Bách Hương lâu.
Đây là một toà thực phủ* nằm ở ngoại sơn. Đối với rất nhiều đệ tử ngoại sơn mà nói thì đãi ngộ của nơi này là cực kỳ tốt. Trong đó, nơi này sở hữu rất nhiều món ngon mỹ vị cũng không phải là điều chủ yếu nhất, mà trọng điểm là ở chỗ nguyên liệu nấu ăn đều rất cao cấp. Không chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm ăn mà còn rất có ích lợi cho việc tu luyện.
*thực phủ: quán ăn.
Đương nhiên, đời có thể hưởng thụ món ngon ở trong này cũng cần phải thanh toán bằng Nguyên Ngọc. Thế nên ở giai đoạn ban đầu thì số lượng mà đệ tử có thể tới đây phung phí là cực Kỳ ít.
Mà lúc này, Chu Nguyên chính đang cùng với Yêu Yêu, Thôn Thôn, cùng mấy người Thẩm Vạn Kim, Tiêu Thiên Huyền, tất cả đều là những kiêu tử ở trên Thương Mang đại lục bao trọn một bàn ở đây,xem như chúc mừng việc Chu Nguyên đột phá tới cảnh giới Thái Sơ.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, ngay tại thời điểm mà bọn hắn vừa đi qua cửa của Bách Hương lâu thì Thôn Thôn đột nhiên xông vào bên trong tựa như nổi điên, muốn cản đều cản không được…
– Ha ha. Hôm qua đệ cũng đã được dịp nhìn thấy chỗ Bách Hương lâu này, bất quá tiến cũng không dám tiến vào. Hôm nay được hưởng chút lộc từ Tiểu Nguyên ca, cuối cùng cũng có thể đến đây nếu chút thức ăn tươi.-Thẩm Vạn Kim cười nói, mặt mũi tràn đầy bóng loáng.
Dù sao thì mọi người cũng là mới tới Thương Huyền tông, tất cả đều là một nghèo hai trắng. Cũng đã không còn là những vị kiêu tử được người người sủng ái như trước kia. Thế nên mới bắt đầu thì bọn hắn cũng không có khả năng để tới loại địa phương như thế này.
Chu Nguyên cười cười, nhưng trong nụ cười lại lộ ra vẻ đau lòng. Bởi vì tại thời điểm lúc trước mà hắn gọi món ăn thì đều phát hiện, ở nơi này đều là lấy nguyên liệu nấu ăn chính là Nguyên thú tứ phẩm làm vật liệu chính. Mà lại có một chút linh thang* bí chế cũng được tạo nên từ rất nhiều tài nguyên hiếm có làm phụ gia.
*thang: món canh.
Lúc trước khi mà Chu Nguyên tiến hành khai mạch thì cũng đã từng dùng qua 'Cửu thú Thang' của hoàng thất bọn hắn. Thế nhưng nếu đem So sánh cùng với nơi này thì quả thực là con kiến so với con voi.
Đương nhiên, đồ vật tốt cũng đồng nghĩa với việc giá cả cũng quý. Chỉ một bữa này khiến cho Chu Nguyên tốn mất trọn vẹn 10 viên Nguyên Ngọc.
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên không nhịn được mà trợn mắt nhìn hung hăng về phía Thôn Thôn. Lúc này con chó nhỏ này vẫn còn há hốc miệng, ngoắt ngoắt cái đuôi chảy nước bọt.
– Hôm nay quả thật là Tiểu Nguyên ca quá uy phong. Sau trận này để xem bọn người kia còn dám coi thường người Thương Mang đại lục chúng ta nữa hay không. – Một cô gái có khuôn mặt trứng ngỗng, hơi có vẻ xinh đẹp vừa cười vừa nói.
Tên của cô gái này là Thủy Tịch. Xuất thân từ gia tộc cũng là chúa tể một phương trên Thương Mang đại lục.
Những người khác cũng là cười cười gật đầu.
Có thể nhìn ra được, mấy người bọn họ cũng đã triệt để buông xuống gánh nặng tồn tại trong lòng, bắt đầu lấy Chu Nguyên làm trung tâm chân chính. Hiển nhiên trải qua 2 ngày này, bọn họ cũng đã cảm nhận được sự cạnh tranh kịch liệt ở bên trong Thương Huyền tông này. Nếu như không thể đoàn kết lại với nhau thì cũng chỉ còn nước bị người khác khi dễ, bắt nạt.
Mà bây giờ Chu Nguyên cùng Yêu Yêu lại là hai vị đệ tử nhất đẳng duy nhất của Thương Mang đại lục bọn họ, hơn nữa thực lực cũng là mạnh nhất. Điều tất nhiên sẽ được mọi người xem như là trung tâm.
Chu Nguyên nhìn bọn họ một chút, nói:
– Thẩm Vạn Kim cũng đã nói với ta về việc này. Trong hai ngày này có rất nhiều đệ tử kết đoàn lại với nhau. Duy chỉ có người của Thương Mang đại lục chúng ta là không ai để ý tới. Nói đến cùng thì nguyên nhân cũng đều bởi vì ta, khiến cho các ngươi bị liên lụy.
Hắn cười nhạt một tiếng, nói tiếp:
– Đối với việc kết đoàn lại với nhau thì ta cũng không có hứng thú qua lớn. Bất quá chung quy lại thì chúng ta đều là người đến từ Thương Mang đại lục. Cho nên nếu như ở trong khả năng thì tự nhiên cũng sẽ chiếu cố giúp đỡ một chút.
Thẩm Vạn Kim giơ lên chén rượu, là người đầu tiên nói:
– Kỳ thật có câu nói này của Tiểu Nguyên ca cũng là đủ rồi.
Nói xong, đột nhiên Thẩm Vạn Kim dùng cùi chỏ đụng đụng Tiêu Thiên Huyền đang ngồi trầm mặc ở một bên.
Lúc này sắc mặt của Tiêu Thiên Huyền có chút cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên một chút, do dự một lúc mới nói:
– Lúc rời đi Thương Mang đại lục, phụ thân ta đã từng nói, người đã đưa thiếp tới Đại Chu Vương Triều. Mục đích là muốn kết minh cùng với Đại Chu Vương Triều.
Chu Nguyên nghe vậy thì hơi giật mình, không ngờ vì thành chủ của Thánh Tích thành kia lại làm như vậy? Phải biết có thể nói thực lực của Thánh Tích thành cũng được xếp hạng tại hàng đầu ở trên Thương Mang đại lục, cũng sẽ không hề yếu hơn bao nhiêu so với Đại Võ Vương Triều.
Mà sở dĩ phụ thân của Tiêu Thiên Huyền làm như vậy, có lẽ là đã biết đến mối ân oán giữa Chu Nguyên cùng Tiêu Thiên Huyền, thế nên muốn lấy loại phương thức như thế này để hóa giải thù hận hay sao?
– Thật có quyết đoán. Quả là một nhân vật lợi hại.
Chu Nguyên nói thầm một tiếng. Không ngờ vị thành chủ của Thánh Tích thành này lại vì hắn mà lựa chọn trực tiếp kết minh cùng với Đại Chu. Tuy nói khoảng cách từ Thánh Tích thành tới Đại Chu, Đại Võ cũng rất xa xôi, nếu như có chuyện gì xảy ra thì nước xa cũng không cứu được lửa gần. Bất quá hành động này cũng đã thể hiện một thái độ, thành một loại áp lực làm cho khi Đại Võ muốn gây bất lợi cho Đại Chu sẽ phải chịu sự phân tâm.
Thế nên cách làm của vị thành chủ của Thánh Tích thành này quả thực khiến cho Chu Nguyên không thể không cảm kích.
Chu Nguyên cũng không nhịn được than thầm một tiếng. Trách không được dưới sự lãnh đạo của vị thành chủ này, Thánh Tích thành càng ngày càng trở nên cường đại hơn.
Chu Nguyên nắm chén rượu trầm ngâm một chút, sau đó nâng chén hướng về phía Tiêu Thiên Huyền mà nói:
– Cũng tới lúc kết thúc ân oán trước kia đi thôi!
Sở dĩ Tiêu Thiên Huyền liên tục gây sự với Chu Nguyên ở bên trong Thánh Tích Chi Địa, chủ yếu cũng là bởi vì cô ả Cổ Linh kia liên tục châm ngòi ly gián. Bất quá rốt cục thì Tiêu Thiên Huyền cũng chẳng chiếm được chút chỗ tốt gì cả, ngược lại bị Chu Nguyên giày vò đến chết đi sống lại.
Bây giờ cũng đã rời đi Thương Mang đại lục, cùng đến Thương Huyền tông. Trải qua mấy ngày này tầm mắt của Chu Nguyên cũng đã đề cao. Bây giờ đối với Chu Nguyên thì Tiêu Thiên Huyền đã không còn tạo thành bất kỳ uy hiếp gì nữa.
Nếu như vị thành chủ của Thánh Tích thành kia đã có ý muốn hóa giải mối ân oán này giữa hai người, vậy Chu Nguyên cũng không cần thiết phải tính toán chi ly.
Bờ môi của Tiêu Thiên Huyền hơi giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm điều gì, chỉ là uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Theo hai người cùng uống cạn chén rượu giải ân oán, bầu không khí trên bàn lập tức hòa hoãn náo nhiệt hẳn lên. Dù sao đám người cũng đều là người trẻ tuổi, lại cùng nhau đi tới một nơi lạ lẫm, thế nên rất dễ thông cảm và hòa hợp với nhau.
Món ăn ngon cũng lần lượt được dọn lên trên bàn. Đoàn người cũng là nhịn không được bắt đầu ăn như gió cuốn.
Trong đó tướng ăn của Thôn Thôn là khủng khiếp nhất, miệng rộng mở ra một cái, đồ ăn còn khổng lồ hơn mấy lần so với thân thể của nó liền bị một ngụm nuốt mất…
Yêu Yêu thì tao nhã nhất. Chỉ là thưởng thức một chút thức ăn chay. Ngược lại lại không có hứng thú đối với những món ăn mặn.
Mà theo đông đảo đồ ăn đại bổ được ăn vào trong bụng, sắc mặt mọi người cũng đều trở nên hồng nhuận phơn phớt, thân thể nóng hổi. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được nguyên khí nóng bỏng đang chảy xuôi ở bên trong cơ thể, cuối cùng tràn nhanh chóng vào trong Khí Phủ.
– Ha ha, sư đệ quả là xa hoa. Hiện tại cũng không có nhiều đệ tử có khả năng đến Bách Hương lâu để tiêu phí.
Mà ngay tại lúc mà mọi người đang mải miết ăn đến quên cả trời đất thì đột nhiên có một tiếng cười to truyền đến từ bên cạnh.
Chu Nguyên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người thanh niên đang đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười mà nhìn bọn hắn. Thì ra đây chính là người tên là Kiều Tu, người đã từng mở miệng nói giúp cho Chu Nguyên lúc còn ở trên Nguyên Sơn.
Chu Nguyên cũng là có cảm giác khá tốt đối với người này. Nghe vậy thì liền đứng dậy ôm quyền mà nói:
– Thì ra là Kiều Tu sư huynh.
Ở giữa những đệ tử có bối phận ngang nhau thì lấy tuổi tác để mà xưng hô. Hiển nhiên tuổi tác của vị Kiều Tu này hơi lớn hơn một chút so với Chu Nguyên.
– Cùng ngồi chung với nhau một chút chứ?
Nhìn ra được Kiều Tu tới là có chuyện muốn nói. Bởi vậy Chu Nguyên chỉ chỉ chỗ bên cạnh một chút, đề nghị.
Kiều Tu vui vẻ nhận lời, ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với mọi người một lúc, sau đó mới nhìn về hướng Chu Nguyên, nói:
– Chu Nguyên sư đệ, có hứng thú cùng với mọi người gia nhập đội ngũ của chúng ta hay không?
Kiều Tu cũng không che che lấp lấp mà thẳng thắn nói ra mục đích của mình.
Nghe vậy đám người Thẩm Vạn Kim, Tiêu Thiên Huyền cũng đều an tĩnh lại.
Thần sắc của Chu Nguyên cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn. Hiển nhiên cũng đã đoán được mục đích của Kiều Tu.
Lúc này Kiều Tu cười nói tiếp:
– Hẳn là Chu Nguyên sư đệ cũng đã biết, sự cạnh tranh ở trong ngoại sơn này cũng diễn ra cực kỳ kịch liệt. Mà bây giờ rất nhiều đệ tử ở nơi này cũng đã tạo thành rất nhiều đoàn thể to to nhỏ nhỏ.
– Dù sao thì kết đoàn đùm bọc lẫn nhau cũng tốt hơn là so với đơn độc một mình.
– Mà lại đệ tử của Thánh Châu bản địa có ưu thế quá lớn. Bọn họ quá cường thế, bất kỳ ai không phải là đệ tử của Thánh Châu bản địa đều sẽ bị bọn họ chèn ép một chút.
Kiều Tu nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, chậm rãi mà nói:
– Nghe nói lần tuyển sơn đại điển này cũng chỉ có 10 cái danh ngạch Kim đái* mà thôi. Trong khi đó những đệ tử bản địa của Thánh Châu kia cũng đã tuyên bố rằng, bọn hắn sẽ chiếm toàn bộ 10 cái danh ngạch này. Quả thực là bá đạo vô cùng.
*Kim đái: dây đai lưng màu vàng.
– Danh ngạch Kim đái? – Chu Nguyên nhíu mày, hỏi.
– Xem ra sư đệ cũng không biết những thứ này. – Kiều Thu cười một tiếng, nói:
– Bây giờ chúng ta còn là đệ tử ngoại sơn. Nếu là thông qua kiểm tra được tiến nhập vào một trong bảy ngọn núi thì chính là đệ tử nội sơn.
– Mà đệ tử nội sơn cũng có đẳng cấp phân chia. Từ cao xuống thấp lần lượt là Tử đái* đệ tử, Kim đái đệ tử cùng Hắc đái*``* đệ tử.
*Tử đái: đai lưng tím, *``*Hắc đái: đai lưng đen.
Đệ tử có đẳng cấp khác nhau thì địa vị ở trong bảy ngọn núi cũng như tài nguyên tu luyện nhận được cũng hoàn toàn không giống. Mà mỗi một lần tuyển sơn đại điển, chỉ những người có thể tiến vào 10 vị trí đầu sẽ trực tiếp trở thành Kim đái đệ tử, vượt qua một cấp bậc so với Hắc đái đệ tử.
Mà lại, cũng chỉ có đệ tử tiến vào 10 vị trí đầu mới có tư cách lựa chọn tiến về tu hành ở ngọn núi nào. Về phần những đệ tử khác thì đều là do tông môn phân phối.
Nghe đến đó thì lông mày của Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đồng thời nhíu lại. Mục đích mà bọn họ tới Thương Huyền tông chính là tiến vào Thánh Nguyên Phong, từ đó nhận được đạo Thánh Văn thứ hai mà Thương Huyền lão tổ đã phong ấn ở trong đó.
Nếu như đến lúc đó mà bọn họ bị cưỡng ép phân công đến những ngọn núi khác thì chẳng phải là tốn công vô ích rồi hay sao?
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại, cứ như vậy mà nói thì xem ra trong lần tuyển sơn đại điển này, thì hắn cùng với Yêu Yêu bắt buộc phải chiếm cho mỗi người một cái danh ngạch trong số 10 vị trí đầu.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ liền phải đoạt thức ăn trước miệng cọp đối với những đệ tử Thánh Châu bản địa kia.