Trong căn lẩu nhỏ, tại nơi ở nho nhỏ của Thôn Thôn.
Thôn Thôn đang nằm ở bên trong với bộ dáng vô cùng nhàn nhã.Đôi con ngươi híp lại với vẻ đầy hưởng thụ, nếu cẩn thận nhìn kỹ thì có thể thấy trong đôi mắt của nó hiện lên vẻ hài lòng ghê gớm. Còn nhớ vừa mới đây thôi thì Chu Nguyên đã đem chú ta dẫn tới Bách Hương lâu, đồng thời còn vô cùng hào phóng mà thỏa mãn tất cả nhu cầu của chú. Thậm chí ngay cả những món ăn mà ngày bình thường không nỡ gọi cũng đều được mang lên.
Thế nên lúc này, khi nhìn thấy Chu Nguyên nở nụ cười ngồi ở trước mặt mình thìánh mắt của Thôn Thôn lộ ra vẻ thân mật cực kỳ. Thậm chí chú ta còn cảm thấy, nếu như mỗi ngày mà Chu Nguyên có thể đối tốt với mình như vậy thì chắc chắn là chú ta sẽ khai ân mà tăng địa vị của Chu Nguyên ở trong lòng mình lên cao hơn, ừm, hẳn là có thể đủ để đạt tới mức có thể so sánh với 1% địa vị của Yêu Yêu...
Bất quá, điều mà khiến cho Thôn Thôn cảm thấy nghi hoặc chính là từ nãy tới giờ Chu Nguyên vẫn luôn nhìn mình với nụ cười híp mắt như vậy. Hắn vẫn luôn cười, cười giống như một tên ngốc vậy.
Được rồi,chỉ cần Chu Nguyên vẫn đối xử tốt với mình như vậy thì dù cho hắn có biến thành đồ ngốc cũng có thể chấp nhận được.
Trong lòng Thôn Thôn hiện lên ý nghĩ như vậy. Sau đó chú ta cũng không nghĩ thêm nhiều nữa mà chuẩn bị đi ngủ.
-Tiểu Thôn Thôn ơi... -Mà lúc này, Chu Nguyên, vốn vẫn đang ngồi ở trước mặt nó, lại càng nở ra một nụ cười chân thành, ánh mắt ôn hòa, thanh âm thân thiết.
-Chú mày nhìn này, có biết trong lần đi Bách Hương lâu vừa rồi thì chú mày đã ăn hết bao nhiêu tiền không? Tổng cộng lên tới 860 viên Nguyên Ngọc cơ đấy! -Chu Nguyên duỗi ra hai bàn tay, khoa khoa tay biểu thị cho Thôn Thôn một chút.
Thôn Thôn cực kỳ thông minh, linh trí cực cao, hiển nhiên là chúta cũng nghe hiểu được những lời nói của Chu Nguyên. Nghe được một bữa ăn mà mình lại tiêu tốn nhiều như vậy thì cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, dùng đôi móng vuốt nhỏ che mắt lại. Bởi vì Thôn Thôn cũng biết mỗi một tháng thì Chu Nguyên cũng mới chỉ nhận được 30 viên Nguyên Ngọc mà thôi.
Nếu như Chu Nguyên không có những con đường thu nhập khác thì chỉ sợ qua một lần ăn uống này,một mình Thôn Thôn đã đủ sức ăn hết được mấy năm thu nhập của Chu Nguyên...
-Thế chú mày có muốn là về sau vẫn có thể được ăn uống thoải mái như vậy hay không? Chu Nguyên ân cần dụ dỗ.
Thôn Thôn dùng sức gật gật cái đầu nhỏ, trong hai con người dường như tỏa ra ánh sáng đến.
Thấy vậy, Chu Nguyên lại nở ra nụ cười càng ấm áp hơn, nói:
-Điều kiện tiên quyết để chúmày có thể thường xuyên được ăn những bữa ngon như vậy chính là ta có thể dự trữ được đủ số lượng Nguyên Ngọc. Thế nên hiện tại ta có một vấn đề nhỏ xíu cần chú mày giúp đỡ một chút. Chỉ cần vấn đề này được giải quyết thì về sau ta sẽ có thể thu hoạch được càng nhiều nguyên ngọc hơn. Nếu như vậy thì ta có thể thường xuyên dẫn chú mày đi ăn tiệc rồi.
Thôn Thôn nghe vậy thì giật mình, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác mà nhìn về phía Chu Nguyên. Bản năng nhạy bén của nó cũng đã phát hiện được từng tia khí tức nguy hiểm.
Mà tại nơi ban công, Yêu Yêu đang nằm phơi nắng, trên tay nhỏ còn đang cầm một quyển sách cổ.Con ngươi của nàng nhẹ nhàng nhìn lướt qua một người một thú đang trao đổi lẫn nhau ở trong phòng. Đôi môi đỏ không nhịn được mà hơi nhếch lên tạo thành một vòng đường cong hoàn mỹ.
Chu Nguyênđưa mắt nhìn qua Thôn Thôn, sau đó lấy ra một cái bình ngọc nho nhỏ từ trong tay áo, mỉm cười và nói:
-Kỳ thực chuyện này cũng rất đơn giản mà thôi. Chỉ cần chú mày chịu khó để cho ta lấy đi một chút xíu máu là có thể!
Nghe được lời này của Chu Nguyên thì lông tóc toàn thân của Thôn Thôn đều dựng đứng lên. Chú lập tức cuộn mình đứng dậy, phát ra một tiếng gầm gừ, trong con mắt hiện lên vẻ hung ác nhìn về phía Chu Nguyên.
Thằng nhãi nhân loại mày cũng dám có ý đồ xấu với máu của nó!
-Nếu như ngay cả chút chuyện nho nhỏ như thế mà ngươi cũng không chịu giúp ta thì chỉ sợ là về sau chúng ta sẽ chẳng còn có cơ hội để đi Bách Hương lâu thêm một lần nào nữa. -Chu Nguyên bình tĩnh nói, thế nhưng vẻ uy hiếp ở trong giọng nói lại nồng đậm cực kỳ.
Trong con ngươi của Thôn Thôn hiện lên vẻ do dự.
Hiển nhiên,trong lòng của nó đang ở vào trạng thái xoắn xuýt phân vân vô cùng.
-Thôn Thôn ơi,cứ thử nhớ lại cảm giác khi được ăn bữa tiệc ngon vừa nãy xem, xem có phải là ăn càng ngon hơn nhiều so với chỉ độc gặm thịt khô hơn không? Nếu như về sau không thể đi được thêm lần nào nữa thì quả là quá đáng tiếc rồi đấy nhỉ? -Trong giọng nói của Chu Nguyên tràn đầy vẻ dụ hoặc.
Cuối cùng Thôn Thôn gào gừ một tiếng, sau đó cúi đầu ủ rũ mà vươn ra một cái móng vuốt. Hiển nhiên chúta đã không thể chịu đựng được những lời lẽ đầy vẻ dụ hoặc của Chu Nguyên và chỉ đảnh lựa chọn thỏa hiệp.
Chu Nguyên thấy vậy thì nơi khóe miệng cũng hơi cong lên thành một vòng nụ cười. Nói đoạn, Chu Nguyên nắm bàn tay một cái, Thiên Nguyên bút lập tức xuất hiện ở trong tay.Chỉ thấy phần lông tơ trắng như tuyết ở đầu ngòi bút tỏa ra ánh sáng đầy sắc bén.
Xoẹt!
Chu Nguyên vận chuyển nguyên lực, ngòi bút lập tức hóa thành một luồng hào quang đâm ra với uy thế cực kỳ mạnh mẽ, sau đó đâm hung hăng về phía móng vuốt của Thôn Thôn.
Chỉ thấy dưới sự va chạm thì có một chùm tia lửa bắn tung tóe ra xung quanh. Kết quả lại không ngờ tới, khi ngòi bút sắc bén của Thiên Nguyên bút đâm vào chỗ móng vuốt được bao phủ bởi một lớp vảy kia của Thôn Thôn lại cũng chỉ là để lại một chỗ vết cắt mờ mờ. Trên căn bản là không thể tạo ra được một vết thương thực chất trên móng vuốt của Thôn Thôn.
Chu Nguyên thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng cũng cảm thán không ngừng mức độ phòng ngự này cũng mạnh tới mức quá đáng rồi đấy!
Mà Thôn Thôn đứng ở một bên cũng quăng tới ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ. Đã đứng yên để cho ngươi đâm rồi vậy mà cũng chẳng thể đâm ra một chút xíu vết rách nào. Quá vô dụng rồi đấy...!
Đón nhận lấy ánh mắt coi thường của Thôn Thôn thì khuôn mặt của Chu Nguyên cũng không nhịn được xấu hổ tới mức nóng lên, nói lầm bầm:
-Dù sao cây thiên Nguyên bút này của ta cũng mới chỉ đạt tới mức độ Huyền Nguyên binh trung phẩm, đạo nguyên văn thứ tư kia vẫn chưa kịp thức tỉnh...
Nói đoạn, Chu Nguyên lại nhấc bút lên, hít sâu một hơi. Chỉ thấy theo đó cótừng luồng nguyên khí phun trào từ bên trong thể nội của Chu Nguyên, hội tụ lại tại nơi đầu ngòi bút, mức độ dày đặc tới mức tạo thành một lớp nguyên khíHuyền mangbao phủ lại Thiên Nguyên bút.
Rõ ràng đây chính là tác dụng của môn Huyền Mang thuật kia.
Lại một lần nữa,ngòi bút lại gào thét mà lao xuống. Bất quá lần này cũng đã tạo ra đôi chút hiệu quả. Rốt cuộc thì sau một chiêu này thì Chu Nguyên cũng đã có thể mở ra một vết thương nho nhỏ trên móng vuốt của Thôn Thôn. Theo đó lập tức của máu tươi nhỏ xuống từ miệng vết thương.
Thấy vậy thì Chu Nguyên vội vàng rút ra bình ngọc, hứng lấy giọt máu kia.
Đến lúc này thì hắn mới phát hiện một điều, là hóa ra máu tươi của Thôn Thôn lại có màu vàng sẫm. Mỗi một giọt máu tươi đều lộ ra sức mạnh cực kỳ, có thể cảm nhận được từng luồng dao động thần bí phát tán ra từ những giọt máu này.
“Trọng lượng thật nặng!”
Bàn tay nắm chặt bình ngọc của Chu Nguyên hơi trĩu xuống. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới máu của Thôn Thôn lại có thể nặng tới như vậy.
“... Đúng là bảo bối có khác...”-Chu Nguyên liếm môi một cái. Với cảm giác nhạy bén của mình thì ngay lập tức Chu Nguyên đã hiểu được máu tươi của Thôn Thôn không hề tầm thường. Nghĩ đến đây thì bàn tay đang nắm lấy móng vuốt của Thôn Thôn cũng không nhịn được mà hơi dùng sức một chút. Mục đích là để cho máu tươi đang chảy ra ở chỗ vết thương nhỏ kia có thể nhỏ xuống càng nhanh, cũng càng nhiều.
Thế là chỉ qua mấy phút thì Chu Nguyên đã thu hoạch được một bình máu tươi.
Bất quá Chu Nguyên vẫn cảm thấy thế này là còn chưa đủ.Hắn liếm môi một cái,vội vàng móc ra một cái bình ngọc khác, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng mà nhìn về phía Thôn Thôn, nói:
-Lại thêm một chút nữa, lại thêm một chút nữa!
Loại cơ hội như thế này là rất khó có được. Thế nên kiếm được nhiều thêm chút nào là hay chút ấy!
Rống!
Bất quá với loại hành vi lòng tham không đáy này của Chu Nguyên thì Thôn Thôn lại vô cùng tức giận mà phát ra một tiếng gầm. Đột nhiên nâng lên móng vuốt đập hung hăng về phía lồng ngực của tên tiểu tử tham lam không biết cái gì là đủ kia.
Ầm!
Theo sau một âm thanh vang trầm cũng là một tiếng kêu rên thảm thiết vang lên.
Thân hình của Chu Nguyên bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp Phá vỡ cửa sổ của lầu nhỏ, vẽ lên một vòng đường cong hoàn mỹ ở giữa không trung, cuối cùng vô cùng chật vật mà ngã chổng vó ở trên mặt đất, trong miệng cũng kêu ôi ôi không ngừng.
Ở chỗ ban công, Yêu Yêu nâng quyển sách cổ ở trên tay lên che lại tầm mắt của mình. Trực tiếp biểu thị không thèm nhìn tên tiểu tử bởi vì lòng tham không đáy, được voi đòi tiên mà gặp phải quả báo này thêm một chút nào nữa.
Chu Nguyên nằm trên mặt đất một lúc, sau đó mới che ngực bò lên. Việc đầu tiên là kiểm tra một chút xem bình ngọc có bị vỡ hay không. Khi thấy cái bình ngọc vẫn còn lành lặn thì mới yên tâm mà thở dài một hơi, sau đó lại không nhịn được lắc đầu mà lầm bầm:
-Đồ hẹp hòi, chỉ là muốn hứng thêm có mỗi một bình nữa thôi mà...
Chu Nguyên xoa xoa chỗ lồng ngực, cảm thấy từng cơn đau tức. Không nhịn được oán trách con vật nhỏ Thôn Thôn này xuất thủ cũng quá nặng một chút.
Bất quá cuối cùng thì cũng đoạt tới tay.
Chu Nguyên tung tung bình ngọc ở trong tay, trên mặt hiện lên vẻ yêu thích không thôi. Nếu như những lời của Yêu Yêu đều là thật sự thì hẳn là máu của Thôn Thôn có thể có khả năng khiến cho mấy phần tinh huyết của Nguyên thú họ rồng ở cấp bậc tứ phẩm cao giai kia của hắn có đượcuy năng sánh vai với hàng ngũ phẩm.
-Cậu làm sao vậy?
Ngay tại thời điểm mà Chu Nguyên vẫn còn đứng đó mà tự vui một mình thì bất chợt có một giọng nói dịu dàng truyền đến ở phía sau lưng. Chu Nguyên quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Cố Hồng Y đang đứng ở cách đó không xa, trên gương mặt của nàng hiện đầy vẻ nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào chính mình.
-Không có việc gì. -Chu Nguyên đem bình ngọc cất đi, cười nói.
-Có việc gì mà cô lại đi tới tận nơi đây? -Hắn hỏi.
Cố Hồng Y hơi do dự một chút,nói:
-Ta đã nghe nói về việc cậu đi tới Lâm Lang các để mua sắm tinh huyết Nguyên thú phục vụ cho việc tu luyện Cửu Long Điển, nhưng kết quả lại là bị tên Lục Phong kia nhanh hơn một bước cướp đi. Đúng vậy hay không?
Thần sắc của Chu Nguyên hết sức thản nhiên, gật gật đầu nói:
-Lại là ta chậm hơn một bước so với hắn. Để cho hắn mua được chỗ tinh huyết của nguyên thú ngũ phẩm kia.
Nghe vậy, Cố Hồng Y cũng không nhịn được mà khẽ cắn hàm răng, trong con ngươi cũng hiện lên một vòng tức giận. Hiển nhiên hành động này của Lục Phong khiến cho nàng cảm thấy thật đáng khinh thường.
Chợt, bàn tay ngọc của nàng lắc một cái, theo đó có một vật bị ném về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên hơi kinh ngạc trước hành động bất thường này của Cố Hồng Y, vươn tay tiếp nhận. Chỉ cảm thấy vật này vừa tiếp xúc với tay liền truyền tới một luồng cảm giác lạnh buốt. Nhìn lại thì đây vậy mà cũng là một cái bình ngọc. Bên trong bình ngọc đang chảy xuôi một dòng máu tươi sền sệt, tỏa ra từng luồng dao động cuồng bạo mà hung hãn.
-Đây là...Tinh huyết của Nguyên thú ngũ phẩm họ rồng? -Chu Nguyên giật mình.
-Phần tinh huyết này là ta nhờ vào quan hệ mới có thể kiếm được từ nơi nội sơn. Thế nhưng cũng chỉ có thể tìm thấy được một loại này. -Cố Hồng Y nói.
Chu Nguyên nghe vậy chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ ngờ tới việc bởi vì giúp mình mà Cố Hồng Y lại phải vận dụng quan hệ để cầu tới mộtbình tinh huyết của Nguyên thú ngũ phẩm họ Rồng. Nghĩ tới đây thì hắn vội vàng lắc đầu nói:
-Không cần...
Cố Hồng Y lắc lắc tay đánh gãy câu nói chưa hết của Chu Nguyên, thản nhiên mà nói:
-Đừng có lề mề chậm chạp như vậy. Nói gì thì nói, việc để xảy ra tranh chấp giữa cậu cùng với Lục Phong cũng có một phần trách nhiệm của ta. Thế nên ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn tên Lục Phong sử dụng thủ đoạn để chèn ép cậu như vậy được.
Cố Hồng Y dõi mắt nhìn theo Chu Nguyên, cười một tiếng với vẻ đầy trêu tức, nói:
-Ta còn nghe nói cậu đã từng tuyên bố muốn đoạt lấy vị trí đệ nhất của Lục Phong ở trong dịp tuyển sơn đại điển sắp sửa diễn ra này?
-Hiện tại lời tuyên bố này của cậu đều đã bị truyền ra xung quanh. Hiện tại đang có rất nhiều người chê cười việc cậu lại không biết tự lượng sức mình mà dám nói ra lời lẽ ngông cuồngnhư thế đấy!
Chu Nguyên hơi yên lặng một chút, không nghĩ tới lời tuyên bố này của mình bị phát tán ra với tốc độ nhanh chóng như vậy.Xem ra đây chính là hành động cố ý của tên Lục Phong kia.
-Bản thân ta cũng vốn không ưa thích gây phiền toái một chút nào. Thế nhưng tên Lục Phong kia lại ba lần bốn lượt nhảy ra khiêu khích. Nếu như bị bắt nạt suốt mà không phản kích lạimột chút nàothì đây cũng chẳng phù hợp với tính cách của Chu Nguyênta. -Chu Nguyên cười cười, nói tiếp:
-Thế nào, cả cô cũng không coi trọng thực lực của ta à?
-Lý trí nói cho ta biết rằng, phần thắng của cậu là không hề lớn.
Vừa nói, cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt của Cố Hồng Y vừahơi hơi vểnh lên, chợt lại đổi giọng:
-Bất quá, không hiểu sao ta lại cảm thấy mình nhất định có thể chứng kiến được cảnh tượng Chu Nguyên cậu đoạt lấy vị trí đệ nhất của tên Lục Phong kia.
Chu Nguyên gật gật đầu,nói:
-Vậy liền cảm ơn lời chúc lành của cô.
Cố Hồng Y cũng không dây dưa dài dòng ở trên vấn đề này thêm nữa.Nàngquơ quơtay nhỏ,sau đó chân đạp trên nguyên khí bay về hướng căn lầu nhỏ ở nơi xa chỗ khe núi. Bóng hình của nàngđã rờiđi một lúc lại vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh của nàng vọng đến từ nơi sườnnúi:
-Cậu cố gắng nhiều hơn đi!Khoảng cách thời gian cho tới khi tuyển sơn đại điển diễn ra đã không còn nhiều lắm.Tôi rất chờ mong vào biểu hiện lúc đó của cậu đấy nhé!
Chu Nguyên đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Cố Hồng Y dần dần nhạt nhòaở trong tầm mắt,sau đó tung tung bnh tinh huyết của Nguyên thú ngũ phẩm họ rồng kia trong tay.Hắn dõi mắt nhìn về phía nơi xa,ẩn sâu trong con ngươi hiện lên một vòng lạnh lẽo.
“Lục Phong...”
“Ngươi đã không từ thủ đoạn mà cướp đi những bình tinh huyết kia.Điều này cũng nói rõ trong lòng ngươi đã bắt đầu xuất hiện sự kiêng dè đối với ta,cho nên mới dùng biện pháp như vậy để có thểchuẩn bị chu toàn, tránh tình huống bất trắcphát sinh...”
“Bất quá nếu ngươi cho rằng chỉ với cách này liền có thể quấy nhiễu bước tiến của Chu Nguyên ta,thì chỉ sợ cũng chỉ có thể nói là ngươi đã quá ngây thơ rồi!”
“Trong lần tuyển sơn đại điển này,vị trí thứ nhất mà ngươi vẫn hằng mong muốn kia...Chu Nguyên ta ăn chắc rồi!!!”