Thời gian năm ngày này, cuộc tỷ thí nguyên thuật của Chu Nguyên và Chúc Nhạc chính là tin tức được toàn bộ ngoại sơn chú ý nhấy, vô số đệ tử đều chăm chú theo dõi động tĩnh.
Ai cũng không nghĩ tới, Chúc Nhạc sẽ dùng loại phương thúc này để phản kích Chu Nguyên.
Mà sự việc này rõ ràng cho thấy Chúc Nhạc rất thông minh, tỷ thí nguyên thuật, không ai dám nói Chúc Nhạc hắn ỷ mạnh hiếp yếu.
Kể từ đó, tình cảnh của Chu Nguyên rõ ràng rất không ổn, dù sao trong suy nghĩ của mọi người, dù Chu Nguyên có thiên phú như thế nào đối với việc tu hành Hóa Hư Thuật, nhưng chỉ sợ vẫn không sánh bằng Chúc Nhạc ở trên hắn đã tu luyện hai năm.
Dù sao, có thể trở thành nội sơn đệ tử, Chúc Nhạc cũng không dễ đối phó như trong tưởng tượng.
Trong các ngoại sơn đệ tử, không ít người cảm thấy lo lắng, nếu Chu Nguyên thua, vậy bọn hắn cũng chỉ có thể tới chỗ Chúc Nhạc học tu hành Hóa Hư Thuật mà thôi. . .
Một toàn lầu nhỏ ở ngoại sơn.
Lục Phong toàn thân y phục trắng đang ngồi xếp bằng ở trong thạch đình, nguyên khí giữa thiên địa, cuồn cuộn mà đến, hóa thành bạch khí, thuận theo hơi thở, tràn vào trong cơ thể.
Sau lưng có một âm thanh xé gió, Lục Phong mở mắt phát hiện một tên thanh niên áo lam đứng ở sau lưng, thanh niên con mắt hẹp dài, cười híp mắt, chỉ là dáng tươi cười lại mang cảm giác như một lưỡi đao sắc làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Thanh niên áo lam tên là Dương Tu, cũng là một nhân vật nổi danh trong các đệ tử ngoại sơn, xếp thứ ba trong thập đại ngoại sơn đệ tử, sau Lục Phong và Cố Hồng Y.
-Ha ha, ngươi có nghe nói gì không? Tiểu tử Chu Nguyên kia muốn cùng Chúc Nhạc tỷ thí Hóa Hư Thuật đó.
Dương Tu cười híp mắt nói.
Lục Phong sắc mặt lạnh nhạt, nói:
-Không biết tự lượng sức.
Dương Tu cười nói:
-Xem ra ngươi cũng không vừa mắt hắn.
Lục Phong sắc mặt bình tĩnh, nói:
-Hắn không có tư cách đó, chỉ là người này tâm cơ rất sâu, cố ý tiếp cận Hồng Y, có lẽ là muốn trèo cao.
-Gần đây hắn cùng Hồng Y tiếp xúc quá nhiều.
Mí mắt Lục Phong khẽ cụp xuống, trong mắt lướt qua một tia hàn ý.
-Người này, thật là không thức thời, vốn dĩ ta đã đi cảnh cáo hắn.
Lục Phong lẩm bẩm.
Nghe Lục Phong nói, Dương Tu cười một tiếng, nói:
-Tiểu tử này thật không may, chọc phải ngươi. . .
Lục Phong thản nhiên nói:
-Chỉ là xem ra bây giờ cũng không cần ta xuất thủ, Chúc Nhạc mặc dù chỉ là đệ tử đai đen, nhưng dù sao cũng vào nội sơn, cho dù chỉ là tỷ thí Hóa Hư Thuật, cũng có thể đem tiểu tử kia cho một bài học.
-Tên Chúc Nhạc cũng không có nhiều năng lực, những năm này, vẫn chỉ là nội sơn đệ tử đeo đai đen.
Trong lời nó của Dương Tu rõ ràng là vô cùng khinh thường Chúc Nhạc.
Lục Phong nhìn hắn một cái, nói:
-Ngươi cũng đừng coi thường hắn, Chúc Nhạc rất có tâm cơ, sợ là ẩn giấu không ít.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng trong ngoại sơn, trong mắt không gợn sóng, chỉ có băng lãnh cùng khinh miệt nổi lên.
-Chờ Chúc Nhạc dạy dỗ cho tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia một bài học, hắn hẳn là sẽ trung thực một chút.
-Một tên điện hạ tới từ miền đát xa xôi cũng dám cùng với Lục Phong ta giành nữ nhân!
Lục Phong khóe miệng khẽ cong, nói với Dương Tu:
-Đến lúc đó, chúng ta cũng đi xem trận tỷ thí này một chút đi.
. . .
Những ngày này, trong khe núi, việc tu hành ngược lại là chưa từng gián đoạn, Chu Nguyên vẫn như cũ giúp đỡ đám người đả thông khiếu huyệt, chỉ là hắn dành nhiều thời gian hơn để tự mình tu hành.
Bên khe suối, đông đảo đệ tử thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Nguyên, ánh mắt có chút phức tạp.
Bọn hắn có thể cảm giác được, Chu Nguyên những ngày này dường như là đang tranh đoạt từng giây gấp rút tu luyện, điều này đối với bọn hắn mà nói chính là cảm thấy, Chu Nguyên không có niềm tin có thể đánh bại Chúc Nhạc
Cho nên trong lòng bọn họ liên tục than thở, ở đây theo Chu Nguyên tu luyện rõ ràng tiến trình phát triển rất khả quan.
Nghĩ tới vài ngày nữa không được ở đây tu luyện, bọn hắn đều cảm thấy buồn phiền.
Sau khi kết thúc tu hành, đám đệ tử từ từ rời đi, Cố Hồng Y bước tới bên Chu Nguyên, nói:
-Này, hai ngày nay, trạng thái của ngươi có chút không đúng.
Nàng cũng là cảm giác được, hai ngày nay Chu Nguyên trầm mặc rất nhiều, cả người dường như đều căng thẳng lên, dường như là cảm nhận được áp lực do Chúc Nhạc mang đến.
Chu Nguyên chậm rãi mở hai mắt, bất đắc dĩ cười nói:
-Dù sao thời gian tu hành Hoá Hư Thuật của Chúc Nhạc cũng nhiều hơn ta, ta đương nhiên phải tăng tốc tu hành.
-Nước tới chân mới nhảy…
Cố Hồng Y bĩu bĩu, nàng do dự một chút, thấp giọng nói:
-Có muốn ta giúp không, ta có thể tìm người triệu hồi Chúc Nhạc trở về nội sơn.
Lão tổ tông nhà nàng chính là Phong Chủ của Hồng Nhai Phong, địa vị cực cao, chỉ cần mở miệng nói, triệu hồi một nội sơn đệ tử cũng không phải việc khó..
Chu Nguyên lại kinh ngạc nhìn Cố Hồng Y, không nhịn được cười nói:
-Ngươi không phải ghét nhất người đi cửa sau sao?
Nhớ rõ ban đầu, Cố Hồng Y vì nghĩ Chu Nguyên dựa vào quan hệ mà trở thành nhất đẳng đệ tử, cho nên nàng đối với hắn vô cùng không chào đón.
Mày bây giờ, với tính tình kiêu ngạo của Cố Hồng Y, vậy mà nàng muốn giúp hắn, điều này làm cho Chu Nguyên cực kỳ kinh ngạc.
Cố Hồng Y nghe vậy, gương mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ lên, chợt nàng hung hăng liếc Chu Nguyên một cái, nói:
-Ta là vì rất nhiều ngoại sơn đệ tử muốn tu hành Hóa Hư Thuật mà suy nghĩ, ngươi có bản sự này, dĩ nhiên là người thích hợp nhất, vì sao muốn đổi người?
-Còn có, ngươi đã đồng ý với ta, sẽ giúp ta tu thành Hóa Hư Thuật Đệ Nhị Trọng, nếu ngươi bị phán định không có tư cách giảng dạy, vậy ta làm sao bây giờ?
Chu Nguyên cười, trong lòng đối với Cố Hồng Y ngược lại có nhiều thêm một chút hảo cảm, nhưng hắn vẫn vung tay, nói:
-Vậy đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng việc này ta tự mình giải quyết.
Dù sao nếu dựa vào quan hệ với Cố Hồng Y, nếu chuyện này truyện ra ngoài, đối với thanh danh của hắn và Cố Hồng Y là điều không tốt.
Chúc Nhạc cũng không đủ tư cách để ép hắn đi dựa vào quan hệ với nữ nhân.
Cố Hồng Y thấy thế, hừ nhẹ một tiếng, nói:
-Ta xem ngươi còn có thể cậy mạnh đến mức nào.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tỏng lòng nàng lại thở dài một hơi, nếu Chu Nguyên thực sự đồng ý nhận sự giúp đỡ của nàng, mặc dù nàng hiểu nhưng e là đối với hắn sẽ có chút thất vọng.
Người thiếu niên trước mắt này, lúc cười lên mặc dù rất ôn hòa tuấn lãng, nhưng này trong xương cốt kiêu ngạo, rõ ràng không ai có thể so sánh.
-Vậy ngươi tu luyện cho tốt, thật muốn xem vài ngày nữa, ngươi có thể tu luyện Hoá Hư Thuật tới độ nào…
Cố Hồng Y linh hoạt xoay người rời đi, một vòng hồng ảnh, giống như lửa nóng nhảy nhót.
. . .
Năm ngày thời gian, dưới sự mong mỏi chờ đợi của rất nhiều ngoại sơn đệ tử, ngày tỷ thí cuối cùng cũng đến.
Sáng sớm ngày thứ năm, khi tia nắng sớm xuyên qua tầng mây chiếu rọi khắp dãy núi hùng vỹ, một đêm yên tĩnh ở ngoại sơn qua đi, tất cả đều trở nên sôi nổi ồn ào.
Vô số đạo thân ảnh, chân đạp nguyên khí đằng vân mà đến.
Trước cửa, khi Chúc Nhạc chuẩn bị đi ra ngoài, Chúc Phong đã đứng chờ ngoài cửa, nói.
-Đại ca, hôm nay cuối cùng có thể đòi lại mọi thứ rồi.
Chúc Phong nhìn thần thái sáng lạng của Chúc Nhạc, cười nói.
Chúc Nhạc sắc mặt nhàn nhạt, hắn nhìn thấy ngoại sơn sôi trào kia, hai mắt nhắm lại, cuối cùng một tia khinh thường cười lạnh từ khóe miệng hiện ra, chân giẫm một cái, nguyên khí dâng lên.
-Đi thôi, sau ngày hôm nay, ta muốn Chu Nguyên kia không nói tới ba chữ: Hoá Hư Thuật!