Trên bàn, sau khi quan sát sắc mặc của Chu Nguyên thì Kiều Tu mỉm cười nói:
– Ta có thể nhìn ra được, Chu Nguyên sư đệ cũng là người có dã tâm. Là sẽ không tình nguyện sau khi tiến vào bảy ngọn núi lại chỉ có thể là đệ tử Hắc đái ở tầng dưới chót nhất.
Đệ tử của Thương Huyền tông đều có một chế độ đẳng cấp hết sức nghiêm ngặt, dùng cái này để khích lệ đệ tử. Thế nên đệ tử có đẳng cấp càng cao thì không chỉ có địa vị thân phận càng cao hơn mà lại nhận được tài nguyên tu luyện cũng nhiều hơn so với đệ tử khác. Mà đối với đám người mà nói thì không thể nghi ngờ là đại lượng tài nguyên có thể làm cho thực lực của tự thân dẫn trước một bước.
Có đôi khi chậm một bước cũng là chậm cả đời.
Nói không chừng chỉ là một lần thua kém liền sẽ chiến cho ngươi mãi mãi bị người khác đặt dưới chân.
Thế nên không có đệ tử nào nguyện ý tùy tiện mà từ bỏ cơ hội ở lần tuyển sơn đại điển này
– Đoàn đội của ta, tính cả ta nữa thì có 5 vị đệ tử nhất đẳng. Nếu như bàn về thực lực thì ngoại trừ đoàn đội của đệ tử Thánh Châu bản địa thì cũng có thể xếp vào hàng đầu.
Kiều Tu sốt ruột mà nhìn qua hai người Chu Nguyên cùng Yêu Yêu, nói:
– Nếu như Chu Nguyên sư đệ cùng Tiểu Yêu sư muội có thể gia nhập thì hẳn là chúng ta sẽ có thể hấp dẫn càng nhiều đệ tử gia nhập hơn. Đến lúc đó thì coi như có phải đối mặt với đoàn đội của Thánh Châu bản địa thì cũng sẽ không kém một chút nào.
Kiều Tu lại nhìn về đám người Thẩm Vạn Kim, nói tiếp:
– Đến lúc đó thì những người khác của Thương Mang đại lục cũng có thể gia nhập.
Bất quá đám người Thẩm Vạn Kim, Tiêu Thiên Huyền cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn về phía Chu Nguyên, hiển nhiên là đang đợi quyết định của hắn.
Chu Nguyên bưng chén rượu, trầm mặc một lúc, cuối cùng dưới ánh mắt sốt ruột của Kiều Tu chỉ là lắc đầu khe khẽ, nói:
– Hẳn là ta không có cách nào gia nhập vào đoàn đội của Kiều Tu sư huynh.
Cuối cùng thì Chu Nguyên cũng cự tuyệt lời đề nghị của Kiều Tu. Bởi vì hắn biết rõ ràng rằng, mặc dù loại đoàn đội này có lực lượng lớn, thế nhưng nhiều người cũng đồng nghĩa với việc sẽ có tranh chấp hoặc là phiền phức xảy ra.
Mục đích quan trọng nhất mà Chu Nguyên lựa chọn Thương Huyền tông chính là để tu vi của bản thân đột phá tới cảnh giới Thần Phủ trong thời gian ngắn nhất. Chỉ có như vậy hắn mới có đủ thực lực để đối phó với Đại Võ Vương Triều.
Mà bây giờ Đại Võ Vương Triều đang cật lực ổn định biên cảnh xung quanh, tạm thời không thể rảnh tay. Thế nhưng một khi Võ Vương ổn định xong khắp nơi thì tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp xuống tay đối với Đại Chu.
Cho nên trước khi tình huống xấu nhất này xảy ra thì Chu Nguyên nhất định phải bước vào cảnh giới Thần Phủ.
Hắn không muốn bởi vì những tranh chấp ở trong đoàn đội này, các loại lục đục với nhau với đủ loại lý do khiến cho hắn phải lãng phí thời gian tu luyện.
Kiều Tu nghe thấy lời cự tuyệt của Chu Nguyên thì sắc mặt cũng lộ ra vẻ thất vọng. Bất quá hắn cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy tiếc nuối.
– Bất quá, mặc dù không có cách nào gia nhập đoàn đội của sư huynh, nhưng ta nguyện ý kết giao bằng hữu cùng với Kiều Tu sư huynh. Ngày sau nếu là có việc cần thì chúng ta có thể trợ giúp lẫn nhau. – Chu Nguyên cười nói.
Tuy rằng Chu Nguyên không muốn dính vào sự tình đoàn đội của đối phương, nhưng lại nguyện ý kết giao với người bạn Kiều Tu này. Dù sao thì tính tình của người này không xấu, rất hợp với tính cách của Chu Nguyên.
Kiều Tu nghe vậy cũng là nở nụ cười, cởi mở mà nói:
– Vậy thì thật là tốt. Ta cầu còn không được đâu.
Kiều Tu cũng không có ý định ép buộc Chu Nguyên. Bởi vì bản thân hắn cũng có chút tự tin đối với cách nhìn người của mình. Trước mắt thì nhìn qua có vẻ như Chu Nguyên chỉ mới có thực lực Thái Sơ cảnh nhất trọng thiên. Nhưng hắn luôn cảm thấy Chu Nguyên không hề đơn giản như thể hiện ra ở bề ngoài như vậy.
– Mặc dù Chu Nguyên sư đệ không muốn gia nhập, bất quá nếu như bọn họ có hứng thú thì cũng có thể gia nhập chúng ta. – Kiều Tu chỉ hướng đám người Thẩm Vạn Kim, cười mà nói.
Đám người Thẩm Vạn Kim cũng chỉ là đệ tử tam đẳng mà thôi. Từ trên phương diện thực lực mà nói thì Kiều Tu cũng không có quá nhiều hứng thú. Thế nhưng hắn lại là biết làm người, biết những người này là bạn bè của Chu Nguyên. Thế nên liền lưu một chút mặt mũi cho Chu Nguyên, cũng để cho đám người Thẩm Vạn Kim gia nhập.
Đám người Thẩm Vạn Kim nghe vậy thì cũng có chút đồng ý. Dù sao bọn họ cũng biết tình huống của rất nhiều đệ tử ngoại sơn bây giờ. Đối với một đệ tử tam đẳng bình thường mà nói, nếu như không có bối cảnh thì thật đúng là sẽ bị khi dễ ở khắp nơi. Tuy nói bây giờ Chu Nguyên cũng chấn nhiếp những người khác một chút, nhưng tự nhiên bọn họ cũng nghĩ kết giao thêm nhiều người. Điều này hoàn toàn có lợi cho bọn họ.
Bất quá đám người cũng không có gật đầu ngay mà nhìn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên thấy thế thì cười gật gật đầu, vừa khéo bản thân Chu Nguyên cũng muốn chuyên tâm tu luyện, sợ là đến lúc đó cũng không có cách nào chiếu cố được đám người Thẩm Vạn Kim. Nếu như Kiều Tu có thể hỗ trợ thì coi như là giúp cho Chu Nguyên bớt lo đi một chuyện phiền toái.
– Vậy liền đa tạ Kiều Tu sư huynh! – Chu Nguyên bưng chén rượu lên, nói.
Kiều Tu cười cười, biết Chu Nguyên đã nhận phần ân tình này của hắn.
– Đúng rồi… Chu Nguyên sư đệ, ta cũng rất muốn biết, ở lần thứ nhất vận chuyển Thái Sơ khí, sư đệ gây ra động tĩnh lớn như vậy thì đến tột cùng có thể ngưng tụ ra bao nhiêu viên Nguyên Khí Tinh Thần?
Sau khi quan hệ giữa đôi bên trở nên gần gũi hơn, Kiều Tu cũng không nhịn được mà hỏi.
Đám người Thẩm Vạn Kim nghe vậy cũng vểnh tai lên. Hiển nhiên đồng dạng cũng hiếu kỳ rất nhiều đối với việc này.
Chu Nguyên cười cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, nói:
– Chỉ chừng trăm viên mà thôi.
Hít…Hà…
Trên bàn lập tức vang lên âm thanh hít một ngụm khí lạnh. Đám người Thẩm Vạn Kim đều trợn mắt há hốc mồm. Phải biết mặc dù bây giờ bọn hắn cũng có tu vi Thái Sơ cảnh nhất trọng thiên, thế nhưng cũng chỉ có thể ngưng tụ ra chừng 30 viên Nguyên Khí Tinh Thần ở bên trong Khí Phủ mà thôi.
Kiều Tu cũng là há to miệng, cuối cùng cười khổ một tiếng.
Đừng nói là đám người Thẩm Vạn Kim, coi như là kẻ có tu vi Thái Sơn cảnh tam trọng thiên như hắn thì bây giờ cũng đồng dạng chỉ ngưng tụ ra chừng trăm viên mà thôi. Nói cách khác, nếu như chỉ đơn thuần so về độ hùng hậu của nguyên khí thì chỉ sợ người cao thủ cảnh giới Thái Sơ tam trọng thiên là hắn đây cũng không nhất định có thể thắng qua Chu Nguyên.
Điều này khiến cho Kiều Tu cảm thán không thôi. Hắn thực sự không có cách nào tưởng tượng được vì sao nguyên khí của Chu Nguyên lại hùng hậu tới trình độ như vậy.
Bất quá điều này cũng làm cho hắn cảm thấy may mắn. Xem ra ánh mắt của hắn là hoàn toàn chính xác. Người thiếu niên trước mắt này không phải là kẻ tầm thường. Đừng nhìn trước mắt hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng mà Kiều Tu lại có dự cảm, trong tương lai, ở bên trong Thương Huyền tông này sẽ không ai không biết tên của Chu Nguyên…
…
Hôm sau.
Lúc sáng sớm, Chu Nguyên tự nhiên là chưa từng vắng mặt việc tu luyện ở Nguyên Sơn. Bất quá lần này Yêu Yêu lại lười nhác lại đi, mà là ném Thôn Thôn cho Chu Nguyên để hắn đem Thôn Thôn đặt ở trên đài tu luyện của nàng.
Thế là hôm nay ở trên Nguyên Sơn diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ. Chỉ thấy phía trên đài tu luyện của Yêu Yêu kia đang có một con thú nhỏ nằm sấp, há to mồm nuốt chửng nguyên khí cuồn cuộn, khiến cho rất nhiều đệ tử khác khi thấy được thì hâm mộ không ngừng.
Mà sau khi kết thúc việc tu hành ở Nguyên Sơn, Chu Nguyên liền trực tiếp ôm Thôn Thôn xuống núi. Sau đó thằng hướng về phía Tàng Kinh lâu mà đi. Từ hôm qua bắt đầu thì trong lòng hắn đã tràn đầy khát vọng đối với nơi này.
Tàng Kinh lâu là một tòa lâu các cổ xưa mà hùng vĩ, đứng sừng sững ở giữa một là núi non trùng điệp. Không ngừng có đệ tử đạp chân trên nguyên khí gào thét mà đến. Không thể nghi ngờ là nơi này chính là một trong những địa phương được hoan nghênh nhất ở ngoại sơn.
Tàng Kinh lâu cực kỳ bao la, trong đó phân chia làm 3 tầng. Tầng thứ nhất đều cất giữ Huyền Nguyên thuật, mà tầng thứ hai chính là Tiểu Thiên Nguyên thuật. Nghe nói ở tầng thứ ba kia có cất giữ Thiên Nguyên thuật chân chính. Bất quá giá cả thuê học lại cực cao, căn bản không phải khả năng mà các đệ tử hiện nay có thể chịu đựng nổi.
Thế nên Chu Nguyên đến thẳng tầng thứ hai.
Đối với hiện tại hắn mà nói thì Tiểu Thiên Nguyên thuật cũng đã đầy đủ rồi.
Số lượng đệ tử ở tầng thứ hai liền ít đi rất nhiều. Bởi vì mặc dù những Tiểu Thiên Nguyên thuật được cất giữ ở nơi đây có uy lực mạnh nhưng cũng càng khó mà tu luyện. Trong khi đó bây giờ, số lượng Nguyên Ngọc ở trong tay mọi người cũng không nhiều, thế nên đều không muốn lãng phí. Tất cả mọi người dự định chờ sau này có đủ Nguyên Ngọc lại tới đây mượn sau.
Tầng thứ hai được trang trí càng thêm tinh xảo so với tầng thứ nhất. Trên từng tòa Bạch Ngọc đài* đang có từng mai từng mai ngọc giản lơ lửng. Trên mặt của ngọc giản cũng có ánh sáng tỏa ra, chiếu thành hình chiếu ở hư không trước mắt, tạo thành rất nhiều văn tự.
*Bạch Ngọc đài: cái đài làm từ ngọc trắng.
– Thế mà có nhiều Tiểu Thiên Nguyên thật như vậy…
Chu Nguyên có chút rung động mà nhìn qua những ngọc giản kia. Tính toán một cách đại khái thì tối thiểu cũng có trên trăm mai ngọc giản. Điều này khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ không gì sánh nổi. Phải biết với loại Tiểu Thiên Nguyên thuật ở cấp bậc này, nếu như là đặt ở Thương Mang đại lục cũng đủ để trở thành bảo bối truyền thừa của các đại thế lực.
Thế mà ở chỗ này lại trở nên phổ biến như thế.
Bởi vậy cũng có thể thấy được, đến tột cùng thì tích lũy của Thương Huyền tông đáng sợ tới nhường nào.
Chu Nguyên liếm môi một cái, ánh mắt trở nên nóng bỏng, tiến từng bước một. bước chân lướt qua từng tòa Bạch Ngọc đài:
– Hạ phẩm Tiểu Thiên Nguyên thuật, Phúc Địa Chi Ấn.
– Hạ phẩm Tiểu Thiên Nguyên thuật, Kiếm Tâm Cương.
– Trung phẩm Tiểu Thiên Nguyên thuật, Thiết Ma Nguyên Thể.
– …
Ánh mắt Chu Nguyên lướt qua từng dòng văn tự được phản chiếu ở phía trước từng mai ngọc giản, phát hiện Tiểu Thiên Nguyên thuật ở nơi này đều được phân chia đẳng cấp một cách tỉ mỉ.
Dựa theo ước định của Chu Nguyên thì chỉ sợ môn ‘Đại phong lôi’ mà hắn đạt được ở bên trong Thánh Tích Chi Địa cũng chỉ được xếp vào hàng trung phẩm Tiểu Thiên Nguyên thuật mà thôi.
– Bây giờ thì mình cần nhất là một loại nguyên thuật về thân pháp*.
*thân pháp: ý chỉ loại pháp thuật dùng khi di chuyển.
Chu Nguyên tự nói. Tính đến bây giờ thì môn Nguyên thuật ‘Long Bộ’ mà lúc trước hắn tu luyện đã có chút lạc hậu. Dù sao đây chẳng qua chỉ là Huyền Nguyên thuật mà thôi. Thế nên Chu Nguyên vẫn muốn tìm một đạo Nguyên thuật liên quan tới thân pháp đạt tới cấp bậc Tiểu Thiên Nguyên thuật.
Bước chân của Chu Nguyên di động chậm rãi, sau thời gian ước chừng nửa nén hương, rốt cuộc thì Chu Nguyên dừng lại ở phía trước một tòa Bạch Ngọc đài, ánh mắt tràn đầy lửa nóng mà nhìn qua ngọc giản cổ xưa ở phía trước mặt.
– Trung phẩm Tiểu Thiên Nguyên thuật, Hóa Hư thuật.
– Thân như huyễn ảnh, hư thực khó dò, giống như mây mù, không thể suy nghĩ.
Đọc tới đây thì trái tim của Chu Nguyên không nhịn được mà đập thình thịch. Hiển nhiên là môn Nguyên thuật tên là ‘Hóa Hư thuật’ này không hề tầm thường. Lúc này, hắn cũng không do dự một chút nào, trực tiếp vươn tay ra chụp về phía viên ngọc giản kia.
Bất quá, ngay tại lúc mà bàn tay của Chu Nguyên vừa mới sắp sửa chạm phải ngọc giản, thì đột nhiên từ bên cạnh cũng có một cái bàn tay trắng nõn giống như ngọc vươn ra cầm về phía một góc khác của ngọc giản.
Chu Nguyên ngẩn người, xoay đầu nhìn lại, vừa vặn cũng là nhìn thấy một đôi mắt sáng đang lườm mình.
Nhìn kỹ lại, chủ nhân của cánh tay kia chính là một cô gái chân dài, mặc một bộ quần áo màu đỏ, dáng người nóng bỏng rất thu hút ánh mắt. Ngoại trừ cô gái tên là Cố Hồng Y kia thì còn có thể là ai?