Tính tình của Yêu Yêu quá mức lãnh đạm. Đây là một loại thái độ thờ ơ, hờ hững với tất cả mọi việc. Nàng sống mà tưởng như chỉ là một người đứng xem, cách xa khỏi dòng đời xô đẩy, dùng ánh mắt lạnh nhạt để nhìn xem chúng sinh.
Trước kia, có lẽ nàng chỉ coi sư phụ Thương Uyên là thân nhân của mình. Về sau khi gặp Chu Nguyên, trải qua thời gian dài ở chung thì có lẽ Chu Nguyên có thể chen vào một vị trí trong danh sách những người thân ấy. Thế nhưng Chu Nguyên lại cứ có cảm giác rằng địa vị của hắn cũng chỉ là ngang hàng với Thôn Thôn mà thôi, thậm chí còn không bằng nữa ấy chứ...
Thế nên, Chu Nguyên đã từng tưởng tượng, nếu như hắn dám có hành vi muốn phát triển thêm mối quan hệ của hai người lên một mức độ thân cận hơn thì điều chắc chắn là Chu Nguyên sẽ bị Yêu Yêu trực tiếp dùng Nguyên văn đánh chết...
Thế nên đối với câu nói trêu chọc này của Chu Thái thì Chu Nguyên chỉ có thể cười mấy tiếng bất đắc dĩ.
Chu Thái lại không tiếp tục trêu chọc Chu Nguyên, sau khi dặn dò một phen thì nói:
-Trong ba ngày này, sư đệ có thể đi dạo khắp nơi, quen thuộc phong cảnh và địa hình của Thánh Nguyên Phong. Thế nhưng cũng đừng quên bài tập buổi sớm trên "Thái Sơ Nham" đấy nhé! Có thể coi đây là lợi ích lớn nhất khi mà chúng ta được gia nhập nội sơn đấy!
-Thái Sơ Nham? -Chu Nguyên hơi nghi hoặc một chút, hỏi lại.
Thế nhưng Chu Thái lại không có ý định giải thích gì thêm, chỉ cười một tiếng đầy vẻ thần bí:
-Sau 3 ngày nữa thì tự sư đệ sẽ biết được.
Nói xong, Chu Thái xoay người vừa định rời đi, bỗng nhiên do dự một chút, nói:
-Chu Nguyên sư đệ, trong khoảng thời gian này, sư đệ nên chú ý một chút, cố gắng làm nhạt đi cảm giác tồn tại của mình...
Chu Nguyên khẽ giật mình:
-Ý tứ của sư huynh là...?
Chu Thái cười một tiếng đầy bất đắc dĩ, nói:
-Thái độ thiên vị của Thẩm sư đối với cậu thể hiện ra một cách rõ ràng như vậy sẽ khiến cho những sư huynh đệ khác cảm thấy có chút không công bằng. Thậm chí ngay cả ta cũng đều từng sinh ra cảm giác hâm mộ với cậu, huống chi là những người khác?
Hoàn toàn chính xác. Mặc dù Chu Nguyên là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển thật, thế nhưng dù sao hắn vừa mới gia nhập nội môn không được bao lâu, tư lịch còn thấp, lại chưa đóng góp được gì; thế mà Thẩm Thái Uyên lại trực tiếp Ban thường cho Chu Nguyên một tòa Kim Nguyên động phủ, hơn nữa ông ấy còn đang nỗ lực tranh thủ giành lấy cho hắn một tòa Tử Nguyên động phủ nữa. Ở trong mắt người khác thì việc Chu Nguyên đang được hưởng những ưu ái này là không công bằng.
Chu Nguyên nghe vậy, yên lặng nhẹ gật đầu.
Chu Thái thấy thế, cũng liền không nói thêm lời, trực tiếp đặt chân lên đám mây nguyên khí, cấp tốc đi xa.
Chu Nguyên vẫn đứng ở tại chỗ, dõi mắt nhìn theo thân ảnh của Chu Thái đang dần biến mất trong tầm mắt, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Tự nhiên là Chu Nguyên cũng biết được, rằng sự coi trọng mà Thẩm sư dành cho hắn sẽ khiến cho những đệ tử khác sinh ra lòng đố kỵ cùng ghen ghét với mình. Thế nhưng nói cho cùng, trên bản chất là những người đệ tử này cảm thấy Chu Nguyên không xứng đáng với loại coi trọng cùng đãi ngộ này mà thôi.
Chu Nguyên nhắm hai mắt lại. Còn nhớ mục đích ban đầu khi Chu Nguyên gia nhập vào Thương Huyền tông chính là để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi có thể đủ thực lực để chống lại với tên Võ Vương kia. Mà bây giờ, tòa Tử Nguyên động phủ này sẽ mang lại ích lợi rất lớn cho quá trình tu luyện của hắn. Nói thật, chính bản thân Chu Nguyên cũng động tâm.
Thế nên, Chu Nguyên sẽ không vì những người đệ tử khác ghen ghét mà chủ động từ bỏ những ưu đãi này.
Hành động từ chối trước đó của hắn chỉ là vì ở thời điểm đó mình còn không rõ ràng tình huống là gì, không muốn vô duyên vô cớ mà phải nhận ân huệ của người khác mà thôi.
Chu Nguyên chuyển động con mắt, trầm mặc một lát, cái gì cũng chưa từng nói, trực tiếp liền xoay người tiến vào động phủ.
Đối với lời khuyên muốn làm cho bản thân mình trở nên nhạt nhoà mà Chu Thái dành cho mình, Chu Nguyên lại có chút không đồng ý. Bởi vì hắn biết, đối với loại chuyện này thì dù cho có khiêm tốn đến mấy cũng chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Nếu người khác đã không phục, vậy cứ trực tiếp đánh đến khi họ phải chịu phục là được.
...
Trong một tòa động phủ.
Ở nơi đây đang có mười mấy bóng người ngồi xếp bằng. Cẩn thận nghe, hóa ra là bọn họ đang tỏ vẻ khó chịu về việc gì đó.
-Thẩm sư đối xử thật không công bằng. Tên tiểu tử Chu Nguyên kia chỉ là may mắn mà giành được vị trí thứ nhất của tuyển sơn đại điển mà thôi, hơn nữa còn là người mới vào nội sơn. Thế mà mới ngày đầu thì ông ấy đã trực tiếp ban cho hắn một tòa Kim Nguyên động phủ rồi.
-Đúng đấy, rõ ràng là toà Kim Nguyên động phủ kia đã được Tào Sư sư huynh nhìn trúng rồi, kết quả lại bị tên này cướp đi.
-Mấu chốt là một tháng sau sẽ còn diễn ra động thí. Có vẻ như ý định của Thẩm sư là sẽ phái mấy người chúng ta ra tay. Thế nhưng dù cho có thắng thì sao? Chỉ sợ là toà Tử Nguyên động phủ kia cũng sẽ rơi vào trong tay Chu Nguyên mà thôi.
-Dựa vào cái gì mà thằng nhãi kia lại có thể được hưởng nhiều ưu đãi như vậy? Chẳng phải chỉ là một tên đứng thứ nhất của tuyển sơn đại điển thôi sao? Cũng không phải là chưa từng thấy qua!
...
Mấy người đệ tử này đều đang ăn nhậu chè chén, mượn rượu để phát tiết sự khó chịu trong lòng.
Trong đám người, có một người thanh niên tóc dài có sắc mặt cực kỳ âm trầm, chính là người đệ tử có tên là Tào Sư kia.
Tào Sư đã ngấp nghé toà Kim Nguyên động phủ kia từ lâu, vẫn luôn tiết kiệm Nguyên Ngọc, chỉ chờ đến khi có đủ liền đổi lấy. Thế mà bây giờ Thẩm sư lại tùy ý đem nó ban thưởng cho một tên đệ tử mới nhập môn. Điều này khiến cho Tào Sư có thể chịu đựng làm sao được.
Tào Sư cười lạnh một tiếng, nói:
-Chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn mà cũng dám trèo lên trên đầu trên cổ ta? Sẽ không dễ dàng như vậy đâu!
-Tào sư huynh định làm gì?
Tào Sư híp lại con mắt, cười nhạt nói:
-Bây giờ, trong nhóm người đệ tử theo học Thẩm sư chúng ta, đã không có nhiều đệ tử đai vàng còn có tư cách tham gia động thí. Nếu như không có chuyện bất ngờ nào xảy ra thì ta sẽ là một trong những người còn đủ tư cách ấy.
-Ta sẽ liên hợp cùng với một vài vị sư huynh, những người này cũng đều cảm thấy Thẩm sư coi trọng quá mức với tên tiểu tử kia. Đến lúc đó chúng ta có thể liên danh đưa ra đề nghị, nếu như muốn mấy người chúng ta tham gia động thí thì nhất định phải định ra ước định, rằng không thể cứ tùy tiện mà ban Tử Nguyên động phủ cho tên tiểu tử kia như vậy được.
Lời này vừa nói ra thì lập tức khiến cho đám người xung quanh gật đầu phụ họa.
-Tào sư huynh nói không sai, mặc dù tên Chu Nguyên kia cũng có đôi chút thiên phú, thế nhưng chung quy chỉ là một kẻ vừa mới nhập môn. Chúng ta là sư huynh, cũng nên để cho hắn biết cái gì gọi là lễ nghi tôn ti. Đồng thời cũng để cho hắn hiểu rõ thân phận bây giờ của mình chỉ là một tên đệ tử mới nhập môn không có chút kinh nghiệm cùng tư lịch nào mà thôi!
-Đúng lắm!
-...
Nhìn thấy bộ dạng tràn đầy căm phẫn của đám người, trên mặt Tào Sư lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng xa xa, trong mắt hiện lên một vòng cười lạnh.
“Tiểu tử mới tới, ta sẽ cho ngươi biết, mới nhập môn thì nên biết khiêm tốn làm người. Dù cho Thẩm sư có coi trọng ngươi đến mấy thì cũng phải biết được cái gì gọi là quy củ!”