Lời nói của Chu Nguyên vang lên trong đại điện khiến cho tất cả đều kinh ngạc. Hiển nhiên là bất kì ai cũng không thể tưởng tượng được, Chu Nguyên dĩ nhiên là định tham gia thi đấu đoạt động phủ với tư cách một trong ba người xuất trận.
Phải biết rằng, mặc dù hôm nay đệ tử đai tím của hai mạch đều đã không thể ra tay, nhưng đệ tử mà hai bên phái ra cũng đều là người nổi bật trong số các đệ tử đai vàng. Mặc dù Chu Nguyên cũng có thể coi là đệ tử đai vàng, nhưng dù sao hắn cũng mới vừa vặn nhập môn, chiến lực so sánh với những đệ tử cũ này thì vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Lúc ở trên đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn, trận kịch chiến giữa Chu Nguyên cùng Lục Phong đã kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Chu Nguyên. Nhưng mà dù sao Lục Phong cũng chỉ là Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên đỉnh phong, còn không tính là ngũ trọng thiên chính thức.
Nhưng phải biết, đại bộ phận đệ tử nội sơn đai vàng đều đã bước chân vào cấp độ ngũ trọng thiên.
Mà những người như Đồng Long, Tào Sư còn mạnh hơn đệ tử đai vàng bình thường. Cho dù là ở bên trong cấp độ ngũ trọng thiên, bọn họ cũng không thể xem như là kẻ yếu.
Bởi vậy, ở trong mắt rất nhiều người, lúc này, Chu Nguyên căn bản là không có tư cách nhúng tay vào loại tranh đấu cấp bậc này. Cho nên khi nghe thấy Chu Nguyên nói chuyện đó, ngay cả Tào Sư cũng không nhịn được mà mở miệng mỉa mai.
Nhưng Chu Nguyên cũng không để ý gì tới rất nhiều ánh mắt mỉa mai, nghi vấn. Hắn chỉ là nhìn thẳng Thẩm Thái Uyên, sắc mặt bình tĩnh.
Thẩm Thái Uyên cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên cử động lần này của Chu Nguyên cũng ở ngoài dự liệu của hắn. Đột nhiên, hắn cau mày, hắn coi trọng Chu Nguyên như thế, nói cho cùng thì cũng là coi trọng tiềm lực của Chu Nguyên.
Mà bây giờ, dù sao Chu Nguyên vẫn chỉ là Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên. Tuy nói, ở trên đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn, Chu Nguyên còn từng chiến thắng Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên đỉnh phong là Lục Phong. Nhưng coi như là Lục Phong chỉ sợ đều không có can đảm nhúng tay vào loại tranh đấu này.
Nếu là đệ tử khác nói chuyện như vậy, chỉ sợ Thẩm Thái Uyên đã sớm quát đuổi trở về. Nhưng Chu Nguyên dù sao cũng người đứng đầu của đại điển chọn đệ tử nội sơn, tóm lại là cũng không giống người thường.
Cho nên Thẩm Thái Uyên cũng không quát tháo mà chỉ nói nhẹ:
- Chu Nguyên, đừng cậy mạnh. Ngươi không cần tranh nhất thời, dùng thiên phú của ngươi, lại đợi một hai năm, nhất định có thể bộc lộ tài năng.
Mặc dù ông coi trọng Chu Nguyên nhưng hiển nhiên là ông cũng cho rằng cử động lần này của Chu Nguyên là nhất thời nóng giận mà thôi.
- Hơn nữa... Việc này quan hệ đến mặt mũi của mạch chúng ta, không thể làm ẩu.
Nghe Thẩm Thái Uyên nói vậy, Tào Sư cũng lạnh nhạt nhìn qua Chu Nguyên.
Chu Nguyên bình tĩnh nói:
- Thẩm sư, cái gọi là không có công lao thì không nên hưởng thụ thành quả, nếu như con không làm bất cứ việc gì thì cho dù đến lúc đó thắng được, đệ tử cũng không nhận lấy tòa động phủ cấp Tử Nguyên này.
Tào Sư cười lạnh nói:
- Coi như ngươi còn biết thân biết phận.
Chu Nguyên lạnh nhạt nhìn qua hắn rồi lại nói tiếp:
- Thẩm sư đơn giản là cảm thấy thực lực của con chưa đủ. Việc này cũng đơn giản. Người cứ để con giao thủ một phen cùng một người chuẩn bị xuất trận. Nếu như con may mắn thắng trận, vậy thì người hãy để con thay thế hắn xuất trận. Mà nếu con thua thì con sẽ không nói gì thêm, hơn nữa con cũng không mặt mũi nhúng chàm tòa động phủ cấp Tử Nguyên này.
Đến tận lúc này, Chu Nguyên cũng rốt cục phơi bày chân tướng.
Hắn làm sao có thể không biết được, bởi vì hắn là đệ tử mới, chỉ sợ trong nội tâm rất nhiều đệ tử cũ đều khinh thị hắn. Ngoài ra còn là bởi vì bọn họ thấy Thẩm Thái Uyên coi trọng hắn quá mức mà cảm thấy không công bình.
Chỉ là bọn họ không có lá gan lớn như Tào Sư vậy, dám công nhiên phản đối Thẩm Thái Uyên, nhưng kỳ thật trong nội tâm đều không cho Chu Nguyên là đúng.
Bằng không thì sao Tào Sư có thể đạt được nhiều ủng hộ như vậy.
Dưới loại tình huống này, nếu như hắn muốn thuận lợi bỏ tòa động phủ cấp Tử Nguyên này vào trong túi thì nhất định cần phải làm cho đệ tử khác tâm phục khẩu phục.Mà hôm nay hắn chỉ là mới đi vào nội sơn, không có tư lịch, muốn dùng vị trí thứ nhất của đại điển chọn đệ tử nội sơn cùng với cái gọi là tiềm lực đi thuyết phục đệ tử khác, hiển nhiên là một ý nghĩ hão huyền.
Cho nên, hắn lựa chọn phương thức trực tiếp cùng hữu hiệu nhất.
Bất luận tranh cãi bao lâu thì đều đánh không lại sự thật trước mắt.
Xoạt!
Mà cũng hoàn toàn chính xác không ngoài sở liệu của Chu Nguyên Khi hắn vừa dứt lời, toàn bộ đại điện đột nhiên xôn xao, các đệ tử đều trợn mắt há hốc mồm.
Ai cũng không nghĩ tới, lá gan của Chu Nguyên lại lớn đến mức này, lại muốn giao thủ với một trong ba người xuất trận!
Không phải là hắn điên rồi chứ?
Đó chính là suy nghĩ trong lòng gần như tất cả những người ở đây.
Phải biết rằng, cho dù là ở trong cấp bậc Thái Sơ cảnh ngũ trọng thiên, ba người Đồng Long, Tào Sư, Phan Tung đều có thể xem là cao thủ. Thực lực của bọn họ hoàn toàn viễn siêu Lục Phong. Chu Nguyên làm sao có gan khiêu chiến cùng bọn họ được?
Ba người Đồng Long, Tào Sư, Phan Tung cũng cực kỳ giật mình. Sau đó, họ chợt liếc nhìn nhau và đều nhìn ra vẻ khinh miệt trong mắt đối phương.
Bọn họ hiển nhiên cũng không có ngờ tới Chu Nguyên vậy mà cuồng đến mức này.
Cho dù là Chu Thái cũng hơi kinh ngạc. Sau đó, hắn chợt cười với vẻ bất đắc dĩ. Chu Nguyên sư đệ quả nhiên không phải là hạng người lương thiện, không hề biết chịu thiệt là gì.
Chỉ là loại phản kích này có phải là quá lỗ mãng hay không?
- Ha ha, vị Chu Nguyên sư đệ này thật đúng là có cá tính.
Trương Diễn cũng nở nụ cười trêu tức.
Mấy đệ tử đai tím khác cũng cười gật gật đầu. Xem bộ dáng kia, hiển nhiên là họ cũng cảm thấy Chu Nguyên có chút lăng đầu thanh( là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu), quả thực là nghé con mới đẻ không sợ cọp, có sự dũng cảm nhưng cũng quá tự kiêu.
Thẩm Thái Uyên cũng có chút ngạc nhiên. Ông nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên. Hiển nhiên đề nghị của người sau đồng dạng cũng ngoài dự liệu của ông. Cho nên, sau khi trầm mặc một hồi lâu, ông mới nói:
- Ý của ngươi là muốn giao thủ với một trong ba người Đồng Long, dùng kết quả trận đấu này để quyết định ai mới là người tốt nhất cho việc tham gia thi đấu?
Trong ánh mắt của ông có chút ánh sáng lập loè, ông chậm rãi nói:
- Chu Nguyên, ngươi có chắc chắn định làm như thế hay không? Việc này một khi đáp ứng sẽ không có chuyện đổi ý. Đến lúc đó, nếu ngươi thua thì động phủ cấp Tử Nguyên sẽ không có quan hệ gì với ngươi nữa.
Chu Nguyên bình tĩnh gật đầu.
Thẩm Thái Uyên liếc nhìn Chu Nguyên thật lâu sau rồi mới nói:
- Nếu ngươi đã quyết định như thế, vậy thì ta cũng không phản đối nữa. Trong ba người bọn họ, ngươi muốn chọn ai làm đối thủ?
Trong ánh mắt tò mò của phần đông các đệ tử trong đại điện, ánh mắt của Chu Nguyên hơi đảo qua ba người Đồng Long, cuối cùng là không có gì bất ngờ xảy ra ngừng lại ở chỗ Tào Sư.
Nếu Tào Sư này đã thích chèn ép mình, vậy thì Chu Nguyên cũng không ngại, dùng kẻ này làm đá đặt chân để nâng cao danh vọng của mình tại Thánh Nguyên Phong.
Mà đối mặt với ánh mắt của Chu Nguyên, Tào Sư tựa như là không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nhếch miệng nở nụ cười, sau đó quay mặt về phía hai người Đồng Long, Phan Tung rồi lắc đầu cười cười, nói với vẻ nghiền ngẫm:
- Không nghĩ tới lại có một ngày, Tào Sư ta bị người khác coi là quả hồng mềm.
- Nhưng mà cũng không sao, làm một sư huynh, dạy bảo sư đệ hiểu biết ít cách khiêm tốn cũng là việc nên làm. Đã như vầy, ta chấp nhận cuộc tỷ thí này.
Trong lời nói cũng không có chút nào áp lực, ngược lại là có vẻ trêu tức.
ở bên cạnh hắn, rất nhiều đệ tử cũng cười khẽ một tiếng.
Thẩm Thái Uyên chậm rãi nói:
- Đã như vậy, năm ngày sau, hai người các ngươi sẽ tỷ thí với nhau. Đến lúc đó người thắng sẽ trở thành một trong ba người tham gia thi đấu tranh giành động phủ với mạch của Lục Hồng.
Ánh mắt của Thẩm Thái Uyên dừng lại ở trên người Chu Nguyên một lúc. Năm ngày này chính là thời gian mà ông tặng cho Chu Nguyên, để hắn có thể chuẩn bị thêm một ít. Theo phương diện nào đó, ông vẫn hi vọng Chu Nguyên có thể sáng tạo kỳ tích. Nếu Chu Nguyên làm được thì nói rõ hắn chính thức có được đủ tiềm lực cho ông có thể ép xuống tất cả lời phản đối.
Nhưng mà, nếu như lần này Chu Nguyên bị thua, vậy thì Thẩm Thái Uyên cũng không khỏi cảm thấy thất vọng, bởi vì điều này nói rõ hành vi của Chu Nguyên thật sự chỉ là một kẻ lỗ mãng. Tính cách như thế thật sự là khó chịu nổi sự coi trọng của ông.
Thẩm Thái Uyên chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài.
- Chu Nguyên, hi vọng ngươi sẽ không làm cho ta phải thất vọng ...