút tươi cười, nói:

-Nếu như Hồng Y sư muội đã mở miệng thì tự nhiên là ta cũng phải nể mặt một chút.

Dù sao thì trưởng bối của Cố Hồng Y cũng là cao tầng ở trong Thương Huyền Tông. Tự nhiên là Chúc Nhạc không dám đắc tội.

Ánh mắt của hắn lại chuyển hướng qua Chu Nguyên, hừ lạnh nói:

-Nể mặt mũi của Hồng Y sư muội, ngươi có thể lưu lại. Bất quá nơi giảng đường này của ta không có chỗ cho loài súc sinh. Cho nên trước tiên ngươi phải đuổi con súc vật kia ra ngoài rồi mới được vào.

Chu Nguyên nghe vậy thì chỉ hờ hững mà nhìn hắn một cái, nói:

-Ngay cả một con súc sinh cũng đánh không lại thì ta còn có thể học được cái gì ở nơi này của ngươi? Chỉ tổ lãng phí Nguyên Ngọc!

Khóe môi Chu Nguyên hiện lên vẻ khinh miệt, sau đó không thèm để ý tới sắc mặt của Chúc Nhạc đang càng ngày càng trở nên tái nhợt kia, ôm Thôn Thôn trực tiếp quay người rời đi.

Nhìn qua bóng lưng rời đi của Chu Nguyên, ánh mắt của Chúc Nhạc trở nên âm trầm, chợt lại cười lạnh một tiếng.

-Quả là một tên không biết tốt xấu… Ngươi liền cứ cuồng đi. Để xem không có sự chỉ dạy của ta thì ngươi có thể tu thành ‘Hóa Hư Thuật’ được hay không?

-Chờ đến lúc Nguyên Ngọc của ngươi bị hao hết thì ắt sẽ phải đến đây cầu xin ta thôi!

Bình Luận (0)
Comment