Sắc mặt của Chu Nguyên chỉ vô cùng hững hờ. Trên thực tế đúng là hắn chỉ có thể lấy được mấy bình tinh huyết của Nguyên thú tứ phẩm cao giai thật, thế nhưng dựa vào đặc tính thần kỳ của máu tươi Thôn Thôn mà những phần tinh huyết của nguyên thú tứ phẩm cao giai này đã đạt được sự cường hóa cực lớn, có thể nói đã mang sức mạnh không kém hơn tinh huyết của nguyên thú ngũ phẩm chân chính.
Rống!
Sau tiếng phát động của Chu Nguyên, ảnh ảo của ba con Nguyên thú lập tức bạo phát ra một luồng sức mạnh cực kỳ kinh người. Chỉ thấy cái đuôi dài của chúng vung lên, quấn lấy ba ngôi sao được hình thành từ nguyên khí đang đè ép trên đầu mình kia, đồng thời bộc phát ra khí thế cực kỳ hung ác.
Oành!
Dưới sự siết chặt của ảnh ảo của ba con Nguyên thú, ba ngôi sao màu xanh được hình thành từ nguyên khí của Lục Phong không thể chịu đựng được lâu, cuối cùng trực tiếp sụp đổ, biến thành điểm sáng bay đầy trời.
Ồ!
Tiếng bàn luận xôn xao vang lên đầy trời. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi, rằng thế cuộc của trận chiến lại biến chuyển nhanh một cách chóng mặt như vậy. Chỉ trong nháy mắt thì ưu thế vốn đang nghiêng về phía Lục Phong lại tan biến không còn chút gì.
Rống!
Sau khi nghiền nát ba ngôi sao màu xanh thì ảnh ảo của ba con Nguyên thú cũng bị thu nhỏ lại khá nhiều. Thế nhưng chúng vẫn còn chứa đựng trong mình lực lượng khá kinh người. Chỉ thấy ảnh ảo của ba con Nguyên thú hóa thành ba chùm tia sáng, lao thẳng về phía người Lục Phong.
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy ảnh ảo của ba con Nguyên thú bao phủ lấy Lục Phong với lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Đến lúc này thì trên gương mặt của Lục Phong cũng hiện lên vẻ hoảng sợ. Hắn vội vàng vận chuyển Nguyên khí, chồng chất lại tạo thành một bức tường nguyên khí cao khoảng trăm trượng che chắn ở trước người...
Oanh!
Chỉ va chạm trong nháy mắt thì một luồng sóng xung kích cũng bộc phát mà ra.
Tất cả mọi người đều có thể thấy được rõ ràng. Khi ảnh ảo của ba con Nguyên thú va vào bức tường nguyên khí đang che chở trước người Lục Phong thì bức tường ấy chẳng chống đỡ được bao lâu, bị va đập nổ tung lên. Mà thân thể của Lục Phong cũng bị ảnh hưởng trực tiếp, phải chịu va đập bắn thẳng xuống tòa bệ đá Hoàng Kim ở phía dưới với tốc độ như một quả đạn pháo.
Chịu sự ảnh hưởng của vụ va chạm, toàn bộ tòa bệ đá đều bị nứt toác ra từng vết rách sâu hoắm.
Khói bụi tràn ngập.
Trên bầu trời, sau khi tiêu hao hết lực lượng thì ảnh ảo của ba con Nguyên thú cũng dần dần tiêu tán. Mà Chu Nguyên cũng thở phào một hơi, mặt không biểu cảm mà nhìn về phía tòa bệ đá nơi Lục Phong bị đập xuống kia.
Trong chớp mắt này, tưởng như cả đất trời cũng đều trở nên yên lặng.
Những trận chiến ở các tòa bệ đá khác cũng chịu ảnh hưởng mà tạm thời dừng lại. Các đệ tử đầu dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn về phía tòa bệ đá Hoàng Kim ở nơi cao nhất kia. So với mức độ kịch liệt của trận chiến đấu ở nơi đó thì bọn họ cảm thấy trận chiến của mình quả là nhỏ bé không đáng kể.
Mà đến khi biết được Lục Phong lại là người bị Chu Nguyên đánh rơi xuống thì cả đám đều không nhịn được mà nuốt từng ngụm nước bọt. Ánh mắt mỗi người đều tràn đầy vẻ sợ hãi mà nhìn về phía Chu Nguyên.
Ai cũng không nghĩ tới, rằng sức chiến đấu của Chu Nguyên lại mạnh mẽ tới mức độ này.
Khi nhìn về phía thân ảnh đang đứng ở trên tòa bệ đá Hoàng Kim phía trên kia thì trong con ngươi của Cố Hồng Y cũng hiện lên từng tia từng tia ánh sáng kì dị. Đồng dạng, thực lực mà Chu Nguyên thể hiện ra cũng khiến cho Cố Hồng Y cảm thấy kinh ngạc.
-Cảm thấy thế nào? -Cố Hồng Y nở nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía Dương Tu đang đứng ở trước mặt mình.
Sắc mặt Dương Tu cũng lộ ra vẻ ngưng trọng dị thường. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
-Quả thực là rất lợi hại.Ta không bằng hắn.
Dương Tu hiểu được, nếu như đối thủ bây giờ của Chu Nguyên không phải là Lục Phong, mà đổi thành Dương Tu hắn thì chỉ sợ rằng hắn sẽ thua càng triệt để hơn.
Tuy nhiên, nói đến đây thì âm thanh của Dương Tu lại hơi dừng một chút,sau đó ánh mắt của hắn hiện lên vẻ phức tạp:
-Thế nhưng...Để giành chiến thắng thì Lục Phong sẽ sử dụng bất cứ một thủ đoạn nào...Hồng Y, chỉ e Chu Nguyên không thể thắng được trận chiến này.
Cố Hồng Y nghe vậy thì giật mình. Vừa định nói cái gì thì chợt phát hiện dị thường. Nàng ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp nhìn về phía trên tòa bệ đá Hoàng Kim kia.
Chỉ thấy trải qua một thời gian thì khói bụi dâng lên ở chỗ va chạm đã dần dần tản đi, một bóng người cũng chậm rãi đi ra từ trong đống đổ nát ấy.
Người này chính là Lục Phong. Chỉ là lúc này hắn đã không còn có thể giữ được vẻ ngoài hoàn mỹ như lúc trước, trái ngược lại cực kỳ chật vật: quần áo rách nát, nơi khóe miệng còn vương vết máu. Hiển nhiên hắn đã bị chiêu Cửu Long Điển vừa rồi của Chu Nguyên làm bị thương.
Thế nhưng mặc dù trông có vẻ chật vật, nhưng trong đôi mắt của hắn lại tựa như là đang thiêu đốt lên ngọn lửa âm trầm khiến cho người ta sợ hãi.
Hắn nhìn Chu Nguyên chằm chằm, nơi khóe miệng nở ra một nụ cười dữ tợn.
-Thật không nghĩ tới, rằng Lục Phong ta sẽ có ngày chật vật như vậy...
-Thế nhưng, nguyện vọng muốn đạp lên trên mình Lục Phong ta để trở thành kẻ đứng đầu vào ngày hôm nay của ngươi sẽ chẳng thể thực hiện được đâu!
Ngay khi âm thanh lạnh lẽo này của Lục Phong vừa kết thúc thì xung quanh da thịt của hắn lại lực dần dần trở nên đỏ ngầu, máu tươi bên trong thân thể của hắn đang bị đốt cháy. Cùng lúc đó, mọi người có thể cảm nhận được một luồng dao động của nguyên khí cực kỳ kinh người đang phun trào từ trong cơ thể của Lục Phong tưạ như núi lửa. Hơn nữa luồng dao động này còn đang không ngừng tăng lên.
Chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi mà mức độ hùng hồn của Nguyên khí Lục Phong đã tăng lên mấy chục lần, trực tiếp phá vỡ rào chắn của cảnh giới Thái Sơ tứ trọng thiên, bước thẳng vào cấp độ ngũ trọng thiên.
Khắp xung quanh lập tức vang lên những tiếng ồn ào náo động.
Trước trận đấu thì nào ai có thể nghĩ tới là cuộc chiến giữa Chu Nguyên cùng Lục Phong sẽ trở nên kịch liệt như thế này. Hiển nhiên là Lục Phong đã bắt đầu mất trí, thậm chí không từ thủ đoạn để đánh bại Chu Nguyên.
Mà ở loại thời điểm như thế này, nếu như Chu Nguyên không thể có được tuyệt chiêu nào để chống đỡ lại thì sẽ chẳng thể nào cản được dưới sự tấn công của Lục Phong.
Đến lúc đó thì không thể nghi ngờ là vị trí đứng đầu của tuyển sơn đại điển sẽ rơi vào trong tay Lục Phong.
Mặc kệ những âm thanh ồn ào xôn xao xung quanh, hai con mắt đã trở nên đỏ ngầu của Lục Phong chỉ nhìn Chu Nguyên chằm chằm. Hắn cảm nhận được nguyên khí đang tăng vọt không ngừng ở trong cơ thể, lại duỗi ra một ngón tay chỉ về phía dưới của tòa bệ đá Hoàng Kim.
Cùng lúc đó thì âm thanh lạnh lẽo vang lên:
-Chu Nguyên, nếu biết điều thì hãy tự mình lăn xuống khỏi tòa bệ đá này còn kịp.
-Đừng để đến khi ta ra tay thì chỉ sợ rằng...Tính mạnh của ngươi sẽ không còn được đảm bảo nữa đâu!