Khi Chúc Nhạc nuốt viên đan dược màu đỏ tươi vào bụng, có một cỗ khí nóng bỏng bộc phát ra, giống như nham thạch, làm cho kinh mạch điên cuồng vận chuyển.
Đan dược này có tên là ‘Phá Giai Đan’, nghe nói nó có thể trong thời gian ngắn làm ho uy lực nguyên thuật tăng lên, nhưng mà nó cũng để lại di chứng, chỉ là lúc này Chúc Nhạc vì bắt buộc phải lấy được thắng lợi, cũng không thể lo nghĩ vẹn toàn những thứ này.
Hắn biết, nếu như hắn bại trong tay Chu Nguyên, chỉ sợ thể diện sẽ không còn gì.
Cho nên, hắn tuyệt đối không thể thua.
Những tia máu đỏ từ trong mắt Chúc Nhạc nổi lên, trong mắt hắn lướt qua một vòng lệ khí, kế tiếp, tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt, mây mù quanh quẩn quanh thân, trong lúc mơ hồ hiện lên một luồng sáng màu đỏ.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại lần nữa bỏ lại Chu Nguyên ở phía sau.
Dựa vào viên ‘Phá Giai Đan’ này, tốc độ Hóa Hư Thuật của Chúc Nhạc dường như có thể so với khiếu huyệt đả thông hơn sáu mươi đạo.
Vù!
Xung quanh Thanh Sơn lại lần nữa vang lên tiếng xôn xao, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Chúc Nhạc, ai cũng không nghĩ tới, Chúc Nhạc lại thâm tàng bất lộ như vậy.
-Thật không thể đùa!
Đám người lắc đầu, bởi vì Chúc Nhạc lần này bạo phát tốc độ thật đáng sợ, thân hình của hắn cơ hồ triệt để biến thành mây mù, cho dù là đầy trời có nguyên khí mạnh liệt gào thét, cũng không gây trở ngại hắn.
Loại trình độ Hóa Hư Thuật này dường như là đệ nhị trọng.
-Hóa Hư Thuật của Chúc Nhạc lợi hại tới vậy sao?
Hàn Thu Thủy miệng há lớn ngạc nhiên nói.
Cố Hồng Y nhíu mày, cũng là có chút không xác định, mặc dù nàng cảm giác Chúc Nhạc dường như có điều giấu giếm, nhưng làm sao lại giấu nhiều năng lực đến vậy? Bây giờ Hoá Hư Thuật của Chúc Nhạc đã tiếp cận đệ nhị trọng rồi sao.
Cục diện trước mắt đối với Chu Nguyên thực sự không ổn.
-Chúc Nhạc này sao đột nhiên bộc phát mạnh vậy!
Thẩm Vạn Kim kêu ầm lên, trong mắt tràn đầy khẩn trương, Chu Nguyên lúc sắp vượt Chúc Nhạc, kết quả Chúc Nhạc đột nhiên lại bạo phát.
Mà lần bộc phát này, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta tuyệt vọng.
Kiều Tu cũng tiếc nuối thở dài một hơi, nói:
-Chu Nguyên sư đệ có thể làm tới bước này đã không dễ dàng, dù sao hắn mới tu luyện không lâu, nếu cho hắn thêm chút thời gian, tu thành đệ nhị trọng, cũng ở trong tầm tay.
Cách đó không xa, Yêu Yêu nhìn một màn này, đầu lông mày nhẹ nhăn lại một chút.
Trên đại thụ, Tông Minh trưởng lão ngồi xếp bằng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Chúc Nhạc, sâu trong ánh mắt loé lên tia sáng, ông hiển nhiên là phát hiện ra cái gì, mà khi bàn tay vừa mới nâng lên, định nói điều gì đó, ông bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng.
Ánh mắt của ông nhìn về hướng Chu Nguyên đang bị Chúc Nhạc bỏ xa kia, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Bởi vì khoảnh khắc này, ông cảm giác được nguyên khí trong nội thể Chu Nguyên dường như cũng là chấn động kịch liệt.
Rõ ràng hắn không bởi vì Chúc Nhạc đột nhiên bộc phát mà từ bỏ.
Trên Thanh Sơn, thân ảnh Chu Nguyên như điện, hắn nhìn về phía Chúc Nhạc bộc phát tốc độ phía trước, trên mặt cũng không có xuất hiện nửa điểm lo lắng, ngược lại là hít một hơi thật sâu không khí lạnh như băng.
Hắn có thể cảm giác được, mi tâm thần hồn căng đau, càng ngày càng kịch liệt.
Đó là dấu hiệu thần hồn muốn từ Hư Cảnh đã viên mãn đột phá đến Thực Cảnh.
Kỳ thật mấy ngày trước, hắn đã phát hiện ra thần hồn sắp đột phá, chỉ là vì ổn thỏa, hắn áp chế một chút, mà bây giờ, thời điểm đã tới.
Ở giữa mi tâm, thần hồn vững vàng, trên thần hồn, Thánh Hồn Tinh lượn vòng, tản ra ánh sáng, không ngừng tu luyện thần hồn.
Mà lúc này, thần hồn hư ảo kia, đang dần dần ngưng thực, nhìn qua giống như thật chân thực, sức mạnh của thần hồn cũng dưới tốc độ kinh người tăng vọt.
Quanh thân Chu Nguyên, sức mạnh thần hồn vô hình chấn động, trong lúc mơ hồ phảng phất dấy lên cuồng phong.
Trong nháy mắt Chu Nguyên có thể cảm nhận được, cảm giác của hắn càng thêm nhạy cảm, giữa thiên địa vạn vật đều cảm thấy thêm rõ ràng, nhìn rõ mọi vật xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Thậm chí đám mây mù bao phủ lấy Chúc Nhạc ở phía trước, hắn đều có thể cảm nhận sự hiển hiện rõ ràng của hắn.
Hắn có thể cảm giác được, mây mù vây xung quanh Chúc Nhạc có tia đỏ nhạt, ẩn ẩn lộ ra cuồng phong.
-Thì ra là thế!
Trong mắt Chu Nguyên nổi lên một tia lạnh lẽo, tốc độ của Chúc Nhạc bỗng nhiên tăng vọt, hẳn là sử dụng một loại đan dược nào đó, cưỡng ép thúc giục Hóa Hư Thuật, cho nên hắn có thể bộc phát ra loại tốc độ này.
-Đây chính là Thực Cảnh thần hồn!
Ánh mắt của Chu Nguyên rất rõ ràng, nhưng lúc này cũng không kịp cảm nhận sự biến đổi kỳ diệu của Thực Cảnh thần hồn, tâm hắn niệm khẽ động, chỉ thấy thánh văn ở mi tâm hiển hiện.
-Phá Chướng Thánh Văn!
Trong lòng Chu Nguyên quát khẽ một tiếng, sâu trong đồng tử, cổ lão thánh văn chậm rãi chuyển động, có một cỗ lực lượng kỳ lạ trong lúc đó bạo phát ra.
Sau khi thần hồn bước vào Thực Cảnh, Chu Nguyên thi triển ‘Phá Chướng Thánh Văn’ rõ ràng càng trở nên tinh diệu cùng lợi hại.
Mà dưới sự quan sát của Phá Chướng Thánh Văn, Chu Nguyên có thể mơ hồ trông thấy, trong cơ thể hắn, có từng điểm sáng, như ẩn như hiện chờ bộc phát.
Những điểm sáng kia, tổng cộng có mười bốn đạo.
Khiếu huyệt trong nội thể của Chu Nguyên vào lúc này đã đả thông năm mươi tám đạo, nếu như lại thêm mười bốn đạo này, vậy vừa vặn đạt tới bảy mươi hai đạo.
Mà đả thông bảy mươi hai đạo khiếu huyệt, có thể chân chính bước vào Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng.
-Tuy nói từng khiếu huyệt dần dần được đả thông sẽ càng thêm an toàn, nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể ở đây bộc phát ra.
Chu Nguyên lẩm bẩm nói.
Nguyên khí trong cơ thể hắn theo tâm niệm vừa động, mãnh liệt càn quét, cuối cùng trực tiếp là dọc theo kinh mạch gào thét, đối với mười bốn đạo khiếu huyệt kia, theo thứ tự đánh tới dần dần đả thông.
Vù! Vù!
Nguyên khí lướt qua, khiếu huyệt tuỳ tiện dễ dàng bị đả thông.
Mười bốn đạo khiếu huyệt chỉ trong vài hơi thở đều bị nguyên khí triệt để đả thông.
Trên cơ thể Chu Nguyên vậy là tổng cộng cỏ vảy mươi hai đạo khiếu huyệt được đả thông.
Tuy nói một hơi đả thông mười bốn đạo khiếu huyệt này còn chưa được tu luyện dưới Vân Vụ tinh khí, nhưng lúc này Hoá Hư Thuật của Chu Nguyên đã có thể miễn cưỡng đạt tới đệ nhị trọng.
Cái này đã đủ rồi.
Chu Nguyên giương mắt lên, hắn nhìn về thân ảnh đang cấp tốc lao nhanh ở phía trước, khóe miệng chậm rãi cong lên một đường.
-Chúc Nhạc, hôm nay để ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là chân chính Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng đi!
Bàn chân Chu Nguyên đột nhiên giẫm một cái, hư không chấn động.
Sau đó, xung quanh Thanh Sơn có vô số ánh mắt kinh hãi, bởi vì bọn hắn nhìn thấy thân thể Chu Nguyên vào lúc này dần hư hóa, tựa như là biến thành một đạo sương mù thật mỏng.
Căng mắt nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mơ hồ.
Âm thanh xôn xao, rì rầm khắp nơi.
-Cái gì? Thân thể Chu Nguyên hoàn toàn hư hóa rồi?
-Làm sao có thể? Hoàn toàn hư hóa nhất định phải là Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng mới có thể làm được!
-Mặc dù là rất không có khả năng, nhưng sự thật dường như đang ở trước mắt
-Trời đất quỷ thần ơi!
Từng âm thanh kinh hãi vang vọng, tất cả mọi người là trợn mắt há mồm nhìn đạo thân ảnh như hư hóa thành sương mù kia.
Hàn Thu Thủy đưa tay che miệng, gương mặt xinh đẹp chấn kinh. Cố Hồng Y đứng ở một bên, trong đôi mắt đẹp lấp lánh hào quang, cảm xúc dường như không kìm nén được.
-Tiểu Nguyên ca thật lợi hại.
Thẩm Vạn Kim ngơ ngác nói.
Kiều Tu cũng nuốt từng ngụm nước bọt kinh hoàng.
-Cái tên này.
Thần sắc Dương Tu vào lúc này cũng trở nên ngưng trọng.
Lục Phong ở một bên mặc dù không có nói chuyện, nhưng hai mắt cũng là nhắm lại, Chu Nguyên vào lúc này rốt cục đem lại cho hắn cảm giác áp bức, dường như có một tia nguy hiểm dần dần hình thành.
Dưới ánh mắt kinh hãi bên dưới kia, thân ảnh Chu Nguyên triệt để hư hóa, cuối cùng mũi chân điểm một cái, chính là hóa thành một bóng dáng mơ hồ, với tốc độ kinh người, cực nhanh vọt lên trên!