Cho dù hắn đã thu liễm rất nhiều uy áp, thế nhưng trong lúc vô tình phát tán ra một tia một sợi lại có thể khiến cho rất nhiều đệ tử ngoại sơn ở đây cảm thấy áp lực.
Loại cảm giác này tựa như khi đang phải đối mặt với thánh thần mà không cách nào chống lại được.
Người đàn ông này chính là Chưởng môn hiện tại của Thương Huyền tông, Thanh Dương chưởng môn.
Đồng thời, vị này cũng chính là đại đệ tử của Thương Huyền lão tổ.
Trải qua thời gian chìm nổi, người đệ tử năm xưa nay đã trở thành người cầm lái của Thương Huyền tông, có thể coi là một trong những người có quyền lực nhất của Thương Huyền Thiên này.
Chu Nguyên không khỏi sợ hãi thán phục trước khí thế của vị Thanh Dương Chưởng giáo này. Sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về phía bên phải của Thanh Dương chưởng giáo. Chỉ thấy ở nơi đó đang có nguyên khí cuồn cuộn, dần hóa thành ba toà sen với kích thước hơi nhỏ hơn.
Mà tại trên ba tòa sen này cũng đang có ba người với vẻ uy nghi tràn đầy đang ngồi xếp bằng.
Chu Nguyên cẩn thận quan sát ba người. Đầu tiên khắc sâu vào trong tầm mắt của hắn chính là một bóng hình xinh đẹp mà lại thon dài. Bóng người xinh đẹp ấy mặc trên mình một bộ cung trang liên văn. Dáng người tinh tế mà lả lướt, không chút che giấu mà nổi bật ra bên ngoài. Dung nhan của chủ nhân dáng người ấy cũng cực kỳ mỹ lệ. Búi tóc kéo cao sau đầu điểm tô lên một phần khí chất thành thục phong tình.
Liền xem như cô gái xinh đẹp đến mức hoàn mỹ như Yêu Yêu cũng chưa từng sở hữu vẻ phong tình quyến rũ ấy. Bởi vì, thay vì nói đây là một nét đẹp, thì có thể nói một cách chính xác hơn đây là một loại khí chất lắng đọng lại khi trải qua thời gian tuế nguyệt.
-Hắc hắc ,Tiểu Quyên ca, chắc hẳn chắc hẳn vị kia chính là một trong bảy Phong chủ của Thương Huyền tông, được người xưng là Liên Y tiên tử , Liễu Liên Y, chức danh là Phong chủ của Tuyết Liên Phong... -Thẩm Vạn Kim đang đứng ở bên cạnh Chu Nguyên, len lén nói.
-Nghe nói lúc tuổi trẻ thì vị Phong Chủ này được xếp vào hàng những đại mỹ nhân nổi tiếng nhất của Thương Huyền Thiên. Bây giờ được chứng kiến thì quả thực là danh xứng với thực.
-Mà Tuyết Liên phong cũng là một trong những nơi rất có sức hấp dẫn với các đệ tử của Thuơng Huyền tông. Bởi lẽ các đệ tử của ngọn núi này, là nam thì tuấn tú, là nữ lại càng xinh đẹp động lòng người. Nếu chỉ bàn về nhan sắc thì đây tuyệt đối là nơi đứng đầu nhất của Thương Huyền tông.
Thẩm Vạn Kim lộ ra biểu lộ thèm nhỏ dãi, thế nhưng lại chợt vô cùng tiếc hận mà nói:
-Bất quá đáng tiếc là đệ cũng không vào được.
-Vì sao vậy? -Chu Nguyên cười hỏi.
Thẩm Vạn Kim sờ lên khuôn mặt béo nung núc của mình, vô cùng buồn bực mà nói:
Bởi vì vị Phong chủ của Tuyết Liên Phong này chỉ yêu thích đệ tử có bộ dạng đẹp mắt. Mà tiêu chuẩn thu nhận đệ tử của nàng lại càng là nhan sắc xếp hạng thứ nhất, thiên phú chỉ đứng hàng thứ hai...Với bộ dạng này của đệ thì chỉ sợ còn chưa bước lên Tuyết Liên Phong đã bị đá rơi xuống dưới.
Chu Nguyên nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, lại có chút dở khóc dở cười. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới vị Phong chủ này lại có cá tính như vậy. Muốn chiêu thu nạp đệ tử lại trước tiên phải xem mặt...
Chu Nguyên có chút cảm thán mà lắc đầu, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía hai tòa sen khác. Ngồi ngay cạnh bên vị Phong chủ Liên Y kia chính là một ông già với mái tóc trắng xóa. Điểm đáng chú ý nhất trên gương mặt của ông ấy là đôi lông mày trắng dài rủ xuống, khiến cho khuôn mặt của ông ấy lúc nào trông cũng có vẻ buồn bã.
Tại quanh thân của lão giả lông mày trắng đang có khí tức dị thường bốc lên không ngừng. Nhìn kỹ lại thì dường như những khí tức ấy đang cấu tạo thành vạn vạn những đường vân cổ xưa mà huyền ảo. Chỉ nhìn mỗi một đường vân thôi đã khiến cho người ta cảm thấy tim đập nhanh.
-Tạo nghệ trên phương diện nguyên văn của người này...mạnh phi thường. Trong số những người mà ta từng gặp qua tại những năm này thì chỉ sợ tạo nghệ nguyên văn của lão giả này là tiếp cận nhất với Hắc gia gia. -Yêu Yêu nhìn chằm chằm lão giả lông mày trắng kia, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngưng trọng cực kỳ. Đồng thời trong con ngươi cũng hiện lên hứng thú nồng đậm.
Tại trong cảm giác của Yêu Yêu thì lão giả lông mày trắng trước mắt này có tạo nghệ trên phương diện Nguyên Văn đã rất gần với Thương Uyên.
Chu Nguyên nghe vậy thì không nhịn được giật mình. Hơn ai hết, chính bản thân Chu Nguyên cũng thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ rằng thực lực của sư phụ Thương Uyên là sâu không lường được đến nhường nào. Không nghĩ tới vị lão giả lông mày trắng trước mắt này lại có thể đạt được một đánh giá cao như vậy từ phía Yêu Yêu.
Nếu như đoán không nhầm thì vị này chắc là Phong chủ của Linh Văn Phong, Thiên Thư lão nhân. -Chu Nguyên thấp giọng nói.
Trong toàn bộ Thương Huyền tông, nếu như chỉ bàn về tạo nghệ trên phương diện Nguyên Văn thì chỉ sợ vị lão nhân có đôi lông mày trắng này chính là người đứng đầu nhất.
-Nếu là có cơ hội, thật muốn lĩnh giáo một chút Nguyên Văn cùng với lão giả này đây. -Trong giọng nói của Yêu Yêu tràn đầy vẻ hăng hái. Ưa thích của Yêu Yêu vốn cũng không nhiều, trong đó, những tri thức liên quan tới Nguyên Văn cũng là một trong số những sở thích không nhiều ấy.
Bất quá bởi vì đi theo Phương Uyên nhiều năm, thế nên tầm mắt trên phương diện Nguyên Văn của nàng cũng là cực cao. Chỉ là người bình thường sẽ rất khó làm cho nàng phải đối xử một cách nghiêm túc.
Chu Nguyên cười khổ một tiếng. Với địa vị cao sang của những Phong chủ này thì những đệ tử bình thường khác nào có tư cách trực tiếp lính giáo cùng với bọn họ cơ chứ?
Chu Nguyên lắc đầu, lại đưa mắt nhìn về phía tòa sen thứ ba. Chỉ thấy đang có một bóng người cường tráng như sắt thép ngồi xếp bằng ở bên trên. Đây là một vị lão giả mình trần. Tuy tuổi tác già nua thế nhưng thân thể của hắn lại không hề còng xuống như những người già khác. Hơn nữa làn da của hắn lại hiện ra ánh sáng tựa như màu của ánh kim. Có một luồng quang mang lưu chuyển bao bọc khắp cả người lão giả, tạo nên cảm giác tựa như vị lão giả này là một khối kim loại cực kỳ cứng rắn.
Thân thể của hắn cường tráng tới mức lão nhân lông mày trắng ngồi ở một bên Suýt chút nữa đã bị che giấu đi.Hai tay vị lão già với thân hình cứng rắn như sắt thép này ôm lấy ngực.Trong từng nhịp hô hấp của hắn thì sản xuất như máu trong cơ thể vận chuyển tựa như dòng lũ, tạo nên từng tiếng sấm rền truyền ra không ngừng,tạo nên một luồng uy áp kinh khủng.
Nếu như không phải là vị lão giả này đã thu liễm lại khi tức của mình thì chỉ sợ chỉ độc tiếng vang rền của khí huyết bên trong thể nội của hắn thôi cũng đã đủ khiến cho những đệ tử cảnh giới Thái Sơ đang đứng ở đây choáng đầu ngất xỉu.
Khí thế của vị lão giả này khác biệt hoàn toàn với vị lão nhân lông mày trắng đang ngồi bên cạnh. Đây là một luồng khí thế hung hãn vô địch. Hắn tựa như một người khổng lồ đặt chân giữa chốn Hồng Hoang.
Chu Nguyên vuốt mồ hôi lạnh một cái. Chỉ sợ vị này chính là Phong chủ của Hồng Nhai Phong.
Chắc hẳn đây chính là lão tổ của Cố Hồng Y đây mà. Thảo nào mà Cố Hồng Y có chết cũng không muốn đi Hồng Nhai Phong...
-Ba người này ngồi liền về phía bên trái so với vị trí của Thanh Dương chưởng giáo, tính cả Thanh Dương chưởng giáo thì bốn người họ chính là bốn vị đệ tử của Thương Huyền lão tổ...
Ánh mắt của Chu Nguyên chuyển dời nhìn về hướng bên phải của Thanh Dương chưởng giáo. Ở nơi đó cũng đang có nguyên khí hiển hóa thành hai tòa sen.
Ngồi ở phía trên của một tòa đài sen là một người mặc chiếc áo gai. Nhìn kỹ lại thì khuôn mặt của người này tuấn mỹ tựa như của người thiếu niên. Làn da của hắn ôn nhuận như ngọc, phát tán ra luồng ánh sáng ôn hòa mà nhẹ nhàng.
Một thanh kiếm đá được đặt ngang ở trên hai đầu gối của người này. Trong lúc mơ hồ có thể cảm nhận được từng luồng dao động khủng bố thoát ra từ thanh kiếm ấy.
Mà ở tại quanh thân của người này cũng có từng hồi chấn động của nguyên khí. Chỉ bất quá trong nguyên khí ấy còn có tiếng kiếm rít truyền ra. Khiến cho người ta sinh ra ảo giác rằng quanh thân của người này đang được bao phủ bởi một đại dương mênh mông kiếm khí, sâu không lường được.
Chu Nguyên chỉ vẻn vẹn nhìn người thiếu niên tuấn mỹ kia một lúc liền cảm giác được hai mắt nhói nhói, hắn vội vàng thu hồi lại tầm mắt.
"Chỉ sợ người này chính là Phong chủ của Kiếm Lai phong đây."
Ánh mắt của Chu Nguyên có chút lấp lóe. Dựa theo những gì mà Cố Hồng Y từng nói, vị Phong chủ của Kiếm Lai phong này đã từng là đồng tử theo hầu của Thương Huyền lão tổ. Chẳng qua cho tới hiện nay thì hắn đã nắm giữ địa vị cực cao ở bên trong Thương Huyền tông này.
"Nói như vậy thì vị cuối cùng hẳn là Phong chủ của Lôi Ngục phong, cũng là người có bối phận cao nhất ở trong Thương Huyền tông."
Chu Nguyên nhìn về hướng bóng người cuối cùng, chỉ thấy bầu trời nơi người đó đang ngồi lộ ra vẻ ảm đạm. Trong tầng mây còn có từng tia lôi quang lấp lóe, tựa hồ là đang có từng con Lôi Long xoay vần ở bên trong.
Mà ngồi ở trên toà sen ấy là một vị lão giả với khuôn mặt không biểu tình, mặc bộ áo bào màu đen. Có thể thấy được tại trong đôi mắt của hắn đang có từng tia lôi điện đan xen. Một luồng cảm giác áp bách kinh khủng phát tán chậm rãi ra từ quanh người hắn khiến cho không gian xung quanh bị nứt vỡ.
Chu Nguyên có thể cảm giác được một luồng sức mạnh hủy diệt như ẩn như hiện ở trong cơ thể của vị lão giả mặc áo bào đen này.
"Thực lực của vị Phong chủ Lôi Ngục phong này quả thực là cực kỳ khủng bố."
Trên gương mặt của Chu Nguyên hiện lên vẻ ngưng trọng. Vị Phong chủ của Lôi Ngục phong này là bạn cũ của Thương Huyền lão tổ. Hai người bọn họ đều lấy tư cách ngang hàng mà luận giao. Thế nên có thể nói, ở trong Thương Huyền tông này, bất kỳ ai khi gặp phải vị lão giả ấy, bao gồm cả Thanh Dương chưởng giáo, cũng đều phải giữ lấy ba phần tôn trọng.
Hô!
Chu Nguyên hít sâu một hơi, áp chế lại tâm tình khuấy động ở trong lòng. Sáu bóng người đang ngồi xếp bằng ở trước mắt này chính là sáu người đỉnh cao nhất của Thương Huyền tông bây giờ.
Thực lực của mỗi người bọn họ đều sâu không lường được. Thế nên cho dù Thương Huyền lão tổ đã mất đi, thế nhưng Thuơng Huyền tông vẫn có thể đứng vào hàng ngũ Lục Đại Thánh Tông của Thương Huyền Thiên.
Có thể trông thấy rất nhiều thân ảnh với khí tức cường đại như ẩn như hiện ở sau lưng của sáu người này. Hiển nhiên, đây đều là những cường giả của Thương Huyền tông. Từ điểm này có thể nhìn ra được, nội bộ lãnh đạo của Thương Huyền tông có thái độ cực kỳ coi trọng với tuyển sơn đại điển.
Trên tầng mây, ánh mắt của Thanh Dương Chưởng giáo phóng xuống dưới. Phảng phất như ánh mắt ấy của hắn có thể chiếu rọi tới chân thân của mỗi một người đệ tử. Mà cái nhìn của Thanh Dương chưởng giáo lại tựa như có lực lượng xuyên thủng cả U Minh, nhìn thấu được mọi bí mật của đám người.
Mà Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đều cảm giác được, tựa hồ là khi ánh mắt của Thanh Dương chưởng giáo lướt qua hai người bọn họ thì hơi dừng lại một chút rồi mới rời đi.
Cùng lúc đó, âm thanh to rõ tựa như tiếng sấm rền của Thanh Dương chưởng giáo cũng vang vọng khắp không trung:
-Lần này, nội sơn sẽ thu nhận 9999 đệ tử. Trên mỗi một đài chỉ có thể đứng một người. Hi vọng tất cả các đệ tử đều có thể thể hiện ra tất cả khả năng của mình để có thể giành được vị trí xứng đáng.
-Đồng thời, mười người đứng đầu của tuyển sơn đại điển sẽ trực tiếp trở thành đệ tử đai vàng của nội sơn.
-Phần thưởng cho người giành được vị trí đứng đầu chính là một quyển Thiên Nguyên thuật, đồng thời lại ban thưởng thêm một lần "Nguyên Tủy tẩy lễ".
Lời này vừa nói ra thì lập tức có âm thanh xôn xao truyền ra từ trong đám các đệ tử ngoại sơn đang đứng ở phía dưới. Ánh mắt của rất nhiều đệ tử đều dâng trào lên ý chí chiến đấu.
Thanh Dương chưởng giáo đưa mắt nhìn qua rất nhiều đệ tử với chiến ý sôi trào kia, hơi hơi mỉm cười, sau đó âm thanh hùng hồn của hắn lại một lần nữa vang lên:
-Các đệ tử, ta tuyên bố, tuyển sơn đại điển bắt đầu.