Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Sau đó mấy ngày, khe suối ở bên khe núi đều trở nên cực kỳ náo nhiệt, trên trăm tên đệ tử mỗi ngày đều đúng hạn tụ tập ở chỗ này, mà ở chung quanh còn có rất nhiều đệ tử chạy tới đây vây xem.
Mà mỗi ngày Chu Nguyên chính là rút ra một chút thời gian của mình, trợ giúp đám người này đả thông khiếu huyệt.
Bất quá bởi vì nhân số không ít, cho nên cho dù Chu Nguyên có Phá Chướng Thánh Văn tương trợ, cảm ứng vẫn rất là phiền toái, cho nên hiệu suất tự nhiên là bị chậm lại.
Nhưng cho dù vậy, trên cơ bản cũng là có thể bảo trì tốc độ một ngày có thể giúp đám người này đả thông một hay hai cái khiếu huyệt.
Mà đối với loại tốc độ này, Chu Nguyên hơi có vẻ bất mãn, nhưng các đệ tử đến đây tu luyện, lại đều vui mừng hớn hở hài lòng, trên mặt tràn đầy hưng phấn kích động.
Dù sao bọn hắn tu hành ngày bình thường, phải mất vài ngày thời gian mới có thể đả thông được một cái khiếu huyệt, bây giờ tại nơi này của Chu Nguyên, tốc độ đã tăng lên cực kỳ rõ ràng.
Dựa theo cái tốc độ này, Chu Nguyên đã nói một tháng đạt tới Hóa Hư Thuật tiểu thành, nhất định có thể thực hiện được.
Thế là, những ngày này, rất nhiều ánh mắt của các đệ tử nhìn về phía Chu Nguyên, càng ngày lại càng nóng bỏng, trong đó thậm chí còn nhiều thêm một chút kính nể, Chu Nguyên dùng sự thực đã chứng minh bản lãnh của hắn đáng để bọn hắn nể phục. . .
Tại dưới loại tâm tính này, những đệ tử này mỗi ngày sau khi tán đi về, chính là sẽ đối với những đệ tử không có danh ngạch tu luyện, nói khoác tiến độ tu luyện Hóa Hư Thuật của bản thân, đây cũng dẫn tới những đệ tử kia đều đỏ mắt không thôi, hối hận đến ruột đều muốn xanh.
Lúc trước nếu là sớm một chút chịu tin tưởng Chu Nguyên, cũng không thể ngay cả một danh ngạch đều không thể giành được.
Dựa theo tiến độ dưới mắt này, những đệ tử đi theo Chu Nguyên này, rất có thể chỉ một tháng về sau liền sẽ đem Hóa Hư Thuật tu luyện thành công tầng thứ nhất, đến lúc đó, chênh lệch giữa bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ bắt đầu hiển lộ ra.
Một vài tên đệ tử nguyên bản thực lực còn tương đương nhau, nói không chừng liền sẽ bị người kia vượt qua.
Vừa nghĩ đến đây, rất nhiều đệ tử tu luyện Hóa Hư Thuật, trong lòng đều rất lo lắng, lại thêm tại phía bên của Chúc Nhạc tu luyện gần đây tiến triển cũng rất là chậm chạp, còn phải bỏ ra không ít học phí, thế là có một chút đệ tử, cũng lựa chọn từ bỏ Chúc Nhạc, sau đó bắt đầu giữ lại nguyên ngọc của mình, chờ đợi lần tiếp theo chiêu thu đệ tử của Chu Nguyên.
Kể từ đó, tuy nói trong các đệ tử ngoại sơn, người tu luyện Hóa Hư Thuật vuợt qua hơn 100 người, nhưng đệ tử ở bên phía Chúc Nhạc, lại càng ngày càng giảm bớt, tới về sau, cũng chỉ có lưa thưa tầm mười người, nhìn qua thấy cực kỳ thê thảm.
Thế là ở phía sau núi, tuy rất nhiều giảng đường đều vô cùng náo nhiệt, duy chỉ có chỗ của Chúc Nhạc, vắng vẻ quạnh quẽ.
Các giảng sư đệ tử nội sơn nhìn thấy một cảnh này, đều âm thầm kinh hãi, sau đó trong lòng đem cái tên Chu Nguyên này ghi tạc trong lòng, trước đó Chu Nguyên cùng với Chúc Nhạc có xung đột, bọn hắn tự nhiên là không cảm thấy một cái đệ tử ngoại sơn có thể có năng lực gì, cho nên khi Chúc Nhạc mời bọn họ hỗ trợ, bọn hắn đều không do dự liền lựa chọn phong sát Chu Nguyên.
Nhưng bây giờ xem ra, hành động này thật sự là có chút ngu xuẩn.
Cái tên Chu Nguyên kia hiển nhiên cũng không phải là người hiền lành, cũng không thấy hắn cùng với Chúc Nhạc xung đột chính diện, đã đem Chúc Nhạc bức thảm đến mức này.
Thân là đệ tử nội sơn, bọn hắn đều rõ ràng đến ngoại sơn này dạy bảo nguyên thuật là tốt vô cùng, không biết có bao nhiêu đệ tử nội sơn muốn cướp đoạt vị trí này, cái tên Chúc Nhạc kia vì đoạt được vị trí này, cũng đã bỏ ra cái giá không hề nhỏ, kết quả không ngờ lại biến thành dạng thảm như thế này.
- Cái tên Chu Nguyên này, không dễ chọc a. . .
Rất nhiều giảng sư đệ tử nội sơn nhìn thoáng qua sảnh đường của Chúc Nhạc bên kia cực kỳ quạnh quẽ, âm thầm cảm thán.
Thế là, tại thời điểm dạy bảo đệ tử bình thường, bọn hắn sẽ thỉnh thoảng để lọt nói một chút ý, tỉ như là nói tán dương bản lãnh của Chu Nguyên, những lời này nếu truyền đi, không thể nghi ngờ chính là tại muốn tạo thiện cảm với Chu Nguyên, về phần trước đó những cái được gọi là phong sát, cũng là lặng yên tiêu biến.
Hiển nhiên hạ tràng của Chúc Nhạc cũng hù sợ bọn hắn, dù sao ai cũng không biết rằng, Chu Nguyên ngoại trừ biết dạy Hóa Hư Thuật, còn có thể dạy những nguyên thuật khác hay không?
Vạn nhất chọc tới hắn, hắn cũng bắt đầu giảng dạy nguyên thuật của bọn hắn, cái tên Chúc Nhạc kia bây giờ, chính là vết xe đổ.
Giảng đường của Chúc Nhạc.
Sắc mặt Chúc Phong tái nhợt nhìn trong sảnh đường lác đác quảnh quẽ, trong sảnh đường chỉ có tầm mười cái thân ảnh, kỳ thật cũng mang vẻ mặt hốt hoảng, nhìn qua bọn hắn căn bản cũng không có bộ dáng tu luyện, tâm tư cũng không biết đang bay đi đâu rồi.
- Đại ca, không thể tiếp tục như vậy, bằng không, chỉ sợ sẽ không còn ai muốn đến nơi này tu luyện.
Chúc Phong nhìn về phía Chúc Nhạc, gấp giọng nói.
Chúc Nhạc giảng dạy nguyên thuật, chính là một thu nhập rất lớn, hắn cũng có thể thu hoạch được không ít lợi từ đại ca mình, cái này cũng khiến cho hắn ở trong ngoại sơn trải qua cực kỳ thoải mái, chung quanh luôn luôn vây quanh rất nhìu đệ tử, thổi phồng tang bốc hắn.
Bây giờ Chúc Nhạc lại bị Chu Nguyên nhiều lần áp chế, thu nhập nguyên ngọc cũng bị giảm mạnh, dẫn đến những ngày này Chúc Phong cũng rất là xấu hổ.
Khuôn mặt Chúc Nhạc không biểu tình, không có ba động gì, bất quá chỗ sâu trong ánh mắt kia, hiển nhiên là có hỏa diễm đang thiêu đốt, ánh mắt của hắn trông về phía xa, vượt qua dãy núi, phảng phất là nhìn thấy sự náo nhiệt trong khe núi kia.
Cùng sự vắng lặng nơi này của hắn, hoàn toàn khác biệt.
Chúc Nhạc nhìn thoáng qua Chúc Phong, thản nhiên nói:
- Một tên đệ tử ngoại sơn, cũng muốn cưỡi lên trên đầu của ta, xem ra ta cũng cần phải dạy dỗ hắn một chút, cái gì gọi là tôn trọng tiền bối sư huynh.
Thanh âm hắn vừa rơi xuống, trực tiếp liền cất bước đi ra khỏi giảng đường.
Chúc Nhạc đi ra phía sau núi, cuối cùng đi đến một ngọn núi cao nhất ở ngoại sơn, tại một tòa đình viện ở phía trước sườn núi kia chợt ngừng lại.
Tại bên trong thạch đình này, Trần Viên nhìn thấy Chúc Nhạc, cười cười , nói:
- Xem ra lần này ngươi nhịn không được a.
Chúc Nhạc ôm quyền thi lễ một cái, đi tới phía trước, cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra một cái hộp lớn, để lên bàn, hộp xốc lên, đúng là đã đổ đầy chỉnh tề nguyên ngọc bên trong.
- Trần sư thúc, đây là 2000 viên nguyên ngọc, còn xin ngài vui vẻ nhận lấy.
Chúc Nhạc nói.
Trần Viên xòe bàn tay ra sờ lên trên nguyên ngọc lạnh buốt, cười nói:
- Hay, là ngươi rất biết cách làm người.
Ánh mắt của hắn liếc tới một cái hướng khác, lắc đầu nói: - Những tiểu tử vừa tới này, từng cái đều trẻ tuổi nóng tính, không biết quy củ là gì, không duyên cớ được nhiều chỗ tốt như vậy, lại không biết đến đây hiếu kính một chút.
Khóe miệng của hắn có một sự châm chọc nổi lên.
Chúc Nhạc cười cười , nói:
- Người trẻ tuổi vừa mới tới Thương Huyền tông, còn không phân rõ thân phận của mình, còn tưởng rằng là đại lục vắng vẻ trước kia, được những người khác thổi phồng là thiên kiêu, cho nên làm việc tự nhiên không biết phân nặng nhẹ."
Trần Viên cười híp mắt gật gật đầu , nói:
- Ngươi muốn thế nào? Tiểu tử kia mặc dù làm việc khá tùy tiện, nhưng thật nếu muốn nói, cũng chưa làm trái với quy củ ở trong tông.
Chúc Nhạc khóe miệng nổi lên một nụ cười , nói:
- Môn quy mặc dù cũng không có nói đệ tử ngoại sơn không có tư cách dạy bảo, nhưng Trần sư thúc cũng đừng quên, cũng có một cái quy củ, cùng một loại nguyên thuật, người dạy bảo ngoại sơn chỉ cần một người là đủ.
Trần Viên hai mắt chợt nhắm lại , nói:
- Đúng là có một quy củ như vậy. . . Có điều tiểu tử kia chỉ là đệ tử ngoại sơn, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy lực đi áp người? Nói như vậy, đệ tử nội sơn đi khi dễ đệ tử ngoại sơn, khó tránh khỏi sẽ bị người khác lên án."
Chúc Nhạc cười nhạt một tiếng , nói:
- Nếu như ta muốn dùng biện pháp này để đối phó hắn, sớm đã đem hắn dẫm ở dưới chân rồi.
Hắn nhìn Trần Viên , nói:
- Tiểu tử này không phải tự xưng là Hóa Hư Thuật có thành tựu cao sao? Ta không cùng với hắn so những mặt khác, cũng chỉ cùng với hắn so nhau Hóa Hư Thuật, ai có Hóa Hư Thuật mạnh hơn, dĩ nhiên chính là đạo sư thích hợp nhất.
- Trần sư thúc cảm thấy thế nào?
Trần Viên nghe vậy, không nhịn được chợt cười một tiếng, nói:
- Chỉ so nhau Hóa Hư Thuật thôi sao? Ngươi thật sự là rất nhạy bén.
Mặc dù nghe nói cái tên Chu Nguyên kia đã tu luyện thành công Hóa Hư Thuật tầng thứ nhất, nhưng Chúc Nhạc tu luyện cái nguyên thuật này đã hai năm, nghĩ đến cái tên Chu Nguyên kia cho dù thiên phú có cao hơn nữa, cũng không có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không đến một tháng lại vượt qua được Chúc Nhạc a?
Mà ngoài ra, Chúc Nhạc lựa chọn tỷ thí nguyên thuật, cái này cũng không phải là tỷ thí nguyên khí, không tồn tại việc lấy lớn hiếp nhỏ, truyền đi cũng đều có thể dễ dàng tiếp nhận.
- Thôi được, việc này rất dễ dàng.
Trần Viên gật gật đầu.
Đối với việc Chu Nguyên nhiều lần ở bên trong ngoại sơn nhấc lên nhiều gợn sóng, Trần Viên cũng có một chút không thích, đương nhiên trọng yếu nhất chính là, tiểu tử này hoàn toàn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nửa điểm hiếu kính hắn cũng không biết, cho nên Trần Viên cũng không để ý để cho hắn hiểu được cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
- Ta sẽ truyền lời ra, sau năm ngày, hai người các ngươi sẽ tỷ thí Hóa Hư Thuật, ai có thể thắng được, liền có thể trở thành giảng sư duy nhất duy nhất được phép giảng dạy Hóa Hư Thuật trong ngoại sơn.
Nghe được lời nói này của Trần Viên, trong mắt của Chúc Nhạc cuối cùng có một vẻ vui mừng dũng mãnh tiến ra, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về vị trí phía khe núi, ánh mắt trong chỗ sâu xuất hiện một tia lạnh lẽo cùng với sự mỉa mai.
Chu Nguyên ơi Chu Nguyên, muốn đấu với ta, ta có biện pháp muốn đùa chơi chết ngươi!