Thay một cách nói khác, nếu như cứ mỗi khi Chu Nguyên gặp phải nguy hiểm gì thì lại phải đích thân Yêu Yêu ra mặt giúp đỡ một tay, vậy kết quả cuối cùng chính là khiến cho Chu Nguyên sinh ra sự ỷ lại, cuối cùng trở thành một kẻ nhu nhược yếu đuối,...Đối với thế giới của người tu luyện mà nói thì đây chẳng khác gì là một kẻ tàn phế. Yêu Yêu vốn thông minh tuyệt đỉnh, thế nên đương nhiên là cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện thế này.
Tựa như một con chim ưng con chỉ biết rúc mình trong tổ dưới sự che chở của ba mẹ thì sẽ chẳng bao giờ trở thành bá chủ của bầu trời. Chỉ khi chém giết cường địch không ngừng trưởng thành, mới có thể không ngừng kích phát tiềm lực của bản thân, cuối cùng mới có một ngày bay lượn ở trên chín tầng trời.
Về phần vì sao Yêu Yêu lại ra tay đối phó với Lục Huyền Âm? Đây hoàn toàn là bởi vì Lục Huyền Âm là kẻ không tuân thủ quy tắc trước tiên.
Về phần Lục Phong? Nàng sẽ không chịu ảnh hưởng của việc tranh chấp giữa Chu Nguyên cùng hắn mà ra tay giúp đỡ dọn dẹp chướng ngại này cho Chu Nguyên. Bởi vì như trên đã nói, làm như vậy sẽ không có chút nào tốt cho Chu Nguyên.
Yêu Yêu vừa nói ra câu này thì Lục Huyền Âm cùng Lục Phong đều giật mình. Mà Lục Phong lại càng vui vẻ, hỏi lại:
-Cô nói thật chứ?!
Yêu Yêu chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn lấy bọn hắn. Dù chưa nói chuyện thế nhưng ý tứ khẳng định đã biểu lộ rõ ràng.
Lục Huyền Âm lập tức cười lạnh, nói:
-Nếu cô đã tự cao tự đại như vậy, thế được thôi, ta sẽ để cho cô được nhìn tận mắt, xem ngày mai thì tên Chu Nguyên kia sẽ bị Lục Phong nghiền ép đến mức thảm bại như thế nào ở trên tuyển sơn đại điển. Đến lúc đó thì cũng đừng có hối hận.
-Tất cả món nợ ngày hôm nay sẽ được tính ở trên người của Chu Nguyên. Vào ngày mai thì Lục Phong sẽ đòi lại thay cho ta.
-Đi thôi!
Nói xong, Lục Huyền Âm cũng không tiếp tục nán lại mà quay người rời đi Bách Hương lâu.
Lục Huyền Âm hiểu rõ, cô ta không thể làm gì được Yêu Yêu. Nếu đã như vậy, vậy liền chờ đến ngày mai, để cho Lục Phong hành hạ Chu Nguyên ở trên tuyển sơn đại điển, coi như đây là trả thù.
Đám người Lục Phong cũng là theo gót rời đi. Thế nhưng lúc này thì thân thể vốn căng cứng kia của Lục Phong cũng đã trở nên buông lỏng khá nhiều. Lúc gần ra đến cửa, Lục Phong còn dùng ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm mà nhìn về phía Chu Nguyên.
Hiển nhiên, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Yêu Yêu về việc nàng sẽ không tranh đoạt vị trí thứ nhất trong tuyển sơn đại điển diễn ra vào ngày mai thì áp lực trong lòng của Lục Phong đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bên này, mấy người Triệu Côn cùng Tống Uyển Khê đưa mắt nhìn theo đám người Lục Phong rời đi với vẻ tiếc nuối. Nếu như ngày mai mà Yêu Yêu có thể xuất thủ thì tất nhiên là có thể khiến cho những tên đệ tử bản thổ của Thánh Châu đại lục này bị áp chế tới mức không thể ngóc đầu lên được.
Tuy nhiên, Yêu Yêu lại chẳng để ý chút nào tới vẻ tiếc hận trên khuôn mặt của đám người Triệu Côn. Đôi mắt sáng trong của nàng chuyển hướng Chu Nguyên, nói:
-Ta không chịu dọn dẹp phiền phức giúp cậu, có thất vọng hay không?
Chu Nguyên nghe vậy thì trên gương mặt trẻ tuổi lại nổi lên một vòng ý cười, hắn cười khẽ thành tiếng, nói:
-Nếu tỷ mà làm như vậy thì lần tuyển sơn đại điển này đã trở nên quá nhàm chán mất rồi!
-Yên tâm đi, ta hiểu nguyên nhân mà tỷ làm như vậy. Đây là chuyện của ta,vậy sẽ phải dựa vào chính thực lực của bản thân ta để giải quyết.
-Hơn thế nữa...
-Ta đã nói rồi, không ai có thể đoạt đi vị trí thứ nhất ấy của ta cả!
Nhìn thấy sự tự tin hiện lên ở trong đôi mắt của Chu Nguyên thì Yêu Yêu cảm thấy vui mừng trong lòng. Chí ít thì Chu Nguyên cũng hiểu được ẩn ý trong cách làm, cách xử lý của nàng. Thế là cái miệng nhỏ hồng nhuận phơn phớt kia của Yêu Yêu không nhịn được mà hơi vểnh lên. Một vòng đường cong nhàn nhàt hiển hiện trên môi.
Chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng lại làm cho chúng sinh điên đảo. Khi nhìn thấy nụ cười ấy thì rất nhiều đệ tử trẻ tuổi ở đây đều bị mê đắm tới mức ngây người.
Bất quá nụ cười ấy chỉ thoáng qua liền tắt. Yêu Yêu vuốt ve Thôn Thôn trong ngực mình, con mắt nhìn về phía phương hướng mà đám người Lục Huyền Âm, Lục Phong rời đi. Lần đầu tiên, trong lòng của nàng xuất hiện một chút hứng thú với lần tuyển sơn đại điển sắp sửa diễn ra vào ngày mai.
-Muốn trả thù lại ở trên người Chu Nguyên ư...? Chỉ sợ sẽ không hề dễ dàng như các ngươi tưởng tượng đâu...
Hôm sau, bình minh dần dần ló dạng. Từng tia nắng ấm rơi vãi lên trên mặt đất, theo thời gian dần trôi qua xua tan lấy những bóng mờ đang bao phủ khắp chung quanh.
Mà nơi ngoại sơn vốn yên lặng một đêm thì nay phảng phất như đột nhiên thức tỉnh, chợt phát ra những tiếng sôi trào ngập trời. Không khí lúc này ở ngoại sơn tựa như trong chảo dầu nóng bị vương lấy mấy giọt nước lạnh. Âm thanh ồn ào vang vọng khắp xung quanh.
Có thể cảm nhận được bầu không khí với ý chí chiến đấu sục sôi ở khắp nơi của ngoại sơn.
Bởi vì, ngày hôm nay, chính là ngày mà tuyển sơn đại điển diễn ra.
Nơi ngoại sơn này là nơi tụ tập của rất nhiều đệ tử đến từ khắp các đại lục khác nhau của Thương Huyền Thiên. Trải qua ba tháng tu luyện ở nơi đây, các đệ tử đã dần thích ứng được với những quy tắc sinh tồn của Thương Huyền tông, đồng thời bọn họ cũng đã được trải nghiệm những lợi ích mà khi tu luyện ở nơi này có thể mang lại.
Bọn họ cảm nhận được, chỉ có ở trong những tông môn đỉnh cấp như Thương Huyền tông này thì bản thân mới có thể đi được càng xa trên con đường tu luyện.
Chỉ cần có thể được gia nhập vào ngôi nhà Thương Huyền tông này thì tương lai, bọn họ sẽ có cơ hội được đứng ở trên đỉnh của mảnh đất trời này, khinh thường quần hùng, chân chính trở thành cái gọi là rồng trong loài người.
Bất quá, nếu như muốn đặt chân tại bậu cửa của ngôi nhà ấy thì bọn họ phải chinh phục chướng ngại vật lớn nhất, chính là tuyển sơn đại điển ngày hôm nay.
Chỉ có bước qua nơi đây thì các đệ tử mới có thể chân chính tiến vào nội sơn, nhận được cơ hội chạm đến con đường tu luyện chính thống nhất.
Thế nên trong suốt ba tháng nay, tất cả các đệ tử đều đang cố gắng tu luyện, dốc hết tất cả sức lực để tăng lên thực lực của bản thân. Chỉ mong sau ngày hôm nay thì bản thân có thể tưạ như cá chép hóa rồng.
Thế nên khi ý chí chiến đấu vốn bị đè nén suốt ba tháng trời ấy của các đệ tử cùng phát ra một lúc thì phảng phất như toàn bộ nguyên khí trong đất trời nơi ngoại sơn đều chịu sự ảnh hưởng, trở nên sôi trào chập chùng,...
Chờ đợi suốt ba tháng trời, rốt cuộc thì tuyển sơn đại điển đã tới rồi!
...
-Các đệ tử nghe lệnh, lập tức chuẩn bị, theo ta tiến về sân bãi nơi diễn ra tuyển sơn đại điển.
Đột nhiên, một âm thanh hết sức hùng hồn, dưới sự phóng đại của nguyên khí, vang vọng tại mỗi một nơi hẻo lánh của toàn bộ ngoại sơn với khí thế tựa như sấm chớp
Vô số đệ tử tuôn ra từ chỗ ở của mình, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy nơi giữa không trung trên bầu trời, Trần Viên đang cưỡi ở trên đám mây nguyên khí, chắp tay mà đứng. Mà ở càng xa phía sau lưng của hắn cũng có hai vị trưởng lão, một người trong đó chính là trưởng lão Tông Minh.
Âm thanh của Trần Viên vừa mới kết thúc thì chỉ thấy từ khắp nơi của ngoại sơn, có vô số những luồng quang ảnh bắn mãnh liệt về phía này, tạo nên một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.