Hiệu suất làm việc của Kiều Tu cũng vô cùng cao.Chỉ đợi đến lúc xế chiều thì hắn đã tập hợp được những người nổi bật trong số các đệ tử đến từ những đại lục khác kia lại về đây.
Trong khe núi cạnh căn lầu nhỏ.
Chu Nguyên ngồi xếp bằng ở trên tảng đá.Mà lúc này,ở trước mặt hắn,cũng đang có mấy chục người tuổi trẻ ngồi xếp bằng.Trong mỗi người bọn họ thì ai ai cũng tản mát ra từng luồng dao động của nguyên khí hết sức hùng hồn.Mà lời nói cử chỉ của mỗi người đều có một chút ngạo nghễ kiêu căng.
Dù sao đã có thể có tư cách được mời tới nơi đây thì ai cũng đều là những người nổi bật trong hàng ngũ đệ tử nhất đẳng của ngoại sơn.Trong ngày bình thường thì cũng là có không ít người vây xung quanh bọn họ.Những người này hưởng thụ lấy những lời ngon tiếng ngọt, nịnh nọt tâng bốc quen rồi cũng không tránh khỏi sẽ sản sinh ra sự kiêu ngạo.
Đặc biệt là tại mọi người phía trước nhất đang có hai bóng người ngồi đó,một nam một nữ.
Trong đó, người nữ mặc một thân váy dài màu xanh, mái tóc đen mượt mà rủ xuống ở bên hông.Mà khuôn mặt của nàng cũng rất xinh đẹp,da trắng như tuyết.Tên của nàng là Tống Uyển Khê.Danh tiếng của nàng cũng không hề nhỏ một chút nàoở trong các đệ tử ngoại sơn, lại thêm sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, thế nên có không ít những đệ tử lấy nàng là mục tiêu theo đuổi.
Mà người thanh niên ngồi ở vị trí đầu kia lại mặc bộ một bộ trường bào* màu vàng, mái tóc rối tung, khuôn mặt không bị trói buộc, tản ra một luồng khí chất tùy tiện Tiêu Sái.
*trường bào: kiểuáo dài giống kiểu các kiếm khách hay mặc trong các bộ phim kiếm hiệp.
Tên của hắn là Triệu Côn.
Hai người này cũng chính là hai kẻ được xếp vào 10 vị trí đầu trong số các đệ tử ngoại sơn.Nói đến thì hai người họ cũng chính là một trong số những đệ tử hiếm hoi đến từ các đại lục bên ngoài mà có đủ khả năng đánh nganh tay cùng với những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia.
Biểu lộ của Tống Uyển Khê điềm tĩnh rất nhiều. Bất quá đôi mắt đẹp của nàng lại thỉnh thoảng như có như không dạo qua trên người Chu Nguyên, cẩn thận nhìn lại thì bên trong đôi mắt ấy còn ẩn chứa đi vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Mà tên thanh niên tên là Triệu Côn kia lại biểu hiện rõ ràng hơn rất nhiều.Hắn dùng ánh mắt có đôi chút vô lễ mà đánh giá Chu Nguyên,dường như muốn nhìn rõ thực lực sâu cạn của kẻ đang ngồi xếp bằng trước mắt mình này.
-Không biết Chu Nguyên sư đệ để cho Kiều Tu mời chúng ta tụ họp về nơi đây, đến tột cùng là muốn làm chuyện gì? -Tống Uyển Khê nói với giọng nhỏ nhẹ.
Nghe được câu hỏi này của nàng thì rất nhiều đệ tử đang ngồi ở đây cũng quăng tới ánh mắt chăm chú.
Nếu như là hai tháng trước, cho dù Chu Nguyên có đích thân đến cửa mà mời bọn họ thì chỉ sợ căn bản là sẽ chẳng có ai thèm để ý tới hắn.Bất quá trong thời gian gần đây thì thanh danh của Chu Nguyên lại càng ngày càng trở nên vang dội, khiến cho không còn người nào còn dám khinh thường hắn được nữa.Thế nên khi nhận được lời mời từ phía Kiều Tu thì bọn họ mới có thể nể tình mà đi tới nơi đây.
Thần sắc của Chu Nguyên hết sức bình tĩnh, hắn đưa mắt nhìn qua đám người,cũng không nói thêm lời gì khách sáo mà chỉ phát ra tiếng nói nhàn nhạt:
-Chắc hẳn những người ngồi ở đây đều đã nghe tới việc tên Lục Phong kia đề ra yêu cầu chia cắt vị trí cho 10 người đứng đầu trong lần tuyển sơn đại điển sắp diễn ra này rồi chứ?
Đám người ngồi ở đây nghe thấy Chu Nguyên đề ra việc này thì cũng không nhịn được cong lên khóe miệng.
Mà Triệu Côn lại càng cười lạnh thành tiếng,nói:
-Nói đến cùng thì chuyện này cũng là có đều nhờ cả vào Chu Nguyên sư đệ cơ đấy!
-Ý tứ của ngươi là nếu như ta không đi chọc giận Lục Phong thì hắn liền sẽ càng khoan dung rộng lượng cùng với mấy người các ngươi thêm một chút hay sao? -Chu Nguyên đưa mắt nhìn qua Triệu Côn, ánh mắt lạnh xuống,nói với âm thanh hết sức lạnh lùng:
-Yếu đuối tới mức phải trông cậy vào người khác khai ân, nới lỏng ân huệ để bố thí cho mình, tôn nghiêm của các ngươi lại rẻ mạt tới mức này rồi hay sao?
Nghe được lời này thì Kiều Tu cùng Thẩm Vạn Kim đang ngồi ở một bên cũng đều giật mình không thôi.Hai người bọn họ cũng không nghĩ tới Chu Nguyên vừa mới mở miệng lại lăng lệ ác liệt ác liệt tới mức như vậy.
Quả nhiên,Chu Nguyên vừa nói ra câu nói này thì đông đảo đệ tử đều có chút xôn xao.Ánh mắt của họ đều hàm chứa vẻ tức giận mà nhìn về phía Chu Nguyên.Bọn hắn vốn là những kẻ tâm cao khi ngạo, được nghe lời tán thưởng khen ngợi quen rồi thì đâu có thể chịu đựng được lời nói châm chọc này của Chu Nguyên.
Sắc mặt của Triệu Côn cũng trở nên xanh xám, hắn cắn răng nói:
-Đừng chỉ biết chê trách người khác.Có can đảm thì ngươi đi tới trước mặt tên Lục Phong mà nói đi!
Gương mặt xinh đẹp của Tống Uyển Khê cũng hiện lên vẻ không vui,nói:
-Chu Nguyên sư đệ, bản thân cậu cũng hiểu biết được sự cường đại của Lục Phong lớn tới mức độ nào. Đứng trước thực lực mạnh mẽ ấy, ngoại trừ lựa chọn nhường nhịn thì chúng ta lại có thể làm gì?
-Nếu như mục đích ngày hôm nay mà sư đệmời chúng ta tới cũng chỉ là để châm chọc nhục nhã bọn ta một trận, vậy liền thứ cho bọn ta cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này.
Chu Nguyên dõi mắt nhìn nhau đám người đang biểu lộ căm phẫn khó chịu kia,mi mắt hơi hơi cụp xuống,nói:
-Xem ra là đám người các ngươi vẫn còn đôi chút lòng tự trọng. Nếu không phải như vậy thì dù cho có tìm tới các ngươi cũng thật đúng là không có ý nghĩa một chút nào.
Chu Nguyên lắc lắc đầu,cũng không chê bai thêm gì nữa mà trực tiếp nhìn về phía đám người Tống Uyển Khê, Triệu Côn,nói:
-Mục đích mời mọi người tới đây cũng chỉ là để thông báo cho các vị một tiếng.Trong lần tuyển sơn đại điển sắp diễn ra này thì ta muốn tranh đoạt vị trí đệ nhất cùng với tên Lục Phong kia.
-Nếu như các vị không muốn liều sống liều chết mà cũng chỉ có thể tranh đoạt lẫn nhau hai cái vị trí cuối cùng do người của Thánh Châu đại lục bố thí kia, vậy đến lúc đó liền nghe theo ta chỉ huy làđược.
Kiều Tu không nhịn được xấu hổ mà che khuôn mặt.Thực sự,câu nói này của Chu Nguyên quá là trực tiếp. Tựa hồ như trên căn bản là hắn không định nói chuyện nhẹ nhàng cùng với đám người này.
Quả nhiên,Chu Nguyên vừa nói xong thì đông đảo đệ tử đang ngồi kia lại là hai mắt nhìn nhau, sau đó lập tức có những tiếng cười trộm trầm thấp truyền ra.
-Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng mồm. Chỉ với cái thực lực nhất trọng thiên cỏn con này của ngươi mà cũng dám tuyên bố rằng mình muốn tranh đoạt vị trí thứ nhất cùng với Lục Phong? -Triệu Côn là người trước hết nhất không nhịn được,châm chọc lại:
-Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân mình có thể thắng được tên Chúc Nhạctrong trận Nguyên thuật tỉ thí kia là có thể có năng lực làm được điều này?
-Quả là ngây thơ,thời gian tu luyện của ta còn quá thiếu đây,chỉ sợ là cũng không có thời gian dư thừa để cùng ngồi với ngươi trong này ảo tưởng sức mạnh.
Triệu Côn cười lạnh một tiếng,sau đó đứng người dậy chuẩn bị muốn rời đi.
Tống Uyển Khê cũng là nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng cảm thấy cơ hồ là người thanh niên Chu Nguyên đang ngồi trước mắt mình này đã tự tin quá tới mức trở thành tự phụ rồi.
Sắc mặt Chu Nguyên vẫn hết sức lãnh đạm mà nhìn qua Triệu Côn đang chuẩn bị rời đi. Hắn biết rõ, đối với những kẻ kiêu căng ngạo mạn đã thành thói quen này thì chỉ dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên bảo là không có chút tác dụng nào. Muốn cho bọn hắn chịu phục thì cũng chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là đánh, trực tiếp đánh cho bọn hắn tâm phục khẩu phục.
Thế là Chu Nguyên liền thản nhiên nói:
-Đỡ của ta một chưởng. Đỡ được ta liền xin lỗi ngươi ngay tại đây.
-Kẻ cuồng vọng! -Ánh mắt của Triệu Côn trợn tròn, cười giận dữ nói.
Oanh!
Nhưng mà Chu Nguyên lười nhác lại phải nói nhảm thêm điều gì. Một tay kết ấn, chợt vỗ ra một chưởng.
Vào lúc này nguyên khí hùng hồn đột nhiên bộc phát, mạnh mẽphảng phất như một dòng lũ màu vàng gào thét màlao ra từ trong lòng bàn tay của Chu Nguyên. Mà khi dòng lũ màu vàng kia lướt đi thì có thể thấyđược một cách mơ hồ trong đó cóẩn chứa bóng dáng của một con Giao Long.Trên thân Giao Long khoác lên một lớp vảy rồng,trongđó còn có thể nghe thấytiếng Long ngâm vang lên.
Theo một chưởng này xuất ra, một cỗ khí thế kinh người cũng bộc phát mà ra.
Một chưởng này của Chu Nguyên rõ ràng là dùng Cửu Long Điển thi triển mà ra!
Về phần bên trong luồng nguyên khíấy cóẩn chứa bóng dáng của một con Giao Long cũng là bắt nguồn từ phần tinh huyết của Nguyên thú họ rồng mà hắnđã luyện hóa mấy hôm trước kia. Chỉ bất quá vì thời gian không đủ, hắn vẫn còn chưa kịp luyện hóa hoàn toàn, thế nên bóng dáng của con Giao Long này mới trông có vẻ hơi mở hồ như vậy.
Nhưng dù vậy thì khi một quyền nàyđược oanh ra cũngđã mang theo khí thế to lớn vô cùng, khiến cho mặtđất xung quanh bị xé nứt một cách dễ dàng như tờ giấy mỏng.
Trước luồng khí tức hung bạođập vào mặt này, sắc mặt của tên Triệu Côn kia cũng không nhịnđược biếnđổi. Hiện lên con con ngươi của hắn là một con Nguyên thú tứ phẩm cao giai đang gào thét mà lao đến. Tựa như muốn nuốt lấy chính mình.
Hắn cũng không dám khinh thường, vội vàng quát to một tiếng lấy khí thế, nguyên khí bên trong thể nội cũng bộc phát mà ra. Lúc này thực lực tam trọng thiên cũng triển lộ ra không thể nghi ngờ.
Oanh!
Hắn giẫm chân một cái, thân hình cũng bắn mãnh liệt mà ra, tốcđộ nhanh tới mức cả người hóa thành một cái bóng mờ. Mục tiêu va chạm chính diện vào bóngảnh con Giao Long đang lao tới trước mình kia.
Trong khoảnh khắc hai bên va chạm, thời gian dường như cũngđông kết lại một lúc, sau đó một luồng gió mạnh thổi bùng lên tàn phá khắp chung quanh, trên mặtđất cũng dần xuất hiện vết nứt tràn lan như mạng nhện.
Đông!
Kết quả của cuộc và chạm lại khiến người ta trợn mắt há hốc mồm. Lực lượng trùng kích mà ra kia của Triệu Côn, lại chỉở trong một cái chớp mắt, trực tiếp bị luồng nguyên khí cóẩn chứa bóng hình Giao Long kia đánh bay ra ngoài, cuốicùngđụng mạnh vào bên trên váchđá khiến cho toàn bộ vách núiđều lõm vào một cái lỗ lớn.
Trong khoảng khắcấy, toàn bộ chỗ khe núiđều trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ còn sót lại tiếng từng mảnhđá vụn rơi xuống từ vách núi.
Khuôn mặt của Chu Nguyên chẳng có chút biểu tình biến hóa nào. Chỉ thấy hắn vung tay áo lên, luồng nguyên khí mang hình dáng Giao Long kia cũng theo đó cuốn ngược mà về, chui lại vào trong lòng bàn tay của hắn.
Phốc phốc!
Triêu Côn rơi từ trên váchđá xuống, ngã tại trên mặtđất, sau đó không nhịnđược mà phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cố sức ngẩng đầu, trong ánh mắt trànđầy vẻ kinh hãi mà nhìn về phía Chu Nguyên. Hiển nhiên cũng không ngờ tới với thực lực Thái Sơ tam trọng thiên của mình, vậy mà cũng không thểđỡđược dù chỉ là một chưởng của Chu Nguyên.
Đôi môi đỏ thắm của Tống Uyển Khê cũng hơi nhếch lên, bộ ngựcđầyđặn cũng không nhịnđược chập trùng, con ngươi chứađầy thâm ý nhìn về phía Chu Nguyên.
-Còn có ai muốnđi nữa không? -Lúc này, âm thanh bình tĩnh của Chu Nguyên vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Giữa sân vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả những đệ tử khácđều câm như hến. Không còn ai dám lên tiếng, sự khinh miệt cười nhạo vốn có lúc trước cũngđã hoàn toàn tiêu tán không còn tăm hơi. Phải biết với thực lực của Triệu Côn cũngđãđược xếp vào vị trí thứ bảy trong hàng ngũ mười ngườiđứngđầu của cácđệ tử ngoại sơn. Nhưng dù mạnh mẽ là vậy mà vẫn bị Chu Nguyên chỉ dùng một chưởng liềnđáng bại. Từđó cũng có thể thấy thực lực bây giờ của Chu Nguyên mạnh mẽ tới mức nào.
Bọn hắn vẫn luôn cho là, cho dù thực lực của Chu Nguyên có mạnh thế nào thì cùng lắm là cũng chỉ hơn đượcđám người mình một chút. Thế nhưng với tình hình trước mắt này thì mới biết trướcđóđám người mìnhđã quá coi thường người thanh niên đang đứng trước mắt mình này rồi!
-Hiện tạiđã có thể yên lặng mà nghe ta nói chuyện rồi chứ?! -Chu Nguyên quét măt nhìn qua một vòng người ngồiởđây.
Tất cả cácđệ tử, khi tiếp xúcđếnánh mắt nhưđiện của Chu Nguyên thìđều tranh thủ thời gian cúiđầy, mặt lộ vẻ xấu hổ
Đôi môi đỏ của Tống Uyển Khê hé mở, giọng mang áy náy nói:
-Lúc trước là chúng ta sai, ánh mắt vụng về, mong rằng Chu Nguyên sưđệ chớ trách!
Triệu Côn cũng lau đi vết máu còn vương nơi khóe miệng. Hắn làm người vốn dứt khoát, sau khi bị một quyền của Chu Nguyên đánh cho tả tơi, không chỉ có không giận dữ màđi, ngược lại lại ngồi trở lại vị trí của mình, nói:
-Ngươi là kẻ lợi hại. Vừa rồi là mắt của ta mù, đứng trước ngọc mà không biết ngọc sáng. Bây giờ ngươi nói, muốn làm sao, ta nghe.
Thực lực vừa mới thể hiện ra của Chu Nguyên đã thành công trấn phục tất cả những ngườiđang ngồiởđây. Đồng thời cũng khiến cho mọi người dâng lên một chút tâm tư, một tia hi vọng. Có lẽ, Chu Nguyên thật sự có khả năng chống lại tên Lục Phong kia…
Thấy thế cuộcđã trở nên ổnđịnh thì Kiều Tu cũng thầm thở dài một hơi. Quả nhiên đám người nàyđều là hạng người cứngđầu cứng cổ. Dùng giọngôn hòa nói chuyện thì không nghe, cứ phải chịuđánh một trận rồi mới biếtđiều chịu phục.
Chu Nguyên dõi mắt nhìn Triệu Côn một chút, nói:
-Đầu tiên, cái cơ chế người của Thánh Châu đại lục giành trước tám vị tríđầu,còn chúng ta chỉ có thể tranh đoạt hai vị tríáp chótdo tên Lục Phong kia đặt ra là vô lý. Chúng ta sẽ không chấp nhận.
Đám người liếc nhau một chút. Tất nhiên là bọn hắn cũng không hềđồngý với loại yêu cầu báđạo như thế này, thế nhưng…
-Nếu vậy thì làm thế nàođểđối phó với tên Lục Phong kia bây giờ? Hắnđã từng tuyên bố rằng nếu có ai dám cóý kiến phảnđối với lời nói của hắn, có gan thìđến trước mặt hắn mà phảnđối. -Có ngườiđặt câu hỏi.
Sắc mặt của Chu Nguyên hết sức hững hờ, cất giọng nói:
-Lục Phong hắn lại tính là cái thá gì?
-Mọi người cũngđưa ra tuyên bốđi. Trong số mười vị tríđầu này, đệ tửđến từ cácđại lục bên ngoài chúng ra muốn sái cái. Về phầnđệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận bốn cái mà thôi.
Nghe được lời tuyên bố này của Chu Nguyên thìđám người Triệu Côn, Tống Uyển Khêđều không nhịnđược mà toát mồ hôi lạnh. Ngay cả người vốnđiềm tĩnh như Tống Uyển Khê cũng giật giật khóe miệng, cười khan nói:
-Chỉ sợ là Lục Phong sẽ không đồngýđâu.
-Đã không đồngý, vậy liềnđể vấnđề này cho đến khi tuyển sơnđạiđiển diễn ra rồi xem rốt cuộc ai mới là người có tư cách nói chuyệnđi. -Chu Nguyên tùyý nói.
-Từ trên phương diện chất lượng mà nói thìđệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lụcđều tốt hơn chũng ta rất nhiều. Chỉ sợ làđến lúc lên võđài thì chúng ta chẳng thể chiếmđược chútưu thế nào cả! -Có người lên tiếng nói.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn khắp chung quanh, thản nhiên nói:
-Trong một tháng kế tiếp, ta sẽ tiến hành chỉđiểm việc tu hành nguyên thuật cho các ngươi. Mặc dù ta không dám hứa chắc là sẽđem tới cho các ngươi sự tiến bộ quá lớn, thế nhưng khẳngđịnh là dựa vào sự chỉđiểm của ta thì thực lực của các ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.
Nghe vậy thì con mắtđám người Triệu Côn, Tống Uyển Khêđều không nhịnđược mà sáng lên. Đến bây giờ thì bọn hắnđềuđã biếtđược, tựa hồ là Chu Nguyên sở hữu một thiên phú hết sức kinh người trên phương diện tu luyện nguyên thuật. Nếu như bọn hắn có thể nhậnđược sự giúpđỡ từ phía Chu Nguyên thì nói không chừng là thực lực củađám người mình sẽ tăng lên một cấp bậc.
-Đồng thời, coi như là tiền công cho sự giúpđỡ của ta, đến lúc mà tuyển sơn đạiđiển diễn ra thì các ngươi cũng phải nghe theo sự chỉ huy của ta. Ta muốn các ngươi đánh ai thì các ngươi phảiđánh ngườiđó.
-Mọi người cóý kiến gì khác hay không? -Chu Nguyên chậm rãi hỏi.
Mọi ngườiđều cùng nhau lắcđầu. Trong con mắt của mỗi ngườiđều hiện lên vẻ nóng bỏng.
Mà Kiều Tu, Thẩm Vạn Kim đang ngồiở một bên, khi nhìn thấy tình hình này thì cũng không nhịnđược mà tán tưởng trong lòng. Chiêu thứcứngđối này của Chu Nguyên quả thực là quá tốt. Đầu tiên là dùng thủđoạn mạnh mẽ như lôi đình trấnáp lại sự kiêu ngạo của tất cả, sau đó lạiđưa ra lợiích lôi kéo. Thế là nhữngđệ tử vốn thường ngàyđều kiêu ngạo hết sức nàyđều lập tức bị thu phục trở nên thành thành thật thật…
Kể từđó, ở nơi ngoại sơn này, địa vị của Chu Nguyên cũng có sự bay vọt về chất. Từ một người côđơn có chút danh tiếng trở thành một kẻ cóđủ sứcảnh hưởngđể thu nạp những người khác, tạo thành một thế lựcđủ khả năng để chống lại vớiđoàn thể của nhữngđể tử bản thổ Thánh Châu đại lục do Lục Phong đứngđầu kia…
Kiều Tu liếm môi một cái, ánh mắt cũng trở nên nóng rực lên.
Với tình hình này, chỉ sợ là trong lần tuyển sơn đạiđiển sắp sửa diễn ra vào một tháng sau này sẽ có rất nhiều trò hay được trình diễnđây!!!