Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 249 - Chương 248: Xung Đột

Chưa xác định
Chương 248: Xung Đột

Trên đường núi, Chu Nguyên nhìn thấy bóng người trước mặt, một tay hắn khẽ thả lỏng phía sau. Chu Nguyên cũng phát hiện ra tia hàn ý trong mắt Lục Phong, hắn sẽ nhăn mày.

Từ trong ánh mắt của Lục Phong, tuy nói cũng không nhiều nhưng Chu Nguyên rõ ràng cảm nhận được ánh mặt của Lục Phong đó là loại ánh mắt cực kỳ khinh thường, còn có loại của một đám người cao cao tại thượng đang nhìn xuống người ở tầng dưới.

Loại ánh mắt này, kỳ thật so với kiểu khinh thường thể hiện ở ngoài mặt càng chán ghét hơn gấp bội, nó đại biểu cho việc: mặc kệ ngươi làm cái gì, tự thân hắn đều cao quý hơn ngươi.

Cho nên, đối mặt với ánh mắt này của Lục Phong, Chu Nguyên chậm rãi nói:

-Đầu tiên, ta cùng ngươi không có liên quan gì, về phần giẫm lên trên đầu ngươi, ta cũng không có hứng thú gì. . .

-Bởi vì ta cũng không cảm thấy giẫm trên đầu ngươi có gì đặc biệt hơn người.

-Ta không có gây phiền toái, cho nên, cũng hi vọng phiền phức đừng đến tìm tới ta, nếu quả thật có người muốn đưa đầu mình ra, vậy ta cũng không để ý giẫm lên trên.

-Cho nên, tránh đường ra, được không?

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lục Phong, ẩn hiện tia sắc bén.

Lục Phong giật mình, dường như hắn chưa từng nghĩ tới thời điểm bọn họ đối mặt nhau, Chu Nguyên sẽ không có nửa điểm trốn tránh e ngại như vậy, lại còn trực tiếp chính diện sắc bén đối đầu, không có vẻ yếu thế.

-A. . .

Ánh mắt của Lục Phong vốn lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, suy nghĩ một lát, mới nói:

-Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, để cho ngươi có loại ảo giác có thể nói chuyện với ta bằng thái độ như vậy?

-Là bởi vì ngươi chiến thắng trong một cuộc tỷ thí nguyên thuật ư? Thắng một vị nội sơn đệ tử ư?

Lục Phong chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt Chu Nguyên. Giữa hai người cách không quá một thước, hàn quang trong mắt hắn phản chiếu lấy gương mặt không chút lo sợ của Chu Nguyên, nói khẽ:

-Chu Nguyên, ở nơi nhỏ bé trước kia của ngươi, ngươi có lẽ có thể làm mưa làm gió, tận hưởng thân phậm thiên kiêu của mình, nhưng ngươi cần nhận thức rõ ràng một chút, ngươi bây giờ đang đứng ở đâu…

-Nơi này là Thánh Châu đại lục, Thương Huyền Tông. . .

-Người đang đứng ở trước mặt ngươi đến từ Thánh Châu Lục Gia, Lục Gia ta ở Thánh Châu đại lục cũng coi là danh môn vọng tộc. . . Loại thân phận kia, ngươi có lẽ cũng không hiểu.

-Một vị trưởng bối của ta chính là trưởng lão Kiếm Lai Phong ở Thương Huyền Tông Kiếm, tỷ tỷ của ta càng là đệ tử chân truyền của Kiếm Lai Phong. . .

Lục Phong hào hứng nhìn chằm chằm Chu Nguyên, từ trong miệng của hắn phát ra mỗi một chữ dường như đều mang theo loại áp lực lớn lao, hắn rõ ràng muốn thể hiện bối cảnh của hắn, cao cao tới độ Chu Nguyên không thể nào so sánh được.

Nếu là đệ tử tầm thường ở chỗ này, nghe thấy hắn lời nói này, chỉ sợ trong lòng sẽ cảm thấy một chút sợ hãi.

Chỉ đáng tiếc, ánh mắt Chu Nguyên từ đầu đến cuối bình tĩnh, không thấy một tia gợn sóng.

Lục Phong nhìn biểu hiện của Chu Nguyên không có động tĩnh gì, hắn lại nghĩ rằng lời của hắn đã doạ Chu Nguyên tới sợ mất hồn rồi, lúc này khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, xòe bàn tay ra định vỗ vào mặt Chu Nguyên.

-Cho nên, xin ngươi cách Hồng Y xa một chút, được không?

Bàn tay của hắn lúc cách khuôn mặt Chu Nguyên hơn một tấc, lại bị tay Chu Nguyên chắn lại.

Chu Nguyên nhìn chằm chằm Lục Phong, cau mày nói:

-Vốn dĩ ta cho rằng ngươi có thể được xưng là người đứng đầu của ngoại sơn đệ, hắn là có chút năng lực, không nghĩ tới lại buồn nôn như vậy . . .

-Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Lục Phong trầm xuống.

Chu Nguyên nắm chặt cổ tay Lục Phong, lắc đầu nói:

-Nếu như Lục Phong ngươi nói ra năng lực của bản thân ngươi, ta còn thực sự có thể cảm thấy ngươi là nhân vật không tầm thường, kết quả ngươi lại chạy tới đây kể về gia thế của ngươi, nói Lục Gia lớn thế nào? Có thể khống chế Thương Huyền Tông sao?

-Nếu như có thể, ngươi đâu còn cần cùng ta nói nhảm nhiều như vậy, sớm đã đem ta đá ra ngoài Thương Huyền Tông rồi.

-Cho nên, những cái mà ngươi gọi là bối cảnh đó, đối với ta không hề ảnh hưởng.

Chu Nguyên nhìn sắc mặt băng lãnh của Lục Phong, khóe miệng lộ ra chút khinh miệt, chậm rãi nói:

-Lục Phong, Cố Hồng Y ở chỗ của ta chỉ là vì tu hành Hóa Hư Thuật mà thôi, nếu như ngươi có thể thay đổi suy nghĩ của nàng, vậy hãy tới tìm nàng.

-Về phần chỗ của ta có thu học phí, chỉ cần nàng đến, ta nhất định sẽ dạy.

-Mà ý nghĩ của ngươi, đối với ta mà nói không có nửa điểm hứng thú.

-Ngươi nếu muốn làm gì cứ trực tiếp ra chiêu là được rồi, không cần giả bộ ba lần bốn lượt đến cảnh cáo, về phần gia thế của ngươi, nếu như ngươi có thể đi thỉnh cầu bọn họ đối phó với ta, vậy cứ tự nhiên. . .

Chu Nguyên nói, mỗi một chữ mỗi một câu đều làm cho sắc mặt của Lục Phong đen lại, càng trở nên âm trầm. Đến khi Chu Nguyên nói xong, khuôn mặt anh tuấn của Lục Phong sớm đã bị tức giận tới co quắp.

Lời nói của Chu Nguyên làm cho Lục Phong cảm nhận được một loại xỉ nhục mà trước nay hắn chưa từng nếm qua.

Hắn không tin được, một tiểu tử không có chút gia cảnh nào, làm sao lại dám nói với hắn những câu như thế?

-Ta vốn còn không muốn dùng những thủ đoạn như đám Chúc Phong, Chúc Nhạc, chỉ muốn nói để ngươi biết khó mà lui, nhưng hiện tại xem ra, loại người như ngươi, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

-Chu Nguyên, nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta liền thành toàn ngươi!

Ánh mắt Lục Phong trở nên u lãnh đến đáng sợ, trong nháy mắt nguyên khí cuồng bạo hung hãn đột nhiên từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.

-Ngươi muốn xem hôm nay ta ở chỗ này giết chết ngươi, ai sẽ đến thay ngươi đòi công đạo?

Ầm!

Mặt đất dưới chân vào lúc này đều rạn nứt ra.

Năm ngón tay của Lục Phong nắm thành quyền, một quyền đánh ra, không gian trước mắt đều vặn vẹo, nguyên khí hùng hồn phun trào, tựa như sấm chớp, một quyền đánh thẳng vào trước ngực Chu Nguyên.

Ánh mắt Chu Nguyên hơi lạnh, thân thể trong nháy mắt hư hóa, tựa như một làn khói mù, bay trở ra.

Một quyền của Lục Phong mặc dù hung hãn, nhưng Chu Nguyên đã sớm chuẩn bị, Hóa Hư Thuật vận chuyển liền tránh khỏi quyền phong.

Ầm!

Chỉ là quyền phong vẫn như cũ xuyên thấu không gian đánh tới, Chu Nguyên há miệng có một đạo nguyên khí màu vàng óng bay ra, kháng cự lại quyền phong hung hãn kia.

-Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, chạy nhanh thế nào, ngươi cũng chỉ là một con thỏ mà thôi!

Khuôn mặt Lục Phong lạnh lẽo, tiếp theo đầu ngón chân hắn điểm trên đất mặt, tốc độ cũng đột nhiên tăng vọt, trực tiếp đâm về phía Chu Nguyên.

Ầm ầm!

Nguyên khí cuồng bạo không ngừng từ trong cơ thể bộc phát ra, cây cối xung quanh đều bị chặn ngang gãy đổ.

Chu Nguyên nhìn thấy Lục Phong muốn thi triển toàn lực, cũng hừ lạnh một tiếng, nguyên khí trong cơ thể hắn đột nhiên bộc phát, nguyên khí màu vàng óng, từ đỉnh đầu bay ra, trong lúc mơ hồ tạo thành một con rắn lớn màu vàng.

-Lục Phong, ngươi dừng tay cho ta!

Nhưng ngay tại thời khắc Lục Phong xông lên, bỗng nhiên vang lên một thanh âm giận dữ, sau đó một bóng hồng y từ trên trời bay xuống, hung hăng dùng trường tiên đánh một roi xuống mặt đất.

Đùng!

Không khí bị trường tiên đánh tới vặn vẹo, thân thể Lục Phong chợt cứng lại, sau đó bay lùi ra phía sau.

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên núi đá cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp của Cố Hồng Y lại chứa sát khí, trường tiên màu đỏ thẫm trong tay tựa như lửa đỏ thiêu đốt, cả mặt đất đều như bị thiêu rụi.

Cố Hồng Y nghiêm nghị nói:

-Lục Phong, nếu ngươi lại ở sau lưng ta bày ra những thủ đoạn như thế này, ta cũng sẽ bất chấp giao hảo hai nhà mà không tha cho ngươi!

Lục Phong cau mày, thản nhiên nói:

-Hồng Y, đây chỉ là ân oán giữa ta và hắn thôi.

-Làm sư huynh, dạy sư đệ cách làm người là trách nhiệm của ta, nếu không với tính cách này của Chu Nguyên sư đệ, về sau sẽ còn gây thêm nhiều phiền phức.

Lục Phong chỉ đành âm thầm lắc đầu, Cố Hồng Y chạy đến, vậy hôm nay cũng không có cách nào lại đối phó với Chu Nguyên, lúc này nguyên khí quanh thân hắn cũng dần thu liễm lại, ánh mắt u lãnh nhìn về phía Chu Nguyên, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, nói:

-Chu Nguyên, nàng bảo vệ được ngươi nhất thời, không bảo vệ được ngươi mãi mãi. . .

-Đã ngươi có cốt khí như thế. . . Vậy ta liền cùng ngươi chơi đùa, nhưng ngươi phải cẩn thận, chớ để bị ta đùa tới mất mạng. . .

Nói xong, Lục Phong cũng không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp là quay người rời đi.

Chu Nguyên nhìn thân ảnh hắn rời đi, hai mắt cũng âm trầm nhíu lại, trong mắt có tia nguy hiểm đang lóe lên, hắn tự lẩm bẩm.

-Lục Phong. . .

-Ta cũng không nói đùa với ngươi, nếu như ngươi thật muốn đưa đầu ra. . .

-Vậy ta, cũng sẽ không ngần ngại giẫm lên.

Bình Luận (0)
Comment