Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 248 - Chương 247: Cửu Long Điển

Chưa xác định
Chương 247: Cửu Long Điển

Cuộc tỷ thí nguyên thuật trên Thanh Sơn cuối cùng kết thúc, chỉ là nó đem đến sự ồn ào náo nhiệt cho toàn bộ ngoại sơn trong mấy ngày, mọi người đều đắm chìm bàn luận về sự kiện này.

Mà qua cuộc tỷ thí này, cái tên Chu Nguyên đã hoàn toàn nổi danh khắp ngoại sơn.

Tuy nói ban đầu cũng có rất nhiều đệ tử biết tới cái tên Chu Nguyên, nhưng mà bọn họ đối với hắn đều mang theo giọng mỉa mai cùng khinh thường, chỉ coi hắn là một tên đệ tử đi cửa sau.

Chẳng qua bây giờ khi nói tới Chu Nguyên, trong lời nói đã mất đi sự khinh thường, thay vào đó là sợ hãi thán phục.

Dù sao, không phải người nào cũng có thể làm đến bước này, trong cuộc tỷ thí nguyên thuật, có thể thắng một nội sơn đệ tử. . .

Mà trước đó vài ngày, đối với những người thích bàn chuyện xếp hạng của các đệ tử, họ đều cảm thấy Chu Nguyên bây giờ, nếu so về thực lực có thể thuộc tốp năm vị trí đầu của ngoại sơn đệ tử.

Không thể cao hơn bởi vì Chu Nguyên tu luyện Hóa Hư Thuật, dù sao cũng chỉ là khuynh hướng tốc độ, còn thực lực bản thân vẫn chỉ là Thái Sơ Cảnh nhất trọng thiên, nếu quả thật muốn cùng những ngoại sơn đệ tử tranh đấu xếp hạng, bọn họ vẫn cảm thấy Chu Nguyên chưa chắc có thể thủ thắng.

Mà Chu Nguyên thật sự đã chính diện thắng Chúc Nhạc, chỉ sợ hắn hôm nay có thể xếp thứ nhất trong các ngoại sơn đệ tử, có lẽ cũng không có mấy người phản đối….

Nhưng dù vậy, trong ngoại sơn này, Chu Nguyên đã là trở thành người mà bất cứ ai cũng không thể coi thường.

. . .

Tàng Kinh Lâu, giảng đường phía sau núi.

Chúc Nhạc đã trở về nội sơn cho nên giảng đường của hắn cũng bỏ không, Tông Minh trưởng lão liền đem giảng đường này phân cho Chu Nguyên, để hắn bình thường ở tại đó dạy đệ tử tu luyện Hóa Hư Thuật.

Trong giảng đường, kín người hết chỗ.

Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trung tâm, tay cầm Thiên Nguyên Bút, lông tơ đầu bút trắng như tuyết bay ra, quấn chặt lấy cổ tay của mỗi đệ tử, mà sắc mặt của các đệ tử cũng cung kính, nghiêm nghị.

Trong giảng đường mặc dù nhiều người, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh.

Chu Nguyên nhắm mắt, cảm giác nguyên khí lan tràn, thần hồn nơi ấn đường lóe ra.

Lần này thần hồn của Chu Nguyên đột phá đến Thực Cảnh, lúc Chu Nguyên tìm khiếu huyệt trong cơ thể đám đệ tử cũng dễ dàng hơn rất nhiều, không giống như lúc trước làm cho hắn càng thấy mệt mỏi.

Theo đó, hiệu suất cũng tăng cao.

Chu Nguyên nhắm mắt hồi lâu, một lúc sau đột nhiên mở mắt ra, truyền rất nhiều nguyên khí vào trong cơ thể các đệ tử, ở từng vị trí khiếu huyệt của bọn họ mà tác động.

Xuy xuy!

Dường như có âm thanh rất nhỏ vang lên, rất nhiều đệ tử trên mặt đều lộ rõ vẻ vui mừng, rõ ràng phát giác được một đạo khiếu huyệt trong cơ thể mình vừa được đả thông.

Trong giảng đường, một mảnh vui mừng.

Chu Nguyên phất phất tay, nói:

-Hôm nay tu hành đến đây là kết thúc đi, các ngươi sau khi trở về tự mình rèn luyện khiếu huyệt , làm cho nó hoàn thiện tự nhiên.

Đệ tử nghe vậy đều đứng dậy, cung kính ôm quyền thi lễ với Chu Nguyên một cái, sau đó sắ mặt hưng phấn lần lượt rời đi.

Chu Nguyên vươn vai mệt mỏi, xương cốt có chút cứng nhắc. Mỗi ngày đều dạy người khác cách tu luyện đúng là cuộc sống khô khan, nếu như không phải là vì nguyên ngọc, hắn thật sự lười nhác kiên trì như vậy.

Mấu chốt nhất là việc này sẽ ảnh hưởng, làm giảm thời gian bản thân hắn tự tu luyện, cho nên những ngày này, hắn cùng Chúc Nhạc tỷ thí một lần đả thông mười hai đạo khiếu huyệt, đến bây giờ cũng chưa có triệt để rèn luyện hoàn toàn.

Trong giảng đường, đệ tử đều rời đi, chỉ có một bóng áo đỏ xinh đẹp không động, chính là Cố Hồng Y.

Nàng cười tủm tỉm nhìn Chu Nguyên, nói:

-Người khác hôm nay đều đả thông khiếu huyệt, nhưng khiếu huyệt của ta không có động tĩnh gì. . .

Chu Nguyên bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nói:

-Ngươi bây giờ đều đã bước vào đệ nhất trọng, cảm ứng khiếu huyệt của ngươi đương nhiên so với người khác phiền toái hơn.

Cố Hồng Y hai ngày trước đã triệt để đả thông ba mươi sáu đạo khiếu huyệt, bước vào Hóa Hư Thuật đệ nhất trọng, nàng rõ ràng cảm thấy còn chưa đủ, cho nên muốn dưới sự chỉ điểm của Chu Nguyên tiến lên đệ nhị trọng.

Cố Hồng Y bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Chu Nguyên, nói:

-Thế nhưng là ngươi đã hứa với ta.

-Đừng giả bộ.

Chu Nguyên tức giận lắc đầu, tính cách của Cố Hồng Y rõ ràng giả bộ nửa điểm đáng thương cũng không giống.

Cố Hồng Y trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó hai tay chống eo, ra vẻ hung ác nói:

-Tiểu tử, ngươi nếu cho ta leo cây, xem ta như thế nào thu thập ngươi.

Vừa nói xong chữ cuối cùng, nàng cũng là không nhịn được mà bật cười.

Chu Nguyên thở dài một hơi, mặc kệ nàng, đứng dậy, đi ra ngoài giảng đường:

-Đợi chút nữa giúp ngươi tìm một đạo khiếu huyệt, thực sự không dám trêu chọc ngươi.

Cố Hồng Y thiên phú không tệ, lại có bối cảnh không nhỏ, tương lai ở Thương Huyền Tông cũng sẽ trở thành nhân vật trung tâm, lại thêm tính tình cũng không tệ lắm, cho nên Chu Nguyên cũng muốn kết giao với nàng.

Cố Hồng Y lúc này mới hài lòng khẽ cười một tiếng, nàng nhìn dáng vẻ không thể làm gì khác của Chu Nguyên, khóe môi không nhịn được cong lên, đừng nhìn lúc Chu Nguyên cùng người khác giao thủ có chút hung dữ, thực ra bình thường hắn phần lớn đều dễ nói chuyện.

-Ta trước tiên đi tới Tàng Kinh Lâu một chuyến, đổi lấy một đạo nguyên thuật.

Chu Nguyên trực tiếp đi tới Tàng Kinh Lâu, rõ ràng mục đích lần này của hắn chính là hắn đã sớm nhìn trúng ‘Cửu Long Điển’ một đạo thượng phẩm Tiểu Thiên Nguyên Thuật.

Dựa vào Hóa Hư Thuật tu tới đệ nhị trọng, Chu Nguyên có thể rõ ràng cảm giác được tốc độ chậm lại, cho dù hắn có được Phá Chướng Thánh Văn phụ trợ, nhưng như muốn tu đến đệ tam trọng, cũng phải cần một chút thời gian.

Cho nên hiện tại, Chu Nguyên vừa vặn có thể có sức lực tới tu hành ‘Cửu Long Điển’.

Bây giờ bọn hắn đi Thương Huyền Tông đã gần hai tháng, còn cách tuyển sơn đại điển kia cũng chỉ khoảng một tháng nữa, nghe nói chỉ có mười vị đệ tử đứng đầu tuyển sơn đại điển mới có tư cách chọn ngọn núi tu hành, cho nên Chu Nguyên cũng nhất định phải chiếm được vị trí trong tốp mười, bằng không nếu bị điều tới ngọn núi khác, muốn lại đi Thánh Nguyên Phong lấy được đạo thánh văn thứ hai sẽ phiền phức rất nhiều.

-Ta cùng ngươi đi!

Cố Hồng Y vắt tay sau lưng, điểm chân chạy theo.

Hai người xuyên qua phía sau núi, trực tiếp đi vào Tàng Kinh Lâu.

Chu Nguyên mục đích rõ ràng, hướng đến ‘Cửu Long Điển’ mà đi.

Ngọc giản ‘Cửu Long Điển’ vẫn như cũ còn tại đó, không có người nào động, bởi vì giá cả thượng phẩm Tiểu Thiên Nguyên Thuật so trung phẩm cao hơn rất nhiều, cho nên ít đệ tử sẽ chọn ‘Cửu Long Điển’.

-Mượn đọc một lần tốn sáu trăm nguyên ngọc.

Chu Nguyên nhìn giá cả không nhịn được tặc lưỡi, giá tiền này cao hơn Hóa Hư Thuật quá nhiều, nếu như hắn không phải bởi vì giảng dạy nguyên thuật thu hoạch tương đối khá, chỉ sợ tu luyện không nổi.

Nhưng mà nắm chặt ngọc giản, ánh mắt Chu Nguyên cũng là nóng lên, so với tốc độ tu luyện Hóa Hư Thuật, đạo Cửu Long Điển này lại là thuần túy công phạt chi thuật, uy lực kinh người, nếu có thể tu thành tất nhiên có thể khiến cho sức chiến đấu tăng cao.

-Ngươi thật sự có thể sao, nghe nói Cửu Long Điển uy lực cực mạnh, tu luyện độ khó cũng rất cao, trong nội sơn đệ tử, người tu thành thuật này cũng không nhiều.

Nhìn thấy Chu Nguyên lựa chọn Cửu Long Điển, Cố Hồng Y nhịn không được có chút kinh ngạc nói.

Chu Nguyên cười cười, không có nhiều lời, cầm ngọc giản lên chuẩn bị đi đăng ký.

Hai người cười cười nói nói đến trước quầy đăng ký, Chu Nguyên chợt dừng lại, chỉ thấy nơi đó có một công tử toàn thân áo trắng, ngọc thụ lâm phong chính là Lục Phong.

Hắn dường như cũng là đến đây lựa chọn nguyên thuật, nghe được sau lưng có động tĩnh bèn quay đàu lại, nhìn thấy hai người đi cùng một chỗ.

Bàn tay đang nắm chặt ngọc giản của Lục Phong dường như đột nhiên dùng thêm sức.

Hắn khẽ nhắm hai mắt một cái, sau đó nhìn về phía Cố Hồng Y nở nụ cười ấm áp.

Cố Hồng Y nhìn thấy hắn, khẽ miệng cong nhẹ, gật đầu chào lại.

Lục Phong cũng không nhìn về phía Chu Nguyên, trực tiếp quay đi, nắm chặt ngọc giản, bước ra khỏi Tàng Kinh Lâu.

Chu Nguyên có thể cảm giác được Lục Phong cố ý không nhìn hắn, nhưng hắn cũng không biểu lộ cái gì không vui, thần sắc bình tĩnh bước lên, đem ngọc giản Cửu Long Điển đưa cho nam tử trung niên sau quầy.

Nam tử trung niên nhìn thấy hắn muốn mượn Cửu Long Điển, rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn làm đăng ký giúp hắn.

Cất kỹ ngọc giản, Chu Nguyên cùng Cố Hồng Y rời khỏi Tàng Kinh Lâu, hai người đã hẹn địa điểm buổi tối tu luyện, sau đó mỗi người tự mình đi một đường.

Chu Nguyên thuận đường núi thản nhiên đi, đột nhiên hắn chợt dừng bước, ngừng lại.

Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đường núi có một đạo thân ảnh màu trắng đang đứng đó chắp tay, ngoại trừ Lục Phong thì còn có thể là ai khác chứ.

Lục Phong chậm rãi xoay người lại, hai mắt ngày thường vốn hờ hững lúc này bắn ra một loại hàn ý làm cho người khác kinh hãi, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, thanh âm nhàn nhạt vang lên trên đường núi.

-Chu Nguyên. . .

-Ngươi có phải cảm thấy vì một trận tỷ thí nguyên thuật thắng một nội sơn đệ tử, ngươi liền có gan dẫm lên đầu Lục Phong ta?

Bình Luận (0)
Comment