Âm thanh của Tần Trấn vang rền như sấm đánh,vang vọng khắp toàn bộ Nguyên Sơn khiến cho vô số đệ tử đều giật mình run cả người.Nhìn bộ dáng này,xem ra là ngày hôm nay những đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này thật sự dự định gây khó cho Chu Nguyên.
Hiển nhiên, đám người Tần Trấn này cũng không phải đồ ngốc. Bọn hắn biết, sở dĩ đám người Kiều Tu, Tống Uyển Khê dám có lực lượng chống lại mình, chính là bởi vì có Chu Nguyên đứng ra làm chỗ dựa.Thế nên chỉ cần bọn hắn có thể tiến hành áp đảo được Chu Nguyên trước mặt bao người.Như vậy tất cả những đệ tử khác sẽ tự nhiên minh bạch một điều,rằng uy nghiêm của đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục bọn hắn là không thể khiêu khích.
Từng ánh mắt kia đều hội tụ về phía Chu Nguyên.
-Hừ,Chu Nguyên,niệm tình đồng môn, nếu như ngày hôm nay ngươi có thể đưara lời xin lỗi đối với các đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta, thì chúng ta có thể coi như là chưa từng biếtđược hành động cũng như lời nói xấc xược lúc trước kia của ngươi. -Ánh mắt của Tần Trấn nhìn về phía Chu Nguyên với vẻ lăng lệ ác liệt,cất giọng uy hiếp.
-Bằng không thì tất cảđệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục chúng ta sẽ không để cho ngươiđược yên!
Triệu Côn nhìn thấy tên Tần Trấn này hùng hổ dọa người như vậy thì cũng lên cơn giận dữ,cười lạnh lùng nói:
-Đã ngươi muốn chơi thì để ta đến chơi cùng với ngươi!
Cùng lúc đó,quanh thân Tống Uyển Khê cùng Kiều Tu cũng phun trào nguyên khí,ánh mắt hiện ra sự lăng lệ.
Mà sau lưng bọn họ thì những đệ tử không phải là đến từ Thánh Châu đại lục kia cũng có dấu hiệu chuẩn bị xuất thủ. Dù sao đám người Tần Trấn này cũng là quá mức không biết kiêng kỵ.Nếu như cứ để bọn người này tùy ý muốn đối xử với Chu Nguyên như thế nào thì thế ấy, vậy thì chỉ sợ là về sau bọn hắn thật sự sẽ triệt để bị đám đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này đè ép cho không thể ngẩng đầu lên được.
-Ai gây ra phiền phức thì nên là người đó đến tự thân giải quyết.Triệu Côn, các ngươi chớ có nhầm lẫnđầuđuôi!
Bất quá ngay tại lúc mà đám người Triệu Côn chuẩn bị xuất thủ thì bỗng nhiên có một âm thanh nhàn nhạt truyền đến.Phảng phất như âm thanh ấy mang theo một cỗ uy áp khiến cho chỉ trong nháy mắt thìnguyên khí vốn đang phun trào ở quanh thân của đám người Triệu Côn trở nên trì trệ.
Đám người Triệu Côn biến sắc mặt,dồn dập ngẩng đầu lên,chỉ thấy ở trên một tòa đài tu luyện cách đó không xa,Lục Phong đang nhìn qua bọn hắn với ánh mắt đạm mạc.
Đối mặt với ánh mắt của cao thủ ở đến cấp độ cao như Lục Phong thì trong lúc nhất thời,đám người Triệu Côn cảm nhận được một luồng áp lực hết sức lớn lao.Phảng phất như chỉ cần bọn hắn dám động thủ thì sẽ phải hứng chịu lấy sự áp chế chân chính đến từ phía Lục Phong.
Thân là kẻ được xếp vào hàng đệ nhất trong hàng ngũ các đệ tử ngoại sơn thì hiển nhiên là uy vọng của Lục Phong khiến cho người ta cực kỳ kiêng dè.
-Đúng là một con chuột nhắt gan nhỏ, chỉ biết núp ở sau lưng người khác làm ra một chút kế sách vụn vặt.Chẳng lẽ ngươi cho rằng phái đám “hàng” này tới đây gây rối thì thật sự có thể gây ra phiền toái cho ta hay sao? -Mà ngay tại thời điểm mà sắc mặt của đám người Triệu Côn đã trở nên dần dần trắng bệch thì một đạo âm thanh bình tĩnh vang lên,phá vỡ bầu không khí giằng co.
Nghe được âm thanh này thì vô số ánh mắt từ khắp Nguyên Sơn đều hướng về nơi phát ra.Chỉ thấy Chu Nguyên vốn đang ngồi tĩnh tọa nhắm mắt,thì cũng vào lúc này mà mở hai mắt ra, không yếu thế chút nào mà trực tiếp nhìn về phía Lục Phong.
Nghe được lời này của Chu Nguyên thì ánh mắt của Lục Phong trở nên lạnh lẽo,nói:
-Đồ chỉ biết sử dụng miệng lưỡi.Ta vốn lười nhác phải tự mình đối phó với ngươi,chỉ là bởi vì ta cảm thấy ngươi không có tư cách được đứng trước mặt ta mà thôi.
-Cái gì gọi là đám “hàng” này?Chỉ là một tên vừa mới bước vào cảnh giới Thái Sơ nhất trọng thiên như ngươi thì lấy đâu ra tư cách mà sĩ diện ở trước mặt mấy người chúng ta?! -Ánh mắt của Tần Trấn hết sức âm trầm, nhìn chằm chằm về phía Chu Nguyên với vẻ hung dữ.Hiển nhiên là hắn đã bị ngôn ngữ khinh thường của Chu Nguyên làm cho giận giữ.
-Mà lại cũng chỉ bằng ngươi mà cũng xứng để cho Lục sư huynh phải đích thân xuất thủ hay sao?!
Ánh mắt của Chu Nguyên tràn đầy vẻ lạnh lùng mà nhìn về hướng Tần Trấn,hắn lắc đầu,thấp giọng nói:
-Đồ không biết chết sống1
-Người nói cái gì?!!
Tần Trấn lên cơn giận dữ.Loại tư thái xem bản thân như không là thứ gì kia của Chu Nguyên khiến cho Tần Trấn lửa giận ngút trời. Hắn cũng thật sự không rõ, rằng Chu Nguyên lấy ở đâu ra lá gan mà dám đối xử với mình như vậy.
Chu Nguyên cũng không tiếp tục nói nhảm cùng với đám người này,chỉ là hơi hơi lắc đầu,sau đó ngay tại trong nháy mắt tiếp theo,đột nhiên thì thân hình của hắn đã trở nên hư hóa,tựa như một đám mây mù,chỉ trong một lần hít thở đã bắn mãnh liệt về phía tên Tần Trấn kia.
-Tất cả tránh ra,ngày hôm nay ta phải dùng một quyền đánh chết thằng nhãi kiêu ngạo này!
Tần Trấn gầm nhẹ một tiếng,nguyên khí hung hãn bộc phát mà ra.Lúc này bàn tay của hắn đã bành trướng lên to thêm mấy vòng,trong đó ẩn ẩn còn có quang văn hiện ra,tản ra từng luồng khí tức lăng lệ, mãnh liệt vô biên.
Trong ánh mắt của Tần Trấn có một bóngđenlóe lên, hắn cũngđã nhận ra là đang có một cái bóng mờ đang tiếp cận mình với tốcđộ nhanh chóng.
-Đi chết đi cho ta!
Tần Trấn quát lên một tiếng chói tai,bàn tay đột nhiên trảm mạnh mà xuống.Chiêu thức chém xuống này của hắn trực tiếp tạo nên một vệt cương khí dài mảnh tựa lưỡiđao, ngay khi lưỡiđao cương khíấy chạmđất thì ngay cả mặt đất đều bị xé mở ra một cái rãnh sâu chạy dài ra phía trước.
Thế nhưng một chém hết sức lăng lệ này của hắn lại rơi vào khoảng không.Mà thân ảnh mơ hồ như mây mù kia lại phảng phất nhưđang xoay tròn một vòng quanh thân Tần Trấn. Đợi đến lúcmọi người có thể thấy rõ vị trí của đám mây mù ấy thì thân ảnh của Chu Nguyên đã lại một lần nữa xuất hiện ở trên chỗ đài tu luyện mà hắn vừa mới ngồi xếp bằng.
-Vừa rồi ngươi vừa đi vừa về nhảy một cái làm gì? Chẳng lẽ thật coi chính mình là một con thỏ hay sao? -Trong mắt Tần Trấn lộ ra vẻ mỉa mai.Hoàn toàn chính xác là tốc độ của Chu Nguyên rất nhanh.Thế nhưng chẳng lẽ tên này lại coi là chỉ với tốc độ nhanh thôi mà đã có thể dọa sợ được Tần Trấn ta rồi hay sao?
Vừa mới dứt lời thì đột nhiên Tần Trấn phát hiện được ánh mắt của mọi người không đúng chỗ nào.Lúc này thì mọi người xung quanh đều đang dùng một loại ánh mắt vô cùng hoảng sợ mà nhìn qua chỗ đỉnh đầu của hắn.
-Thế nào vậy? -Tần Trấn giật mình, đột nhiên ngẩng đầu,sau đó liền nhìn thấy ở trên đỉnh đầu của hắn đang có từng đạo quangvăn hiển hiện. Trong lúc mơ hồdường như là tạo thành một đạo Nguyên Văn phức tạp mà tối nghĩa!
Theo đó có một luồng dao động hết sức kinh người phát tán ra từ trong đạo Nguyên Văn
này.
Rõ ràng đây là một đạo nguyên văn tứ phẩm!
-Nguyên Văn?!Lúc nào mà hắn đã có thể khắc họa ra được loại Nguyên Văn có cấpđộ cao này?! -Chứng kiếnđạo Nguyên Văn đang hoàn thiện không ngừngở trên đầu mình, con ngươi của Tần Trấn co rút lại.