Năm ngày sau, Chu Nguyên cùng Chúc Nhạc sẽ dùng phương thức tỷ thú nguyên thuật để xem ai có đủ tư cách dạy Hoá Hư Thuật. Sự việc này rất nhanh đã truyền khắp ngoại sơn.
Mà việc này không thể nghi ngờ chính là đã tạo ra chấn động to lớn.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, đây là sự phản kích của Chúc Nhạc.
Tất cả mọi người đều biết, Chu Nguyên đối với việc tu luyện Hóa Hư Thuật có thiên phú cực cao, nhưng mà dù sao, thời gian hắn tu luyện Hóa Hư Thuật cũng chưa tới một tháng.
Còn Chúc Nhạc, đã tu hành gần hai năm rồi.
Loại tỷ thí nguyên thuật thuần túy này vừa nhìn cũng thấy được là Chu Nguyên đang ở thế yếu.
-Quá vô sỉ rồi! Ai có Hóa Hư Thuật ở cấp độ cao thì có thể nói hắn dạy dỗ sẽ tốt sao?
-Đúng vậy, Chu Nguyên tu hành Hóa Hư Thuật mới một tháng đã có thể tu thành Hóa Hư Thuật Đệ Nhất Trọng, Chúc Nhạc có thể làm được sao?
-Chúc Nhạc rõ ràng đang cố ý giở trò!
". . ."
Tiếng bàn luận xôn xao khắp ngoại sơn, đặc biệt là những đệ tử muốn được học pháp thuật của Chu Nguyên đều giúp hắn nói chuyện. Dù sao đối với bọn họ, cách mà Chu Nguyên tu hành vừa tốn ít nguyên ngọc, lại có hiệu suất càng cao.
Nếu như Chu Nguyên bị tước tư cách giảng dạy, bọn hắn chỉ có thể đi theo Chúc Nhạc.
Vậy thì chẳng có gì phải nghi ngờ khi bọn hắn phải bỏ ra nhiều thời gian hơn và nhiều nguyên ngọc.
Thế nhưng bọn hắn cũng không dám lớn tiếng phản đối. Dù sao đệ tử tu luyện Hóa Hư Thuật ở trong ngoài núi cũng chỉ là một bộ phận.
Cho nên, phần nhiều đệ tử là tới đây hóng chuyện thị phi, đặc biệt là đệ tử quê gốc ở Thánh Châu. Chu Nguyên gần đây danh tiếng quá nổi trội, bọn chúng cũng khó chịu không ít, bây giờ nhìn thấy Chúc Nhạc ra mặt chèn ép hắn, tự nhiên bọn chúng cũng cảm thấy vui mừng.
Hơn nữa, việc này do quản sự ngoại sơn là Trần Viên định ra, các đệ tử khác cũng không phản đối được.
. . .
Trong khe núi.
Tin tức Chúc Nhạc cùng Chu Nguyên tỷ thí nguyên thuật rất nhanh đã truyền tới tai Chu Nguyên.
Chu Nguyên đang ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ là trăm tên đệ tử tu hành Hoá Hư Thuật trước mặt lại bất bình tỏ thái độ.
-Chúc Nhạc quá khinh người!
-Chúng ta ở đây tu hành Hóa Hư Thuật, còn phải đợi hắn đồng ý hay sao?
-Chỗ của hắn vừa đắt vừa không có hiệu suất, ai muốn đi.
". . ."
Cố Hồng Y cũng nhíu mày, nàng đi tới bên cạnh Chu Nguyên, nói:
-Chúc Nhạc kia khinh người quá đáng, không thèm nói trước cho ngươi một tiếng, cũng không thèm quan tâm ngươi có đồng ý tỷ thí hay không!
Tin tức này là do lan chuyện ra bên ngoài mới tới tai Chu Nguyên, bởi vậy có thể thấy được, Chúc Nhạc căn bản cũng không quan tâm ý kiến của Chu Nguyên như thế nào.
Chu Nguyên cười nhạt nói:
-Hiển nhiên có người từ lâu đã nhìn ta mà khó chịu.
Chúc Nhạc định ra loại tỷ thí này, hắn vốn chỉ là một đệ tử nội sơn, không có tư cách đưa ra quy định này, chuyện này phải có sự đồng ý của Trần Viên – quản sự ngoại sơn mới được.
-Ngươi định làm như thế nào?
Cố Hồng Y trong mắt có chút sầu lo, tuy nói Chu Nguyên đã tu hành được Hóa Hư Thuật Đệ Nhất Trọng, nhưng mà Chúc Nhạc đã đạt được cấp độ này từ lâu rồi.
Mà loại tỷ thí này, tuy nói chỉ là tỷ thí nguyên thuật, cũng không phải là chân chính chiến đấu, nhưng đối với Chu Nguyên mà nói thì thực sự không công bằng.
-Nếu đối phương đã ra chiêu, ta dĩ nhiên phải tiếp.
Chu Nguyên cười nói.
Thực ra hắn sớm đã biết Chúc Nhạc sẽ không từ bỏ, dù sao hắn đây coi như là đang ngăn cản tài lộ của Chúc Nhạc. Nhưng Chu Nguyên cũng hiểu rõ, bản thân hắn muốn tiếp tục kiếm nguyên ngọc, vậy thì nhất định phải giải quyết Chúc Nhạc phiền toái này.
Bây giờ đối phương ra chiêu, không thể nghi ngờ đây chính là cơ hội tốt nhất.
Hai người bọn họ đều trông vào việc giảng dạy nguyên thuật để có thu nhập, tự nhiên phải đối đầu để đuổi một người đi.
Chu Nguyên cũng không định dạy người những đạo nguyên thuật khác, bởi vì hắn cũng không muốn đắc tội với nhiều người. Dù sao hắn cũng chỉ là một đệ tử ngoại sơn.
Cố Hồng Y thấy sắc mặt Chu Nguyên không đổi, ngược lại có chút thưởng thức, nhưng trong mắt vẫn lo lắng không vơi, nàng biết Chúc Nhạc kia lợi hại, hắn chính là một đệ tử nội sơn.
-Trước đây ta từng nghe Chúc Nhạc nói, hắn đã đả thông bốn mươi mốt đạo khiếu huyệt, chỉ là có thể hắn còn có điều che giấu.
Cố Hồng Y nói cho Chu Nguyên việc mà nàng biết.
Chu Nguyên hai mắt nhắm lại, nói:
-Người này rất có tâm cơ, sợ là không dễ dàng để lộ như vậy.
Bốn mươi mốt đạo khiếu huyệt, sợ chỉ là ngụy trang, nếu không sau khi Chúc Nhạc biết hắn đã tu thành Hoá Hư Thuật Đệ Nhất Trọng, mà bày ra loại tỷ thí nguyên thuật này.
Rõ ràng, hắn rất tự tin đối với bản thân.
Chỉ là Chúc Nhạc có lòng tin, nhưng Chu Nguyên cũng không dễ dàng để kẻ khác khinh thường như vậy.
Ánh mắt của Chu Nguyên nhìn về phía phía đám đệ tử đang xôn xao ở phía dưới, bình tĩnh nói:
-Không cần hốt hoảng, nếu Chúc Nhạc đã muốn tỷ thí, ta tiếp chiêu hắn là được.
Nghe thấy Chu Nguyên tiếp nhận cuộc tỷ thí này, đông đảo đệ tử cũng không tiếp tục lớn tiếng xôn xao, chỉ là liếc mắt nhìn nhau, trong đáy mắt vẫn ẩn ẩn tia lo lắng.
Rõ ràng là bọn họ sợ chẳng may Chu Nguyên thua, bọn họ đành phải tới chỗ Chúc Nhạc để tu hành.
Chẳng qua hiện nay sự tình đã định, bọn hắn lo lắng cũng là không có tác dụng, chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi năm ngày sau, trận tỷ thí nguyên thuật diễn ra.
. . .
Hôm nay sau khi kết thúc việc tu hành, đám đệ tử đã tản đi, nhưng tiếng xôn xao vẫn như cũ không dứt. Có thể đoán ra được, thời gian năm ngày này cho tới khi trận tỷ thí nguyên thuật xảy ra, nó sẽ là tin nóng được toàn bộ ngoại sơn để ý tới.
Chu Nguyên ngược lại không hề để ý tới những tin này, thẳng đường trở về tiểu lâu.
Trước cửa tiểu lâu vẫn là lão già mặc áo xám mỗi ngày đều đúng hẹn tới, sau đó ông sẽ cùng Yêu Yêu ở trên tấm ngọc dùng nguyên văn làm cờ, trắng đen chém giết, vui vẻ một trận mới rời đi.
Chu Nguyên đứng sau lưng Yêu Yêu, nhìn miếng ngọc kia, thần hồn ở ấn đường đau nhức, dường như có cái gì đó sắp xảy ra.
Chu Nguyên biết đây là dấu hiệu thần hồn từ Hư Cảnh bước vào Thực Cảnh.
Những ngày này quan sát hai người kia lấy nguyên văn đánh cờ, đối với hắn mà nói, rõ ràng là có lợi lớn.
Đánh cờ hồi lâu, hai ngươi vẫn như cũ chưa phân thắng bại.
Lão già áo xám tiếc nuối thở dài một hơi, nhìn về phía Yêu Yêu, trong ánh mắt càng thêm hứng thú, nói:
-Thật không biết là ai đã dạy bảo ngươi, tuổi còn nhỏ như vậy mà trình độ nguyên văn lại thâm hậu như thế.
-Nếu là chờ ngươi thần hồn tăng lên, một đạo nguyên văn của ngươi thực sự không thể tưởng tượng được uy lực.
Đối mặt với sự khen ngợi của lão già, gương mặt xinh đẹp không tì vết của nàng vẫn chẳng có chút dậy sóng, trên da thịt trắng nõn lộ ra bộ dạng uể oải.
-Lão tiên sinh hẳn là một trong hai vị trưởng lão ngoại sơn nhỉ?
Yêu Yêu bỗng nhiên nói.
Lão già áo xám giật mình, có chút kinh ngạc nói:
-Sao ngươi lại biết?
Yêu Yêu mấp máy đôi môi đỏ mà nói:
-Hai vị trưởng lão ngoại sơn là quản sự cao nhất, chỉ là ngày thường không để tâm tới tục sự, mọi việc đều giao cho Trần Viên quản lý.
-Trình độ nguyên văn của ngài thật lợi hại, ở ngoại sơn này, cho dù là trưởng lão cũng phải khuất phục.
Lão già áo xám cười nói:
-Tiểu nha đầu ngươi là đang thay đổi biện pháp để tự khen chính mình sao?
Chợt hắn gật gật đầu, nói:
-Lão phu Tông Minh, đích thật là trưởng lão ngoại sơn.
Chu Nguyên ngạc nhiên nhìn ông một cái, rõ ràng không hề nghĩ tới ông già này lại có thân phận cao như vậy, trưởng lão ngoại sơn chính là thân phận cao nhất ở ngoại sơn, Trần Viên ở trước mặt ông cũng phải cúi đầu.
Yêu Yêu đưa tay chống cằm, nói:
-Nếu ngài đã nhận là trưởng lão ngoại sơn, vậy ta muốn nói ngài, Trần Viên kia năm lần bảy lượt nhằm vào Chu Nguyên, các ngài cũng mặc kệ không quản sao?
Lão già áo xám hài hước nói:
-Thì sao? Ngươi muốn cáo trạng à?
-Trần Viên kia đặt ra quy định tỷ thí nguyên thuật, rõ là không hợp quy củ.
Yêu Yêu thản nhiên nói.
Lão già Tông Minh cười nói:
-Ai bảo tiểu tử này gan cũng quá lớn, muốn cướp cơm của Chúc Nhạc.
Hắn cười, nhìn Chu Nguyên, nói:
-Nhưng nếu nàng đã mở miệng, nếu ngươi không muốn, cuộc tỷ thí này ta sẽ huỷ bỏ cho ngươi.
Chu Nguyên nghe vậy thì là cười một tiếng, lắc đầu nói:
-Không cần huỷ bỏ, chỉ là hy vọng trận tỷ thí nguyên thuật kia lúc diễn ra sẽ công bằng một chút là được.
Trần Viên dường như không thích hắn, cho nên hắn cũng không muốn lúc tới trận tỷ thí này diễn ra, lại đưa ra yêu sách gì.
Trong mắt Tông Minh hiện lên tia kinh ngạc, rõ ràng không nghĩ tới Chu Nguyên không hề e ngại. Ông già hăng hái nói:
-Tiểu tử này, ngươi có can đảm cùng Chúc Nhạc tỷ thí Hóa Hư Thuật ư?
-Nếu là so nguyên khí, hiện tại ta không bằng hắn, nhưng nếu so Hoá Hư Thuật, hắn muốn thắng ta e là không dễ như vậy đâu.
Chu Nguyên bình tĩnh nói.
-Giảng dạy nguyên thuật, miếng bánh này không nhỏ, ta cắn một miếng cũng không nỡ trả lại đâu.
-Chúc Nhạc muốn đá ta ra, thực ra, ta cũng muốn đem hắn giải quyết, chiếm chọn miếng bánh này.
Tông Minh nhìn Chu Nguyên, cười nói:
-Tuổi còn nhỏ, dã tâm lại không nhỏ.
Hắn cuối cùng gật gật đầu, nói:
-Mặc dù không biết ngươi từ đâu mà có lòng tin như vậy, nhưng ngươi yên tâm, trận này tỷ thí nguyên thuật này không ai có thể động tay động chân gì, đến lúc đó ta tự mình chủ trì.
Tông Minh đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Yêu Yêu cùng Chu Nguyên một chút, nói:
-Không biết chuyện gì xảy ra, ta luôn cảm giác được Thương Huyền Tông có hai tiểu tử các ngươi sẽ trở nên rất náo nhiệt. . .
Hắn phất tay rồi xoay người rời đii.
Nhìn thân ảnh lão già rời đi, Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên, nói:
-Ngươi có nắm chắc không? Chúc Nhạc hẳn đã chuẩn bị kỹ.
Chu Nguyên mỉm cười, nói:
-Yên tâm đi, vốn đẹ dự định mấy hôm này sẽ đi đổi Cửu Long Điển, bây giờ xem ra, chỉ có thể toàn lực tu hành Hóa Hư Thuật. . .
Trong con mắt của hắn hiện ra tia u lãnh.
-Đến lúc đó, coi như là tặng cho Chúc Nhạc một chút kinh ngạc đi.