Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 247 - Chương 246: Thủ Thắng

Chưa xác định
Chương 246: Thủ Thắng

Ầm!

Mọi ánh mắt đang dõi theo cuộc tỷ thí ở ngoại sơn đều bị chấn động, thân ảnh của Chu Nguyên hoàn toàn đã hư hóa, giống như một luồng gió mãnh liệt lao lên, luồn nguyên khí mạnh mẽ tàn bạo không ngừng lao về phía thân thể của hắn, thế nhưng lần này lại không hề ảnh hưởng gì. Nguyên khí lao tới giống như rơi vào một vùng sương mù dày đặc, trống rỗng, sức mạnh xé trời kia lại không mảy may tạo ra một vết thương nào trên người Chu Nguyên.

Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng hoàn toàn làm cho thân thể Chu Nguyên hư hóa, tựa như một đám mây mù, mông lung vô hình.

Mà tốc độ của hắn, cũng là tăng vọt đến một trình độ kinh người, rất nhiều đệ tử đều chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ lướt qua, căn bản là không có cách thấy rõ ràng thân hình Chu Nguyên.

Thời gian mười mấy hơi thở ngắn ngủi, khoảng cách giữa Chu Nguyên và Chúc Nhạc bị rút ngắn cực nhanh.

Ở phía sau truyền đến động tĩnh, cũng là lúc Chúc Nhạc phát giác ra chuyện này, ánh mắt khó tin của hắn nhìn về phía sau, sau đó liền sợ hãi tới độ hồn phi phách tán, trong mắt là kinh hãi và không dám tưởng tượng.

-Làm sao có thể? Thân thể của hắn làm sao có thể triệt để hư hóa?

Trong lòng Chúc Nhạc vang lên tiếng than kinh sợ.

Hắn làm sao mà không hiểu, thân thể triệt để hư hóa chính là đã bước vào Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng.

Nói cách khác Chu Nguyên hiện tại đã đả thông bảy mươi hai đạo khiếu huyệt trong cơ thể!

Làm sao có thể có khả năng này cơ chứ? Chu Nguyên tu luyện Hóa Hư Thuật mới có bao lâu? Chẳng lẽ hắn thật sự là yêu nghiệt có thiên phú?

Tuy nói lúc này Chúc Nhạc nhờ vàoo ‘Phá Giai Đan’, cưỡng ép đem Hóa Hư Thuật tăng lên, nhưng đây chẳng qua chỉ là tạm thời đem Hoá Hư Thuật tiếp cận tới gần cảnh giới Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng.

Nhưng so với Hóa Hư Thuật đệ nhị trọng chân chính vẫn có sự chênh lệch thực lực lớn.

Gương mặt của Chúc Nhạc vào lúc này trở nên vặn vẹo, khó coi, hắn rõ ràng là bị chấn động không nhẹ.

-Không thể có khả năng này! Tuyệt đối không có khả năng này! Tên tiểu tử kia là đang giả thần giả quỷ!

Trong lòng Chúc Nhạc gầm thét, chợt trong cơ thể hắn nguyên khí gào thét, toàn lực thi triển Hóa Hư Thuật, điên cuồng mạnh mẽ lao lên đỉnh Thanh Sơn.

Cách đỉnh núi chỉ còn trong gang tấc, bất kể như thế nào, hắn đều phải tới trước Chu Nguyên một bước, nếu không hắn sẽ trở thành một trò cười cho tất cả mọi người.

Khí thế gào thét, tốc độ của Chúc Nhạc càng lúc càng nhanh, dường như là vận hết tất cả sức lực mà lao lên đỉnh núi.

Xung quanh toà Thanh Sơn, vô số ánh mắt đang dõi theo thân ảnh của Chúc Nhạc vốn chỉ cách đỉnh núi một khoảng rất gần, bọn họ là người ngoài cuộc, trái tim cũng đập thình thịnh như muốn chui ra khỏi lồng ngực, khẩn trương hồi hộp vô cùng.

-Ta phải thắng!

-Chỉ cần tới đỉnh núi trước hắn một bước, cuộc tỷ thí này, ta sẽ thắng!

Trong mắt Chúc Nhạc chỉ chăm chăm nhìn vào đỉnh núi ngay trước mắt, lúc này không có vật gì có thể dung nạp vào trong mắt hắn nữa.

Khoảnh cách với đỉnh núi, càng ngày càng gần.

Trăm trượng. . . Sáu mươi trượng. . . Ba mươi trượng. . . Mười trượng. . .

Trong đáy mắt Chúc Nhạc phản chiếu hình ảnh cây cối trên đỉnh núi, khóe miệng hắn có một ý cười càng lúc càng lộ rõ, bất kể như thế nào, chỉ cần hắn thắng trong cuộc tỷ thí này, tất cả đều có thể đoạt lại!

Chu Nguyên thiên phú lợi hại hơn nữa thì như thế nào, dù sao trận này, Chúc Nhạc hắn vẫn là kẻ thắng cuộc!

Nhưng mà, ngay tại lúc Chúc Nhạc cách đỉnh núi chỉ còn mấy trượng, bỗng nhiên sau lưng hắn truyền tới âm thanh xé gió, sắc bén, khóe mắt hắn run rẩy, liếc mắt nhìn ra sau, giây phút đó liền lạnh cả người. Một đạo thân ảnh đã bị hư hóa hoàn toàn, chỉ còn thấy bóng dáng mơ hồ giống như một đám mây, đang đuổi theo ngay sát phía sau hắn, mà một bước cuối cùng ấy, thân ảnh kia lách qua người hắn mà vọt lên.

Ánh mắt hai người trong khoảnh khắc đó dường như liếc qua nhau.

Chỉ là nếu ánh mắt của Chúc Nhạc là sợ hãi thì ánh mắt của Chu Nguyên lại bình thản như cũ, lạnh lẽo không hề giao động.

-Không!

Chúc Nhạc hét lên một tiếng thảm thiết thê lương.

Khi thân ánh hư hoá của Chu Nguyên đã vọt lên trước, có vô số tiếng trầm trồ thán phục cùng kinh hãi vang lên, chỉ còn một bước cuối là Chu Nguyên đã đặt chân lên đỉnh Thanh Sơn nguy nga cao vút.

Trên một tảng đá lớn ở đỉnh Thanh sơn, Chu Nguyên đứng thẳng, thân thể đã hư hóa sau một lúc dần khôi phục như bình thường, ánh mắt hắn quét xuống phía dưới, thu lại vô số bóng người trong đáy mắt.

Mà trong khoảnh khắc Chu Nguyên đứng vững vàng trên đỉnh núi, thân thể Chúc Nhạc là cứng ngắc đứng ở phía dưới cách đỉnh núi có vài trượng, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt.

Hắn chưa từng nghĩ tới, hắn lại có thể thua.

Giữa không trung, Trần Viên nhìn một màn này, sắc mặt cũng khó coi, khóe miệng giật giật, thầm mắng một tiếng:

-Phế vật!

Kết cục này cũng ngoài dự liệu của hắn.

OA!

Xung quanh Thanh Sơn vốn đang yên tĩnh, bỗng chốc lại vang lên tiếng kinh hô ầm trời, tất cả đệ tử đều bị một màn tỷ thí này làm cho kinh sợ, bọn họ cũng không nghĩ tới, kẻ giành được thắng lợi cuối cùng lại là Chu Nguyên. . .

Một ngoại sơn đệ tử, vậy mà trong cuộc tỷ thí nguyên thuật lại thắng một nội sơn đệ tử?

Đây chính là sự việc chưa từng xảy ra trong Thương Huyền Tông. . .

Nhìn thân ảnh tuổi trẻ đứng ở đỉnh núi kia, giờ khắc này ngay cả những đệ tử bản địa ở Thánh Châu vốn cao ngạo cũng phải tấm tắc lấy làm kỳ lạ, mặc dù vẫn còn không muốn thừa nhận, nhưng thiếu niên đến từ đại lục xa xôi trước mắt, hôm nay thật sự đã giành chiến thắng một cách cực kỳ ngoạn mục.

-Trời! Tiểu tử này thật quá lợi hại!

Hàn Thu Thủy đưa tay ôm lấy gương mặt quyến rũ của mình, đôi mắt đẹp như có nước nhìn ngắm Chu Nguyên, có một chút sùng bái.

Dù sao bọn họ đều hiểu rõ, muốn thắng một vị nội sơn đệ tử có bao nhiêu khó khăn, cho dù chỉ là một trận tỷ thí nguyên thuật.

Cố Hồng Y khẽ gật đầu một cái, khóe miệng hiện ra một tia cười nhẹ, biểu hiện của Chu Nguyên thật là làm cho người ta cảm thấy kinh diễm.

Trên cây đại thụ, Tông Minh cũng đứng dậy, hắn nhìn một màn này, thân hình khẽ động, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh núi, ánh mắt của hắn đảo qua sắc mặt trắng bệch Chúc Nhạc, nói:

-Cuộc tỷ thí này, Chu Nguyên thắng được.

-Từ hôm nay trở đi, Chu Nguyên có tư cách dạy dỗ Hóa Hư Thuật, mà Chúc Nhạc, sẽ bị tước đoạt thân phận thầy giáo Hóa Hư Thuật.

-Từ mai, ngươi trở về nội sơn đi.

Tông Minh nhìn Chúc Nhạc, thản nhiên nói:

-Mặt khác, ngươi tỷ thí làm trái quy tắc, đến lúc đó tự đi Chấp Pháp Đường lãnh phạt đi.

Ông rõ ràng nhìn ra được trong lúc tỷ thí, Chúc Nhạc đã lén sử dụng đan dược.

Thân thể Chúc Nhạc run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cuối cùng gót chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Hắn không nghĩ tới, lần này hắn thất bại thảm hại đến như vậy.

Thanh âm của Tông Minh truyền khắp sơn dã, xung quanh Thanh Sơn liền vang lên những tiếng hoan hô, những đệ tử muốn theo Chu Nguyên tu hành Hoá Hư Thuật đều vô cùng hưng phấn.

Mặt khác rất nhiều đệ tử cũng âm thầm cảm thán, Chu Nguyên lần này triệt để vì một trận chiến mà thành danh, toàn bộ ngoại sơn, chỉ sợ không có mấy người dám coi thường hắn nữa.

Nghe thấy tiếng hoan hô đầy trời kia, Dương Tu cũng có chút hăng hái nhìn Chu Nguyên, chợt cảm thán nói:

-Quả thật là có chút năng lực, tốc độ này của hắn, nếu muốn đấu, thật đúng là có chút phiền phức.

Thần sắc của Lục Phong hững hờ, hắn nhìn về phía Cố Hồng Y, vừa vặn nhìn thấy nàng tươi cười nhìn Chu Nguyên, ánh mắt hắn hơi trầm xuống một chút.

Hắn đã dùng rất nhiều thủ đoạn muốn tiếp cận Cố Hồng Y, để cho quan hệ của hai người phát triển nhưng thủy chung không có tiến triển gì, Cố Hồng Y đối với hắn, dường như không có nửa điểm để tâm.

Mà bây giờ xem ra, mặc dù không chắc chắn Cố Hồng Y có phải thật sự có hứng thú đối với Chu Nguyên hay không, nhưng Lục Phong cũng không thích nàng dùng thái độ đó đối với Chu Nguyên. . . Bởi vì nàng đối với hắn cũng chưa từng thân thiện như vậy.

Lục Phong ngẩng đầu nhìn về thân ảnh trên đỉnh núi kia, ánh mắt thâm trầm, lẩm bẩm nói:

-Chu Nguyên, có nhiều thứ không phải loại người như ngươi có tư cách động đến… Làm người, quan trọng nhất chính là phải tự biết mình là ai.

-Ngươi tốt nhất đừng đắc tội với ta.

Bình Luận (0)
Comment