Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 305: Xin Đi Giết Giặc

Chưa xác định
Chương 305: Xin đi giết giặc

Đối với những ánh mắt nghi vấn kia, Chu Nguyên làm như không thấy. Về phần khuôn mặt âm trầm của Tào Sư kia, hắn cũng không thèm để ý tới. Chu Nguyên nhanh chóng nhấc chân tiến lên, cuối cùng ngồi xuống trên bồ đoàn màu vàng thứ ba ở đằng kia.

Mà nhìn thấy Chu Nguyên không khách khí như thế, một số đệ tử cũ đều khẽ nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy người đệ tử mới tới có chút kiêu ngạo rồi.

Đúng là Thẩm sư cực kỳ coi trọng hắn nhưng đó cũng chẳng qua là coi trọng tiềm lực mà hắn có khả năng có được thôi. Nhưng trong mắt của bọn họ, người chỉ có tu vi Thái Sơ cảnh Nhị trọng thiên như Chu Nguyên căn bản không có tư cách để ngồi tại vị trí kia.

Nhưng dù sao đây cũng chuyện mà Thẩm sư an bài, cho nên mặc dù bất mãn, bọn họ vẫn cố gắng nhẫn nại, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên có chút lạnh nhạt mà thôi.

Tào Sư cũng hít sâu một hơi, áp chế tức giận ở trong lòng, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Chu Nguyên càng thêm âm trầm.

Vì vậy, hào khí trong đại điện có chút quỷ dị.

Ở chỗ cao, Thẩm Thái Uyên tự nhiên cũng đã nhận ra hào khí quỷ dị này. Ông hơi nhíu mày. Ông làm sao có thể không biết được ông coi trọng Chu Nguyên như thế tất nhiên sẽ dẫn tới một số đệ tử cảm thấy không công bằng.

Nhưng ông cũng không có quá nhiều biện pháp để xử lý rồi. Đã rất nhiều năm rồi Thánh Nguyên Phong không có được người đứng đầu của đại điển chọn đệ tử nội sơn lựa chọn, hôm nay thật vất vả mới có một người, Thẩm Thái Uyên cũng chỉ có thể thử một lần rồi.

Ông làm sao có thể không biết, muốn gặp mặt gặp một vị tuyệt thế thiên kiêu giống như Sở Thanh là chuyện khó khăn đến mức nào, nhưng mà ở dưới tình huống không còn đường lui, ông không có lựa chọn khác.

Vì vậy, Thẩm Thái Uyên rất nhanh kiên định lại, đưa mắt nhìn quét qua đại điện rồi trầm giọng nói:

- Một tháng sau là lúc chúng ta thi đấu cùng một mạch của Lục Hồng, chuyện này liên quan đến một tòa động phủ cấp Tử Nguyên cuối cùng trên Thánh Nguyên Phong, cho nên các ngươi không được sơ ý.

- Bởi vì đệ tử đai tím đều đã ra tay, cho nên lần này, mạch của chúng ta sẽ phái đệ tử đai vàng xuất trận.

- Đồng Long, Phan Tung, Tào Sư.

- Ta muốn phái ngươi ba người xuất trận.

Đồng Long, Phan Tung chính là người đứng thứ nhất, thứ hai trong hàng ngũ đệ tử đai vàng hiện nay của mạch này, mà Tào Sư tuy là người ở vị trí thứ tư nhưng lại là đệ tử đai vàng có thực lực mạnh trong nhất ba người.

Thẩm Thái Uyên đã nói xong, nhưng cũng không có tiếng trả lời. Ông nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy được ánh mắt của hai người Đồng Long, Phan Tung có chút lập loè, mà Tào Sư mịt mờ liếc nhìn bọn họ, sau đó hít sâu một hơi, mở miệng nói:

- Thẩm sư, chúng ta nguyện ý xuất trận.

Lúc này, khuôn mặt già nua của Thẩm Thái Uyên mới có chút buông lỏng.

Nhưng còn không đợi ông nói chuyện tiếp, Tào Sư lại nói:

- Chỉ là không biết nếu chúng ta may mắn thắng trận, động phủ cấp Tử Nguyên này sẽ được phân phối như thế nào?

Thẩm Thái Uyên cau mày, chẳng lẽ lời của ông nói ở ba ngày trước còn chưa rõ ràng hay sao? Tòa động phủ cấp Tử Nguyên này là chuẩn bị cho Chu Nguyên, hôm nay Tào Sư biết rõ còn cố hỏi...

- Ta định ban cho Chu Nguyên.

Thẩm Thái Uyên thản nhiên nói.

Tào Sư khẽ nhíu mày, sau đó cắn răng nói:

- Mặc dù có chút bất kính nhưng cử động lần này của Thẩm sư không khỏi có chút không công bình, chúng ta vất vả xuất chiến vì sao cuối cùng Chu Nguyên lại được lợi?

- Dựa theo quy củ, quyền sở hữu của động phủ cấp Tử Nguyên hẳn là thuộc về một trong ba người xuất trận mới đúng. Nào có đạo lý người ngoài ngồi mát ăn bát vàng?

Tào Sư vừa nói xong, lập tức để một số đệ tử âm thầm gật đầu.

Sắc mặt của Thẩm Thái Uyên có chút khó coi. Hít sâu một hơi, ông trầm giọng nói:

- Ngươi đang nghi vấn ta sao?

Tào Sư vội vàng ôm quyền nói:

- Đệ tử không dám, chỉ là chúng ta vì Thánh Nguyên Phong cũng trả giá rất nhiều. Chúng ta cũng biết Thẩm sư cảm thấy áp lực. Cho nên nếu thật sự có người có thể giúp Thánh Nguyên Phong, chúng ta tự nhiên là toàn lực ủng hộ. Chỉ sợ có ít người không đảm đương nổi trách nhiệm mà Thẩm sư giao cho, không duyên không cớ lãng phí rất nhiều tài nguyên của chúng ta, hy vọng của sư huynh đệ.

Tuy nói lời nghĩa chính nhưng ai cũng hiểu, Tào sư đang ám chỉ Chu Nguyên không có tư cách cùng năng lực để Thẩm Thái Uyên coi trọng như thế .

Hắn càng nói, sắc mặt của Thẩm Thái Uyên càng trầm xuống.

Mà ngay khi Thẩm Thái Uyên đang muốn khiển trách Tào Sư thì chợt có một thanh âm khác vang lên:

- Thẩm sư không nên tức giận. Mặc dù Tào Sư sư đệ lỗ mãng, nói lời mạo phạm Thẩm sư nhưng ta biết hắn cũng không có ác ý. Chu Nguyên sư đệ là người đứng đầu của đại điển chọn đệ tử nội sơn, chuyện này không giả nhưng chung quy là Chu Nguyên sư đệ vẫn còn hơi non nớt. Nếu như có thể đợi một hai năm nữa thì có lẽ sư đệ có thể gánh kỳ vọng của Thẩm sư. Chắc hẳn khi đó, sẽ không người nào có dị nghị...

Thẩm Thái Uyên nhìn lại, chỉ thấy được ở bên cạnh Chu Thái, một nam tử có khuôn mặt thành khẩn mở miệng nói.

Người này tên là Trương Diễn, chính là đệ tử đai tím ở vị trí thứ hai, gần với Chu Thái.

Chu Nguyên cũng bình tĩnh liếc nhìn Trương Diễn. Mặc dù lời nói của người sau có vẻ êm tai nhưng ý tứ tiềm ẩn trong đó cũng rất rõ ràng, chính là nói hiện tại, hắn cũng không có tư cách có được động phủ cấp Tử Nguyên.

Hắn không thể nghi ngờ cũng ủng hộ Tào Sư.

Mà hiển nhiên ở trong hàng đệ tử Trương Diễn cũng có uy vọng khá cao, cho nên khi hắn mới mở miệng, lập tức có một số đệ tử nhao nhao mở miệng phụ họa. Trong lúc nhất thời, trong đại điện có chút náo nhiệt.

Đặc biệt là ngoại trừ Trương Diễn còn có hai, ba đệ tử đai tím cũng tỏ vẻ đồng ý, bởi vậy, tiếng phản đối mới càng lớn.

Ở phía đằng xa, những đệ tử mới nhập môn như Thẩm Vạn Kim thì có chút lo lắng nhìn qua bóng người của Chu Nguyên ở phía trước. Bọn họ cũng không nghĩ tới, chuyện này lại khiến cho nhiều đệ tử phản đối như vậy.

Nếu xử lý không tốt chuyện hôm nay thì sợ rằng sẽ khiến cho danh vọng của Chu Nguyên bị hao tổn.

Nhưng bọn họ cũng biết, ở tình huống này, những đệ tử mới nhập môn như bọn họ căn bản cũng không có tư cách để lên tiếng.

Không chỉ có bọn họ, cho dù là Thẩm Thái Uyên trưởng lão thấy cảnh tượng này, lông mày cũng khẽ nhăn lại.

Đúng là ông có thể lực áp mọi người nhưng đến lúc đó xuất trận còn cần nhờ ba người Tào Sư. Nếu bọn họ không có ý chí chiến đấu thì bọn họ càng không có bao nhiêu phần thắng, không duyên không cớ chắp tay nhường tòa động phủ cấp Tử Nguyên này cho một mạch của Lục Hồng.

Trong đại điện, sau khi đã trầm mặc đến nửa ngày, Thẩm Thái Uyên chậm rãi nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

- Chu Nguyên, ngươi cảm thấy thế nào?

Khi Tào Sư nghe được câu hỏi của Thẩm Thái Uyên thì khóe miệng của hắn lập tức nhếch lên tạo thành một nụ cười đắc ý mà rất ít người phát hiện. Hiển nhiên, Thẩm Thái Uyên cũng không cách nào bỏ qua sự phản đối của nhiều đệ tử như vậy, sự kiên trì lúc trước cũng bắt đầu biến thành do dự.

Lúc này, hắn liếc mắt nhìn qua Chu Nguyên, trong lòng thầm cười lạnh.

Tiểu tử này vẫn còn quá non rồi, thực cho rằng Thẩm sư coi trọng ngươi thì ngươi có thể không hiểu quy củ sao?

Đè ngươi xuống cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Tất cả mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm nay hiển nhiên đều do hắn thi triển thủ đoạn thúc đẩy mà thành.

Mặc dù bị vô số người chú ý, khuôn mặt của Chu Nguyên thủy chung đều có chút bình tĩnh, đặc biệt là hắn cũng nhạy cảm đã nhận ra ánh mắt đầy địch ý của Tào Sư.

Kỳ thật, hắn đích thật là cũng có chút hứng thú đối với tòa động phủ cấp Tử Nguyên này, nhưng mà không phải là đã đến tình trạng không thể không có.

Chỉ là, địch ý cùng thủ đoạn của Tào Sư lại làm cho hắn khẽ chau mày.

Hắn có thể suy đoán được, biến cố của ngày hôm nay hơn phân nửa là Tào Sư này thúc đẩy, dẫn dắt. E rằng mục đích chính là muốn cho hắc mã mới vào nội sơn như hắn một cái hạ mã uy.

Hắn quay đầu, lạnh lẽo nhìn qua Tào Sư.

Mà phát giác được ánh mắt của Chu Nguyên, khóe miệng của Tào Sư lại hơi hơi nhếch lên giống như là đang khinh miệt, hắn thản nhiên nói:

- Chu Nguyên sư đệ, cơm muốn từng miếng ăn, đường muốn đi từng bước một, chuyện một bước lên trời tuy hay nhưng chung quy là tai hoạ ngầm quá lớn.

- Nghe lời sư huynh, ngươi cứ cố gắng tu luyện một hai năm. Đến lúc đó, những thứ này có lẽ sẽ đến với ngươi dễ dàng hơn một chút.

Nghe được lời nói của Tào Sư, Chu Nguyên từ chối cho ý kiến mà cười, nói:

- Tào Sư, dựa theo quy củ, hôm nay ta ở vị trí thứ ba, còn ngươi là vị trí thứ tư, kỳ thật ngươi nên gọi ta là sư huynh mới đúng.

Khuôn mặt của Tào Sư cứng lại, sau đó hắn mỉa mai cười lạnh một tiếng.

Chu Nguyên thì không có để ý tới hắn nữa mà ngẩng đầu lên, nói:

- Thẩm sư, con cảm thấy, dựa theo quy củ mà làm có lẽ cũng không tệ.

Nghe hắn nói vậy, Trương Diễn lập tức cười nói:

- Chu Nguyên sư đệ có thể nghĩ như vậy, thế thì không thể tốt hơn rồi.

Thẩm Thái Uyên chậm rãi nói:

- Vậy ý của ngươi là ngươi định buông tha cho cái tòa động phủ cấp Tử Nguyên này sao?

Tào Sư ung dung cười cười. Xem ra, Chu Nguyên này cũng chỉ biết mạnh mồm thôi, giờ không chịu được áp lực, biết được hắn hiện tại còn không có tư cách chạm đến động phủ cấp Tử Nguyên rồi.

Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người, Chu Nguyên lại cười lắc đầu, nói:

- Lúc trước Tào Sư sư đệ không phải đã nói, dựa theo quy củ, quyền sở hữu của động phủ cấp Tử Nguyên sẽ thuộc về một trong ba người xuất trận hay sao.

- Đã như vậy, con tự động xin đi giết giặc, thỉnh Thẩm sư cho phép con tham gia thi đấu với tư cách một trong ba người xuất trận.

Nếu Tào Sư này đã hùng hổ dọa người, vậy hắn cũng không cần phải lại lưu tình nữa.

Xoạt!

Chu Nguyên vừa nói xong, toàn bộ đại điện lập tức xôn xao.

Dáng tươi cười trên khuôn mặt của Tào Sư cứng lại, rồi sau đó sự khinh miệt ở khóe miệng càng nồng đậm. Hắn duỗi ngón tay ra, chỉ vào Chu Nguyên, thanh âm mỉa mai vang lên.

- Chu Nguyên a Chu Nguyên, ngươi thật đúng là càn rỡ đến không có yên lòng rồi!

- Ngươi cho rằng thi đấu đoạt động phủ là đại điển tuyển chọn đệ tử nội sơn kia sao?

Hắn lắc đầu, chằm chằm vào Chu Nguyên, sẳng giọng nói.

- Lời nói không dễ nghe thì ngươi còn không có tư cách tham gia thi đấu đoạt động phủ. Ngươi muốn đi mất mặt nhưng chúng ta còn không muốn đấy!

Bình Luận (0)
Comment