Nguyên Tôn (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 304: Đai Vàng Vị Trí Thứ Ba

Chưa xác định
Chương 304: Đai vàng vị trí thứ ba

Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.

Trải qua ba ngày thích ứng, Chu Nguyên cũng dần quen thuộc với Thánh Nguyên Phong, mà đồng thời, hắn cũng bắt đầu phát giác được chỗ tốt mà động phủ mang tới.

Ở bên trong nội sơn, mỗi một đệ tử đều có được động phủ, chỉ có điều đẳng cấp của động phủ là không giống nhau thôi.

Mà những động phủ này đều có liên thông với vài tòa Nguyên Sơn, nhưng hiển nhiên động phủ có đẳng cấp càng cao thì sẽ liên thông với Nguyên Sơn có đẳng cấp càng cao.

Ở chỗ sâu trong động phủ có một con suối, đó chính là chỗ liên thông với Nguyên Sơn.

Trong con suối bao giờ cũng có thiên địa nguyên khí tinh thuần, bàng bạc liên tục không ngừng tuôn ra, cuối cùng tạo thành sương mù nhàn nhạt, tràn ngập trong động phủ.

Hiệu suất khi tu luyện ở chỗ này hiển nhiên vượt xa ở ngoại sơn, bởi vì khi đó là mấy chục nghìn người cùng tu luyện ở trên một tòa Nguyên Sơn, cho nên sao có thể so sánh được.

Cho nên ở bên trong tòa động phủ cấp Kim Nguyên này gần kề ba ngày, Chu Nguyên đã phát giác được nguyên khí trong cơ thể có chỗ tinh tiến. Chuyện này mới khiến hắn thể nghiệm được, chênh lệch giữa đãi ngộ của đệ tử nội sơn cùng đệ tử ngoại sơn đến tột cùng là có bao nhiêu.

Nhưng động phủ mặc dù tốt, cũng phải có thứ đánh đổi.

Nghe nói động phủ có thể dùng nguyên ngọc đổi lấy, giá cả của động phủ cấp Kim Nguyên là khoảng mười nghìn nguyên ngọc, đồng thời sau khi đổi lấy, mỗi tháng đều phải giao nộp mấy trăm nguyên ngọc với tư cách giữ gìn.

Điều này hiển nhiên là một giá cả rất cao, nhưng cũng may đãi ngộ của đệ tử nội sơn cũng cao hơn đệ tử ngoại sơn rất nhiều, mỗi tháng cũng có thể được nhận lấy hơn một ngàn miếng nguyên ngọc.

Hơn nữa ở nội sơn, các đệ tử cũng có thể nhận nhiệm vụ để đổi thù lao, nhiệm vụ càng cao thì thù lao cũng càng phong phú, như thế những đệ tử nội sơn này mới có thể duy trì chi tiêu ở động phủ.

Đối với chuyện này, Chu Nguyên ngược lại là không hề cảm thấy áp lực. Trước kia, lúc còn ở ngoại sơn, nhờ dạy nguyên thuật, hắn cũng kiếm đượcmột khoản lớn, hơn nữa cái tòa động phủ cấp Kim Nguyên này là Thẩm sư trực tiếp ban thưởng cho hắn, cho nên hắn đã tiết kiệm được mười nghìn nguyên ngọc, chỉ cần phụ trách mấy trăm nguyên ngọc tiền giữ gìn mỗi tháng là được.

Hắn thấy chỉ cần có ích lợi cho việc tu luyện của mình là không cần nhìn giá cả, dù sao nguyên ngọc cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Mà tu luyện ba ngày ở trong động phủ cấp Kim Nguyên ngược lại cũng làm cho Chu Nguyên càng thêm hứng thú đối với động phủ cấp Tử Nguyên cao cấp hơn kia.

Động phủ cấp Kim Nguyên cũng đã lợi hại như thế rồi, vậy thì động phủ cấp Tử Nguyên sẽ đến loại trình độ nào?

Hơn nữa nghe nói, nếu như trở thành Thánh Tử thì thậm chí có thể một mình hưởng dụng một tòa Nguyên Sơn. Trên tòa Nguyên Sơn kia chỉ có một động phủ, toàn bộ nguyên khí của Nguyên Sơn đều chỉ cung cấp cho động phủ kia, tốc độ tu luyện khi ở chỗ đó sợ là sẽ phải càng thêm khủng bố.

Mà loại động phủ này cũng được gọi là động phủ cấp Thánh Tử, cao cấp hơn động phủ cấp Tử Nguyên. Đương nhiên, loại động phủ cấp bậc này coi như là Thẩm trưởng lão cũng không có tư cách ban cho, nhất định phải do Thanh Dương chưởng môn cùng với năm vị phong chủ đồng thời quyết nghị.

Nhưng đối với Chu Nguyên, động phủ cấp Thánh Tử còn có chút xa. TRước mắt, hắn quyết định vẫn nên thu động phủ cấp Tử Nguyên này vào trong tay.

Thẩm Thái Uyên cực kỳ coi trọng hắn. Mấy ngày nay, hắn cũng đã minh bạch chuyện này. Nếu người phía trước đã coi trọng hắn như thế, vậy thì hắn cũng không cần phải khiêm nhường. Hắn biết rõ mục đích của Thẩm Thái Uyên, đơn giản là trông cậy vào người chiếm vị trí thứ nhất của đại điển chọn đệ tử nội sơn là hắn có thể có chỗ bất đồng, sau khi được trọng điểm bồi dưỡng thì sẽ thể hiện ra tiềm lực, trổ hết tài năng trong hàng đệ tử, cuối cùng trở thành đệ tử thủ tịch của Thánh Nguyên Phong, thu hồi Ấn tín của phong chủ, làm cho nhất mạch của hắn hãnh diện.

Mà mục đích này hoàn toàn tương hợp với mục đích của Chu Nguyên. Dù sao, hắn muốn lấy được đạo thánh văn thứ hai thì nhất định phải tiến vào ngọn núi chính bị phong ấn này.

...

- Hôm nay có khóa sớm, ngươi đi không?

Trong động phủ, Chu Nguyên chuẩn bị hoàn tất mọi thứ sau đó quăng ánh mắt về phía chỗ vách núi cách đó không xa. Ở chỗ đó, bên ngoài là vực sâu có mây mù lượn lờ, mà Yêu Yêu đang khoan thai ngồi ở trên một dây leo đã được làm thành bàn đu dây. Nàng ôm Thôn Thôn,đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn sách cổ trong tay.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua mây mù chiếu rọi xuống, rơi vào người của nàng khiến cho da thịt vốn trắng nõn như ngọc càng thêm sáng bóng, óng ánh. Cảnh tượng này vô cùng kinh diễm.

Nhưng Chu Nguyên đã sớm miễn dịch với chuyện này.

Nghe được lời nói của Chu Nguyên, Yêu Yêu khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, sau đó miễn cưỡng lắc đầu.

- Không đi.

Nàng tựa hồ cũng không quá hứng thú đối với việc tu luyện.

Chu Nguyên tựa hồ cũng không thấy bất ngờ đối với câu trả lời này, cho nên cũng chẳng nói thêm gì nữa mà chỉ gật gật đầu. sau đó, chân đạp đám mây bằng nguyên khí bay lên không, đi thẳng đến chỗ gọi là Thái Sơ Nham kia.

Đi được nửa đường, hắn lại gặp Thẩm Vạn Kim cùng một đám đệ tử vừa mới vào nội sơn đang đi, thế là cùng đồng hành với bọn họ. Mọi người trò chuyện với nhau cũng khá là náo nhiệt.

Mười mấy phút đồng hồ sau, tốc độ của bọn hắn đều chậm lại. Đưa mắt nhìn qua phía trước, Chu Nguyên chỉ thấy được một ngọn núi khổng lồ, đỉnh núi cao chót vót tựa như là muốn xé rách bầu trời, mà ở đỉnh ngọn núi khổng lồ kia tựa hồ là một vách nham thạch màu xanh khổng lồ.

Vách nham thạch này cùng ngọn núi khổng lồ kia không hợp nhau, hiển nhiên là nó do ngoại lực cưỡng ép đưa đến, vách nham thạch khổng lồ này hẳn là Thái Sơ Nham rồi.

Mà ở bên trên vách nham thạch màu xanh khổng lồ có một đại điện màu xanh đứng sừng sững.

Mà lúc này, có rất nhiều đám mây bằng nguyên khí lao đến với tốc độ cực nhanh, lục tục ngo ngoe hướng về đại điện này.

Mấy người Chu Nguyên cũng nhanh chóng chạy qua đại điện màu xanh. Lúc đến gần, Chu Nguyên thấy được phía trên đại điện có ba chữ to cứng cáp với phong cách cổ xưa.

- Cầu Đạo Điện.

Lúc mấy người Chu Nguyên đi vào trong đại điện, bọn họ thấy được trong đại điện rộng rãi, hùng vĩ có một cầu thang kéo dài từ trên đỉnh xuống. Mà ở chỗ cao nhất kia có một người đang ngồi xếp bằng, đó là trưởng lão Thẩm Thái Uyên.

Còn ở trên các bậc của cầu thang thì là có thêm từng cái bồ đoàn cổ xưa.

Những bồ đoàn này chia làm ba loại nhan sắc, đó là tím, vàng, đen.

Bồ đoàn màu tím ở trên cao nhất, khu vực gần Thẩm Thái Uyênnhất. Bồ đoàn màu vàng tiếp theo, bồ đoàn màu đen ở phía dưới cùng... Hiển nhiên, những bồ đoàn này cũng đối ứng với đẳng cấp của đệ tử.

Chu Nguyên đảo mắt qua những bồ đoàn trông có vẻ cũ kỹ này. Hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được tựa hồ có một loại chấn động kỳ lạ đang phát ra từ những bồ đoàn này. Hiển nhiên, chúng cũng không đơn giản.

Bồ đoàn màu tím chỉ có tám cái, lúc này phía trên đã có tám người ngồi xếp bằng, cầm đầu là Chu Thái, hiển nhiên bọn hắn là tám đệ tử đai tím trong môn hạ của Thẩm Thái Uyên.

Khi Chu Nguyên tiến vào đại điện, rất nhiều ánh mắt phóng đến. Chu Thái thì nở nụ cười bày tỏ thiện ý với hắn, nhưng đệ tử khác thì không giống như vậy.

Đặc biệt là hai, ba đệ tử đai tím ở bên cạnh Chu Thái, ánh mắt của bọn họ tựa như là đang đánh giá Chu Nguyên.

- Chu Nguyên, ngươi tới, ngồi nơi này.

Thẩm Thái Uyên cũng đã nhìn thấy Chu Nguyên nhưng thần sắc trên mặt của ông cũng vẫn không đổi, khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn giống như là thạch đầu. Ông duỗi ngón tay ra chỉ chỉ phía dưới.

Vị trí kia ở bên trong nhóm Bồ đoàn màu vàng là đứng thứ ba.

Cử động của Thẩm Thái Uyên lập tức đưa tới thanh âm trầm thấp, xôn xao ở trong đại điện. Trong ánh mắt của rất nhiều đệ tử cũ đều mang vẻ hâm mộ.

Bởi vì bồ đoàn này cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể ngồi. Bồ đoàn càng ở gần phía trước, chỗ tốt càng lớn. Đồng thời, vị trí của bồ đoàn cũng đại biểu cho địa vị. Cái Bồ đoàn màu vàng kia là đại biểu cho người mạnh thứ ba trong nhóm đệ tử đai vàng.

Nếu Chu Nguyên ngồi lên đó, ngay cả những đệ tử đai vàng nhập môn sớm hơn, chỉ cần là người bài danh sau thứ ba đều phải gọi Chu Nguyên một tiếng sư huynh.

Tại nội sơn, không thể nghi ngờ là đẳng cấp càng thêm sâm nghiêm, không giống như là tại ngoại sơn dùng tuổi để phân chia đơn giản như vậy, hai bên hoàn toàn không thể so sánh.

Nhưng bình thường mà nói, phần lớn đệ tử mới nhập môn đều chỉ có thể ngồi vào bồ đoàn phía sau, thành thành thật thật xếp hạng ở đằng sau rất nhiều đệ tử cũ, theo thời gian dần qua mà tăng lên. Đâu giống như là Chu Nguyên, vừa vào cửa liền được Thẩm trưởng lão trực tiếp ban cho vị trí của đệ tử đai vàng xếp hạng ba, chuyện này đúng là rất hiếm thấy.

Thông qua lời xì xầm ở bốn phía, Chu Nguyên cũng nhanh chóng minh bạch những chuyện này. Nhưng hắn cũng đã nghĩ thông, Thẩm Thái Uyên đã coi hắn là một chiếc phao cứu sinh cuối cùng mà gửi kỳ vọng cao, vậy thì hắn cũng không cần phải quá mức khiêm tốn, có chỗ tốt thì cứ trực tiếp thu, đến sau này đền đáp lại là được.

Vì vậy, hắn không để ý những ánh mắt nghi vấn này mà trực tiếp đi về hướng bồ đoàn màu vàng thứ ba kia.

Nhưng, khi hắn đi đến bồ đoàn màu vàng thứ ba, hắn bỗng nhiên phát giác được một ánh mắt tràn đầy địch ý.

Hắn lập tức nhìn qua, chỉ thấy được ở trên bồ đoàn màu vàng thứ tư, một gã thanh niên tóc dài lúc này đang nhìn qua phía hắn với sắc mặt âm trầm, đúng là thanh niên tên Tào Sư kia.

Bởi vì vốn dĩ vị trí thứ ba kia là của hắn, nhưng hôm nay, Thẩm trưởng lão lại tặng cho Chu Nguyên.

Thẩm Thái Uyên coi trọng Chu Nguyên như vậy làm cho hắn cực kỳ ghen ghét cùng không cam lòng. Chu Nguyên giành được vị trí thứ nhất của đại điển chọn đệ tử nội sơn không giả nhưng thì tính sao? Những năm qua, trong những người giành được vị trí thứ nhất của đại điển chọn đệ tử nội sơn cũng không phải không có người cuối cùng bị rất nhiều đệ tử siêu việt, trở thành bình thường.

Chẳng lẽ Thẩm sư có lòng tin như vậy, trông cậy vào Chu Nguyên có thể trở thành Sở Thanh sư huynh thứ hai hay sao?

Thế nhưng mà, hắn xứng đáng để so sánh cùng Sở Thanh sư huynh sao?

Bình Luận (0)
Comment