Tin tức về việc Chu Nguyên thu nạp những đệ tử tinh anh đến từ các đại lục bên ngoài khác vào trong đoàn đội của mình được truyền bá với tốc độ rất nhanh ra khắp cả các ngõ ngách của ngoại sơn. Không thể nghi ngờ rằng tin tức này đã dẫn tới một hồi bàn luận xôn xao, khiến mọi người cảm thấy chấn động không nhỏ ở ngoại sơn.
Đương nhiên điều càng gây chấn động là lời tuyên bố mà Chu Nguyên thả ra bên ngoài:
‘Trong số 10 vị trí đầu, đám đệ tử bản thổ của Thánh Châu Đại Lục chỉ được chiếm bốn cái vị trí. Còn lại sáu cái là thuộc về những đệ tử nhưbọn hắn -những ngườiđến từ đại lụcbên ngoài!’
Lời tuyên bố ấy vừa được truyền ra thì lập tức khiến cho dư luận ở ngoại sơn trở nên sôi trào giống như núi lửa. Khi nghe được tin tức này thì rất nhiều đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục đều cầm thái độ chê cười cùngchâm chọc.
-Ha ha,thật sự là quá buồn cười. Từ khi Thương Huyền tông được sáng lập cho tới nay thì những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta còn chưa bao giờ chỉ chiếm được dưới năm cái vị trí trong số mười người đứng đầu của tuyển sơn đại điển.
-Tên Chu Nguyên nàyấy mà,thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng mồm. Hắn lại là cái thá gì mà dám mở miệng phân phối tiêu chuẩn cho mười vị trí đầu?!
-Xem ra là cuống quá nên bị mất trí rồi đây.Chẳng lẽ hắn còn cho là hắn có thể sánh ngang với Lục Phong sư huynh được hay sao?
-Hừ,đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta vốn được trời ưu ái,lẽ dĩ nhiên là phải nhận được đãi ngộ không giống với kẻbình thường.Tên Chu Nguyên này cho rằng hắn là ai vậy? Nghe nói tên này còn phát cuồng tới mức tuyên bố muốn đoạt lấy vị trí thứ nhất trong dịp tuyển sơn đại điển sắp sửa diễn ra này của Lục Phong sư huynh, đơn giản là buồn cười đến cực điểm!
-Xem ra hắn đem việc bản thân có thể đánh bại được Chúc Phong, trong cuộc tỉ thí Nguyên thuật thắng được Chúc Nhạc làm tự hào. Chỉ vài ba cái chiến tíchđã vội lấy đó làm kiêu ngạo. Còn thật sự cho rằng đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta không có người nào, quả thật là ngớ ngẩn!
-Để xem xem lần này hắn sẽ phải hứng chịu lấy kết cục xấu hổ tới nhường nào.Đồ không biết trời cao đất rộng.
-...
Dư luận của ngoại sơn trở nên sôi trào.Phảng phất như những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia đã phải hứng chịu lấy một loại nhục nhã lớn lao vậy,tập thể bộc phát ra tiếng phản đối mạnh mẽ như thủy triều.
Mà đối với việc những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này gây ra động tĩnh lớn như vậy,những đệ tử khác đến từ bên ngoài,vốn chiếm số đông trong tổng số các đệ tử ngoại sơn,thì lại âm thầm bĩu môi. Nhớ khi đám người các ngươi đứng ra chia cắt lấy tám cái vị trí trong tổng số mười người đứng đầu, còn lại hai cái thì lại như là bố thí mà ném cho chúng ta, vậy tại sao lúc ấy đám người nàylại có thể hùng hổ dọa người tựa như lời mình nói chính là đạo lý như vậy?
Đến bây giờ thật khó khăn mới có một người chịu đứng ra đòi lại lẽ phải cho những đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài bọn hắn. Kết quả phảng phất như mấy tên đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này lại là bị chịu nhục, cứ làm ra vẻ như không chịu bỏ qua cho Chu Nguyên như vậy làm cái gì?
Trong lòng suy nghĩ như vậy, thế nên đối với việc Chu Nguyên có thể thay mặt cho nhóm người mình đứng ra chống lại hành vi kiêu căng bá đạo của Lục Phong thì các đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài này đều âm thầm khen tốt. Tuy nói bọn hắn cũng không biết vì sao Chu Nguyên lại có can đảm dám trực diện đối chọi với Lục Phong, nhưng dù sao có người đứng ra cũng còn tốt hơn là tình hình trước đó, tất cả mọi người đều bị Lục Phong áp chế đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Chỉ là, trong thâm tâm của những đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài này cũng có chút bất an.Bởi lẽ hành động này của Chu Nguyên sẽ rất dễ dẫn tới việc các đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục tiến hành đáp trả một cách kịch liệt.Cũng không biết đến lúc đó thì đến tột cùng là Chu Nguyên có thể chống đỡ được hay không?Nói xui một chút,nếu như Chu Nguyên thật là không thể chống trả được thì lúcnày,hành động tuyên bố của Chu Nguyên sẽ trở thành một trận trò cười.Điều này sẽ khiến cho những đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài bọn hắn sẽ càng không thể ngóc đầu lên được trước sự kiêu căng ngạo mạn của đám đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục kia.
...
Nguyên Sơn.
Công việc tu hành ở nơi này đã trở thành một bài tập không thể thiếu vào mỗi ngày của các đệ tử ngoại sơn.Dĩ nhiên là Yêu Yêu cũng không nằm trong số đó...
Ngày hôm nay thì bầu không khí ở nơi Nguyên Sơn này trở nên có chút vi diệu.Đặt mình vào trong đó sẽcó thể cảm nhận được một cáchmơ hồ rằng không khí nơiđây có chút căng cứng cùng dương cung bạtkiếm.
Vô số những ánh mắt đều như có như không nhìn về phía đỉnh núi, nơi một tòa đài tu luyện.Trong đài tu luyện ấy,Chu Nguyên đang nhắm mắt ngồi xếp bằng,vẻ mặt bình tĩnh không có gợn sóng.
Còn có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía một cái đài tu luyện khác cách vị trí của Chu Nguyên cũng không xa.Ở nơi đó,Lục Phong với toàn thân áo trắng cũng đang hờ hững mà cụp mắt lại.
Bầukhông khí ở Nguyên Sơn trở nên quỷ dị mà căng cứng.
Loại không khí căng thẳng như thế này cứ tiếp tục diễn ra hơn nửa ngày trời. Đột nhiên có một người đứng lên quấy nhiễu sự yên lặng quỷ dị ấy.Nhìn kỹ lại thì đây là một người thanh niên với đôi mắt cực kỳ dọa người. Ở tại quanh thân hắn có từng luồng nguyên khí hùng hồn phát tán ra.
Tên của người thanh niên này là Tần Trấn. Hắn cũng không phải là hạng người vô danh,ngược lại,thứ hạng của hắn ở trong số 10 người đệ tử đứng đầu của ngoại sơn cũng không hề thấp một chút nào,xếp hạng tới vị trí thứ sáu.
Ánh mắt của Tần Trấn tràn đầy vẻ dữ dằn mà nhìn về phía Chu Nguyên. Ngay sau đó,hắnlập tức nhấc chân đi về phía đài tu luyện của Chu Nguyên với khí thế hùng hổ dọa người.
Theo sau hành động đứng dậy của Tần Trấn,lập tức có lần lượt từng bóng người đứng lên,đi theo phía sau lưng hắn.Trong ánh mắt của tất cả những người này đều mang theo vẻ nghiền ngẫm mà nhìn về phía Chu Nguyên.
Chỉ qua bất quá một hồi ngắn ngủi mà đã có mấy chục bóng người hội tụ vào một chỗ.
Những người này đều là những đệ tử được xếp vào hàng nhất đẳng.Mà lại toàn bộ đều là các đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục.Trong ngày bình thường,chỉ là một người trong số bọn hắn thôi cũng đã đủ được xếp vào những đối tượng mà người khác cần phải ngưỡng vọng.Thế mà bây giờ khi bọn hắn cùng hội tụ vào một chỗ đã tạo thành một loại uy thế khiến cho người ta cảm thấy hết sức rung động.
Khi chứng kiến luồng khí thế ấy thì sắc mặt củakhông ít những đệ tử đến từ các đại lục bên ngoài đều hơi biếnđổi,cảm thấy có chút tâm thần bất định.Nhìn bộ dạng này,rất hiển nhiên là những tên đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này đang muốn gây sự cùng với Chu Nguyên.
-Đó là Tần Trấn, trong số những người đứng đầu của đệ tử ngoại sơn thì kẻ này được xếp vào hàng thứ 6...
-Trông thấy người thanh niên tóc bạc đang đi bên cạnh Tần Trấn kia hay không?Đó là Lôi Hồng Đào.Kẻ này còn lợi hại hơn,đứng hàng thứ tư trong số mười ngườiđứngđầu của các đệ tử ngoại sơn.
-Những kẻ khác cũng đều không phải là hạng người hời hợt nhỏ yếu gì.
-Xem ra lần này Chu Nguyên phải đối mặt với phiền phức không hề nhỏ...
-...
Đông đảo những tiếng bàn luận lan tràn xôn xao.Vô số những ánh mắt ở trên toàn bộ Nguyên Sơn đều hướng về phía đám người này.
Mà ngay tại lúc mà đám người Tần Trấn,Lôi Hồng Đào xông về phía Chu Nguyên với khí thế hùng hổ thì sắc mặt của đám người Kiều Tu, Triệu Côn cùng Tống Uyển Khê đều khẽ biến.Hơn ai hết,bọn hắn đều hiểu những tên đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này đang muốn làm gì.Ánh mắt của mấy người trao đổi một chút,ngay sau đó từng người họđứng lên, theo đócũng có cácđệ tử khác theo sau, hội tụ về phía sau lưng bọn họ,cuối cùng cả nhóm tiến vềđài tu luyện của Chu Nguyên vàđứng che chắn tại phía trước chỗ hắn.
Vô số những người đứng ngoài nhìn thấy hai đoàn đội đang sắp sửa đụng vào nhau thì không nhịn được mà hãi hùng khiếp vía. Có thể nói cơ hồ làhai đoàn đội này đã bao gồm tất cả những người nổi bật trong số các đệ tử ngoại sơn của thế hệ này.
Nếu như ngày hôm nay mà hai đám người này xảy ra tranh chấp tại đây thì đơn giản chính là kinh thiên động địa.
-Lôi Hồng Đào,Tần Trấn,các ngươi muốn làm cái gì?!-Kiều Tu trầm giọng nói.
-Kiều Tu,Triệu Côn,cút ngay!-Ánh mắt của Tần Trấn tràn đầy vẻ hung hãn dọa người.Hắn cũng không chút khách khí mà bộc phát ra từng luồng nguyên khí cường hãn từ bên trong thể nội ra ngoài. Làm cho khí thế lúc này của hắn càng trở nên lăng lệ cùng áp bách.
-Tần Trấn, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng lão tử là bù nhìn hay sao?! -Triệu Côn cũng vốn là người hết sức kiêu ngạo,thấy được hành động kiêu căng của Tần Trấn thì ánh mắt cũng trở nên phát lạnh,không lùi mà tiến tới, trừng con ngươi tràn đầy vẻ lăng lệ mà nhìn về phía Tần Trấn.
-Ái chà,tưởng ai hóa ra là Triệu Côn đây mà.Mấy ngày không gặp mà lá gan của ngươi cũng mập mạp ra không ít đấy nhỉ?Có phải là tìm được chỗ dựa rồi thì không còn coi ai ra gì nữa rồi phải không? -Tần Trấn mỉa mai nói.
-Bất quá có chỗ dựa thì có chỗ dựa.Môn Nguyên thuật Thiên Cương Thủ mà ngươi tu luyện còn kém so với ta không chỉ một hai phần thôi đâu.Chẳng lẽ lần dạy bảo trước đây của ta với ngươi vẫn còn chưa đủ,nhanh như thế liền đã quên rồi hay sao?
Nghe được lời châm chọc này của Tần Trấn thì ánh mắt của Triệu Côn càng trở nên lạnh lùng.Trên hai lòng bàn tay của hắn bắtđầu có từng luồng nguyên khí cuốn quanh,ở bên trong có từng luồng dao động cuồng bạo phát tán ra.
-Triệu Côn,việc này không có quan hệ gì với đám người các ngươi.Ta khuyên các người nên sáng con mắt lên một chút.Không nên bị người ta mê hoặc một cách tùy tiện như vậy.Trên đời này cũng không thiếu người chẳng có bản lãnh gì nhưng mồm mép ngược lại lại rất lợi hại. -Người thanh niên tóc bạc tên là Lôi Hồng Đào đang đứng cạnh Tần Trấn cũng lên tiếng.
Ánh mắt của hắn như có như không mà nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng ở ở cuối cùng của đoàn người.Vẻ mỉa mai hiện lên trong mắt cũng không thèm che giấu.
Đôi môi đỏ của Tống Uyển Khê khẽ mở,nàng bình thản nói:
-Chúng ta lựa chọn như thế nào thì cũng là việc của chúng ta.Cũng không phiền đến Lôi sư huynh phải phí tâm can thiệp.
Lôi Hồng Đào hừ lạnh một tiếng, nói:
-Tống sư muội phải không?Trong trận đấu lần trước,quả thực là môn Huyền Âm Kinh kia của sư muội cũng khiến cho ta có chút không kịp trở tay.Chẳng qua bây giờ ta đã tu thành Xích Dương Điển. Nếu muốn thì ngươi có thể thửtiếp chiêu một chút.
Tống Uyển Khê nghe vậy thì cũng không nhịn được mà cau lại lông mày.Tất nhiên,nàng cũng biết được rằng môn Xích Dương Điển này vừa vặn có tác dụng khắc chế với môn Nguyên thuật Huyền Âm Kinh mà làng tu luyện.
Tần Trấn cười lạnh một tiếng,lười nhác nói thêm điều gì dư thừa nữa.Ánh mắt của hắn trực tiếp nhìn về phía vị trí của Chu Nguyên ở đằng sau của đoàn người,âm thanh truyền ra:
-Chu Nguyên,chẳng phải là ngươi nói rằng đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta chỉ có thể nhận được bốn cái vị trí trong tổng số mười người đứng đầu của tuyển sơn đại điển hay sao?Vậy thì tốt, hôm nay chúng ta muốn đến lĩnh giáo một chút,nhìn xem đến tột cùng thì ngươi có tư cách gì mà nói ra câu nói ngông cuồng bá đạo như vậy!
Đang nói dở, đột nhiên,ánh mắt của Tần Trấn trở nên lăng lệ, hăn bước ra một bước,tưởng như kinh lôi,vang vọng khắp Nguyên Sơn:
-Thế nên,Chu Nguyên, mau cút ra đây cho ta!
-Nếu như hôm nay ngươi không cómột lời giải thíchvừa lòngcho đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta thì cũng đừng hi vọng có thể ra khỏi nơiNguyên Sơn này!