Sở dĩ, lúc trước Chu Nguyên có thể đánh ngang sức với Lục Phong hắn là bởi vì tính chất gia tăng tốc độ của Hóa Hư Thuật kết hợp với lực phòng ngự mạnh mẽ của chính bản thân Chu Nguyên. Thế nhưng tình huống trước mắt lại là Thanh Ưng Kiếm có tốc độ còn nhanh hơn hắn, lực sát thương cũng đủ để xuyên thủng qua tầng phòng ngự của Chu Nguyên. Thế nên lúc này mọi chỗ dựa của Chu Nguyên đều đã bị áp chế hoàn toàn.
Chứng kiến cảnh tượng Chu Nguyên lại bị áp chế một lần nữa thì rất nhiều đệ tử đang quan sát cuộc chiến cũng không nhịn được mà cảm thán trong lòng. Quả nhiên là Lục Phong vẫn là người lợi hại hơn. Xuất thân Lục gia của hắn tạo nên một ưu thế không nhỏ khiến cho Lục Phong có thể có khởi điểm cao hơn rất nhiều so với những đệ tử bình thường khác.
Phải biết là không phải là đệ tử nào cũng có thể có tư cách để được sở hữu chuẩn Thiên Nguyên binh.
Tại một tòa bệ đá ở rất gần với tòa bệ đá Hoàng Kim nơi Chu Nguyên cùng Lục Phong đang chiến đấu, Cố Hồng Y cũng đang giằng co cùng với Dương Tu. Trên thực tế thì từ nãy đến giờ hai người cũng chưa hề động thủ. Bởi lẽ Dương Tu cũng không có dự định gây thù chuốc oán với Cố Hồng Y. Dù sao thì cho dù có đánh hay không thì kết quả sẽ vẫn là phải có một trận chiến giữa Lục Phong cùng Chu Nguyên.
Dương Tu quan sát tình hình chiến đấu của hai người, sau đó nở nụ cười với Cố Hồng Y, nói:
-Cô nhìn thấy chưa? Dù cho cô có ngăn cản ta thì Chu Nguyên hắn cũng không thể nào là đối thủ của Lục Phong được. Kết cục mà Chu Nguyên phải nhận được chính là thua cuộc, chỉ có điều là thua sớm hay thua muộn mà thôi.
Cố Hồng Y chỉ trả lại cho Dương Tu một cái nhìn lạnh lùng, không thèm bắt chuyện với tên này. Chỉ là lúc này thì trong lòng của nàng cũng đang thở dài một hơi đầy tiếc nuối. Nếu tình hình trước mắt vẫn cứ tiếp tục diễn ra như vậy thì chính xác là Chu Nguyên sẽ phải chịu thua.
Trở lại với cuộc chiến giữa hai người Lục Phong cùng Chu Nguyên. Theo thời gian dần trôi qua thì Chu Nguyên đang lui lại không ngừng, đến bây giờ đã tiếp cận rất gần với biên giới của tòa bệ đá.
Tuy rằng tình thế có vẻ nguy hiểm thế nhưng nếu để ý kỹ thì có thể phát hiện ra rằng, trong quá trình lui lại thì thỉnh thoảng ánh mắt của Chu Nguyên sẽ có chút lóe lên.
Ánh mắt của Chu Nguyên mang theo một chút kỳ quái mà nhìn Thiên Nguyên Bút ở trong tay. Bởi lẽ khi nhận phải sự áp chế không ngừng của cây Thanh Ưng Kiếm kia thì Chu Nguyên có thể cảm giác được từng đợt cảm xúc phẫn nộ, mặc dù chỉ cực kỳ nhỏ bé, truyền ra từ sâu bên trong Thiên Nguyên Bút.
Sự phẫn nộ này tựa như là khi uy nghiêm của một vị Vương Giả phải chịu sự khiêu khích.
Một luồng sức mạnh đang ấp ủ ở bên trong của Thiên Nguyên Bút.
Đừng quên rằng Thiên Nguyên Bút đã từng là Thánh Nguyên binh. Mặc Dù bây giờ thì cấp độ của nó đã bị hạ thấp, thế nhưng đã là Vương giả thì vẫn sẽ mãi là Vương Giả. Thế nên vẫn có một tia linh tính được lưu giữ lại ở sâu trong Thiên Nguyên Bút. Bây giờ, khi phải nhận sự ức chế không ngừng của một cây kiếm chỉ ở mức độ chuẩn Thiên Nguyên binh thì tia linh tính ấy đã lộ ra vẻ tức giận vô cùng.
Dù cho mãnh hổ có suy yếu đến đâu thì cũng không phải là đối tượng mà lũ chuột nhắt có thể khiêu khích được.
Ánh mắt sáng ngời của Chu Nguyên nhìn về phía thân bút của Thiên Nguyên Bút. Chỉ thấy ở nơi đó, vòng nguyên văn thứ tư vốn đã lặng im thật lâu thì nay lại có dấu hiệu hồi phục. Theo thời gian dần trôi qua thì ở vị trí vòng Nguyên văn thứ tư này đang có từng tia sáng nhỏ xíu sáng lên.
Còn nhớ, trong suốt một khoảng thời gian dài từ lúc Thiên Nguyên Bút thức tỉnh vòng nguyên văn thứ ba cho tới nay thì Chu Nguyên vẫn chăm chỉ tẩm bổ thú hồn cho Thiên Nguyên Bút mỗi ngày. Chỉ tiếc là dù có cố gắng đến đâu thì nơi vòng nguyên văn thứ tư ấy vẫn mãi mà không có dấu hiệu là sẽ thức tỉnh. Đây cũng là điều khiến cho Chu Nguyên cảm thấy tiếc nối.
Nhưng điều mà Chu Nguyên không nghĩ tới là vòng nguyên văn thứ tư vốn luôn yên lặng trong quá khứ kia, thì nay lại bắt đầu chủ động thức tỉnh dưới tác động áp chế không ngừng của Thanh Ưng Kiếm.
Uy nghiêm của Thánh Nguyên binh khiến cho Thiên Nguyên Bút không thể chịu đựng được, khi mà nó phải nhận lấy sự lấn ép của một thanh vũ khí chỉ ở cấp độ chuẩn Thiên Nguyên binh.
Khóe miệng của Chu Nguyên chậm rãi nhếch nên một vòng đường cong.
Không nghĩ tới là sau khi Thiên Nguyên Bút bị cây Thanh Ưng Kiếm kia áp chế thì sẽ tạo thành loại hiệu quả tích cực như vậy. Đây quả thực là giúp đỡ cho Chu Nguyên quá nhiều.
Theo thời gian dần trôi qua thì vòng nguyên văn thứ tư ở trên thân bút đã càng ngày càng trở nên sáng tỏ.
Cũng vào lúc này, Lục Phong đang đứng ở giữa không trung lại đột nhiên cau mày lại. Bởi lẽ hắn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Cẩn thận quan sát, Lục Phong lập tức phát hiện được, mặc dù khi những lông tơ màu tuyết trắng kia tiếp xúc với Thanh Ưng Kiếm thì vẫn sẽ bị cắt chém, thế nhưng dường như là theo thời gian dần trôi qua thì những lông tơ này lại càng bền chắc hơn. Thời gian để Thanh Ưng Kiếm có thể chém đứt được những lông tơ này cũng bắt đầu kéo dài.
“Không thể chậm chạp thêm nữa, phải lập tức chém Chu Nguyên rơi xuống dưới đài!”
Ánh mắt của Lục Phong trở nên lạnh lùng, lập tức thay đổi ấn kiếm. Chỉ thấy cùng lúc đó thì cây Thanh Ưng Kiếm kia lại vang lên tiếng kiếm reo trong trẻo, theo đó thì ánh sáng mà nó tản ra lại càng thêm phóng đại. Từng sợi kiếm khí kéo dài tới hơn trăm trượng. Mỗi một chiêu kiếm chém đều có thể xé nứt một vết rách ở trong không gian.
Xung quanh lập tức vang lên những tiếng hô kinh ngạc. Hiển nhiên mọi người cũng đều phát hiện được, rằng Lục Phong đã không còn muốn nhẫn nại mà chuẩn bị dùng một kiếm để kết thúc trận đấu này.
Chỉ nhìn uy lực của chiêu kiếm này thôi cũng đã đủ hiểu, chỉ sợ là không có một ai dưới cảnh giới Thái Sơn tứ trọng thiên có đủ khả năng để ngăn cản một chiêu này của Lục Phong.
Gương mặt xinh đẹp của Cố Hồng Y cũng hiện lên vẻ khẩn trương, hai bàn tay vì lo lắng mà nắm chặt lại với nhau.
Cuối cùng, dưới vô số những cái nhìn chăm chú xung quanh, ánh kiếm màu xanh ấy đã chém mạnh mà xuống. Mà ngay tại trong nháy mắt khi lưỡi kiếm sắp sửa chém xuống thì Chu Nguyên lại đột nhiên ngẩng đầu, trong hai con ngươi của hắn có sự sắc bén vô biên đang phun trào.
Hai tay Chu Nguyên nắm chặt Thiên Nguyên Bút. Chỉ thấy thân bút chấn động một cái, phần lông tơ màu tuyết trắng nơi đầu ngòi bút tụ tập lại với nhau tạo thành một mũi thương trắng xóa, có thể nhìn thấy từng tia khí tức sắc bén phun ra từ nơi đầu ngòi bút.
Khuôn mặt của Chu Nguyên đã không có cảm xúc. Cánh tay đang nắm Thiên Nguyên Bút của Chu Nguyên chém mạnh xuống một cái, tựa như cánh tay ấy đang cầm trong tay một cây búa nặng tới vạn cân chứ không phải là một chiếc bút nhẹ tựa lông hồng.
-Tự tìm cái chết! -Lục Phong thấy thế thì hừ lạnh một tiếng.
-Xem ta dùng một kiếm chém đứt cây bút nát này của ngươi đây!
Keng!
Trên tòa bệ đá Hoàng Kim, ánh mắt của vô số người tụ tập lại nơi vị trí mà ánh kiếm sáng chói màu xanh ấy va chạm cùng với mũi thương chỗ đầu Thiên Nguyên Bút do Chu Nguyên vừa vung lên kia.
Một tiếng vang do kim loại va chạm vào nhau ngân vang giữa khắp đất trời.
Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc mà âm thanh va chạm kia vang lên thì đột nhiên, con ngươi của Lục Phong lại co rút lại. Trên mặt của hắn cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc tột cùng.
Bởi vì chính mắt Lục Phong nhìn thấy, ngay trong nháy mắt khi xảy ra va chạm thì kiếm khí trên Thanh Ưng Kiếm bị chấn động mạnh một cái, kiếm quang cũng bị phá nát, cả cây Thanh Ưng Kiếm cũng trực tiếp bị chiếc bút đen kia của Chu Nguyên đập bay ngược lại phía sau.
Loại cảm giác này tựa như khi cây bút đen kia của Chu Nguyên vung xuống thì lại mang theo một lực lượng vô tận ,khủng bố và bá đạo tới tột cùng!
Thậm chí, Lục Phong còn có thể nghe thấy được một tiếng ưng rên vang lên.
-Làm sao có thể như vậy được?! -Khắp xung quanh cũng lập tức vang lên những tiếng hô kinh ngạc, khó có thể tin được.
Thậm chí ngay cả những người đứng đầu như Thanh Dương chưởng giáo cũng khẽ hô lên một tiếng bất ngờ.
Mà ngay trong vô số những ánh mắt kinh hãi ấy, người trong cuộc Chu Nguyên lại thở dài ra một hơi. Hai mắt của hắn tràn đầy vẻ nóng bỏng, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve nơi thân bút của Thiên Nguyên Bút. Chỉ thấy ở vị trí vòng nguyên văn thứ tư đã được thắp sáng lên bởi một đường vân cổ xưa mà huyền bí.
Vòng nguyên văn thứ tư của Thiên Nguyên Bút đã thức tỉnh, mang danh:
"Vạn Kình".