-Cái cậu Chu Nguyên kia có thể giành được vị trí thứ nhất của tuyển sơn đại điển, chứng tỏ năng lực của cậu ta cũng không hề kém. Không biết là Chu Nguyên có thể tham gia động thí hay không? -Một vị đệ tử đai tím đang đứng ở một bên cười hỏi.
Lữ Yên nghe vậy, lại là nhẹ nhàng hếch lên môi đỏ, nói:
-Sư huynh đã quá đề cao hắn rồi. Cái vị trí thứ nhất của tuyển sơn đại điển kia, cũng chỉ cho thấy là cậu Chu Nguyên này có thể xếp trên các đệ tử ngoại sơn mà thôi. Thế nhưng đây là nội sơn, nào đến phiên cậu ta có thể ra vẻ ta đây. Cứ thành thành thật thật tu luyện một hai năm rồi nói sau.
Lữ Yên cũng không phải là khinh người gì, chỉ là tình hình thực tế đúng là như thế. Phải biết Chu Nguyên phải dốc hết toàn lực mới đánh bại được Lục Phong, trong khi kẻ này mới chỉ có thực lực Thái Sơ cảnh tứ trọng thiên đỉnh phong mà thôi. Thế nhưng trong số các đệ tử đai vàng của nội sơn thì lại chẳng thiếu người có thực lực đồng dạng thậm chí là cao hơn như vậy.
Một số đệ từ đai vàng ưu tú đã bước vào tầng cấp ngũ trọng thiên. Về phần tên Ngô Cương kia lại còn lợi hại hơn rất nhiều. Phải nói là hắn đủ khả năng để xếp vào hàng ngũ phía trên trong số rất nhiều đệ tử đai vàng của Thánh Nguyên Phong.
Thế nên dưới cách nhìn của Lữ Yên, mặc dù thiên phú của Chu Nguyên cũng không hề yếu, thế nhưng cậu ta mới chỉ vừa chân ướt chân ráo bước vào nội sơn mà thôi, còn chưa có đủ thực lực để tham dự vào những cuộc tranh đấu giữa các đệ tử đai vàng. Hiện tại, điều thực tế nhất mà cậu ta nên làm chính là cố gắng tu luyện.
Người đệ tử đai tím vừa nói kia nghe vậy cũng cười cười, câu nói lúc trước của hắn cũng chỉ mang tính chất trò đùa mà thôi. Khi thấy Lữ Yên phản bác thì cũng đồng ý gật gật đầu, nói:
-Sư muội nói đúng lắm. Chẳng nói đâu xa, ví như người đứng đầu của lần tuyển sơn đại điển trước, sau khi tiến vào một nội sơn thì chẳng phải là càng ngày càng trở nên bình thường, phai mờ trong dòng người hay sao? Cũng không phải là ai cũng đều có tư chất yêu nghiệt như Sở Thanh sư huynh.
Lữ Yên lườm người đệ tử này một cái, không vui mà nói:
-Đừng có tùy tiện lấy những người tầm thường khác ra để so sánh với Sở Thanh sư huynh!
-Còn nhớ trước kia, thời gian mà Sở Thanh sư huynh tiến vào nội xuân còn chưa tới một năm thì huynh ấy đã trực tiếp thăng cấp trở thành đệ tử đai tím. Sẽ chẳng còn ai có thể làm được điều ấy nữa đâu!
Hiển nhiên, Lữ Yên là một “fan cuồng” của vị Sở Thanh sư huynh kia. Thế nên cô ấy cho là sẽ chẳng còn ai có thể sánh ngang với thần tượng của mình.
-Ha ha, đúng đúng, là ta không đúng, không nên lấy thần tượng của sư muội ra để so sánh với người khác. Mặc dù chàng trai Chu Nguyên kia cũng là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển, thế nhưng làm sao có thể so sánh được với Sở Thanh sư huynh cho được. -Đệ tử đai tím kia cười nói, chắp tay tạ lỗi.
Lúc này Lữ Yên mới hài lòng gật đầu.
Nghe được cuộc đối thoại của hai người, trưởng lão Lữ Tùng cũng cười cười, chưa từng nhiều lời. Thế rồi phất phất tay, quay người mà đi.
-Đi thôi!
“Chỉ hi vọng rằng trong lần động thí diễn ra vào một tháng sau này, mấy người Thẩm lão đầu sẽ không thua một cách quá khó coi. Nếu không thì chỉ sợ hơn nửa năm này về sau, sẽ chẳng bao giờ gặp được lão già này cười nữa đâu...”
-Chu Nguyên sư đệ, về sau thì toà Kim Nguyên động phủ này sẽ là chỗ ở tạm thời của sư đệ. -Chu Thái đứng tại chỗ giữa sườn núi, ngón tay chỉ về hướng một tòa động phủ nằm giữa một thảm cỏ xanh tươi tốt ở cách đó không xa, cười nói.
Chu Nguyên theo ngón tay nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có một tòa động phủ được xây dựa vào trong núi, ánh nắng chiếu khắp xung quanh. Tại trên vách núi cheo leo ấy còn có thác nước đổ xuống tựa như Ngân Hà. Đồng thời phía bên trên vách đá còn có mấy toà đình đài lầu các. Hoàn cảnh chung quanh thật an tĩnh và phóng khoáng.
Quả thực là nơi này tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với căn nhà nhỏ ở nơi ngoại sơn kia.
Một yếu tố quan trọng nhất là Chu Nguyên có thể cảm giác được, tại trong tòa động phủ này có chứa đựng từng dòng nguyên khí thiên địa cực kỳ tinh thuần. Nếu như tu sĩ có thể tu luyện ở nơi đây trong thời gian dài thì người đó sẽ thu hoạch được ích lợi thật lớn.
-Ha ha, Chu Nguyên sư đệ, phải nói là Thẩm sư cực kỳ coi trọng cậu đấy! Sư đệ vừa mới vào nội môn thì đã được ông ấy ban cho một tòa Kim Nguyên động phủ. Phải biết trước đây, cho dù đệ tử đai vàng thì cũng chưa chắc có thể được sở hữu một toà Kim Nguyên động phủ, mà phải tranh đoạt, cố gắng nó rất lâu mới có được. Những người khác mà biết được chắc sẽ hâm mộ lắm đây. -Chu Thái cảm thán nói.
Tuy nhiên bởi vì tính cách phóng khoáng của mình nên Chu Thái chỉ đơn thuần là cảm thán một câu, cũng không có cảm thấy điều này là không công bằng. Hơn nữa dù sao thì hắn cũng là đại đệ tử của Thẩm Thái Uyên, sớm đã có cho mình một toà Tử Nguyên động phủ, cũng không đáng phải ghen ghét điều gì.
Chu Nguyên gật gật đầu, cười khổ nói:
-Thẩm sư càng coi trọng thì áp lực của sư đệ ta lại càng lớn.
Quả thực là Chu Nguyên cũng không nghĩ tới, rằng Thẩm Thái Uyên lại có thái độ coi trọng với mình như vậy. Điều này khiến cho Chu Nguyên cảm thấy rất thấp thỏm.
Chu Thái lắc đầu, nói:
-Có lẽ Chu Nguyên sư đệ còn chưa hiểu rõ tình huống của Thánh Nguyên Phong chúng ta. Trong những lần mà đệ tử tiến nhập nội môn trước đây, chỉ cần là đệ tử ưu tú một chút thì cơ bản là sẽ bị sáu ngọn núi khác cướp đi. Về phần những người lưu lại cho Thánh Nguyên Phong chúng ta...nói thật, tuy rằng đánh giá thực lực của họ vớ va vớ vẩn là có hơi quá, nhưng lại chỉ có thể coi là những người bình thường mà thôi.
-Loại tình huống tiêu cực ấy mang lại ảnh hưởng xấu, khiến cho càng ngày thì Thánh Nguyên Phong chúng ta lại càng không có khả năng tranh chấp cùng với sáu ngọn núi khác. Thậm chí cho tới bây giờ, đã không còn có người đệ tử nào của Thánh Nguyên Phong chúng ta có thể bước chân vào thập đại Thánh Tử.
-Trước đây, trưởng lão Lữ Tùng cũng không phải là người chán nản lười biếng như vậy. Thế nhưng trải qua nhiều lần thất bại thì ông ấy đã mất đi tất cả đấu chí, bắt đầu được chăng hay chớ. Thậm chí cho tới bây giờ thì đã không còn có ước nguyện muốn phục hưng lại Thánh Nguyên Phong nữa rồi.
-May mắn là tính cách của Thẩm sư có chút ngoan cố, vẫn luôn cắn răng không chịu từ bỏ .Thế nhưng đến hôm nay, việc đám người Lục Hoành cưỡng chế gia nhập vào Thánh Nguyên Phong cũng đã tạo nên áp lực rất lớn cho ông ấy.
-Nếu quả thật để cho mấy người Lục Hoành giành được vị trí Thủ tịch đệ tử của Thánh Nguyên Phong, lại thành công thu hồi được Phong Chủ Ấn, vậy đệ tử của hai bên trưởng lão Lữ Tùng cùng Thẩm Thái Uyên chúng ta sẽ chẳng có ngày ngóc đầu lên được ở tại nơi Thương Huyền tông này.
Chu Thái cười khổ một tiếng, nói tiếp:
-Nguyên nhân mà Thẩm sư coi trọng sư đệ như thế cũng là bởi vì ông ấy đã không có lựa chọn nào khác. Đến bây giờ, Thẩm sư chỉ có thể đánh cược một lần ở trên thiên phú của sư đệ. Dù sao,t ốt xấu gì thì cậu cũng là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển. Ai biết được, lỡ như sư đệ lại là một vị Sở Thanh thứ hai nữa thì sao?
Đề cập đến cái tên Sở Thanh, dù cho là người có năng lực cao như Chu Thái vẫn khó nén vẻ khâm phục.
Thế nhưng Chu Thái cũng biết, khả năng có thể xuất hiện người thứ hai tựa như Sở Thanh là gần như không có. Phải biết tài năng của vị Sở Thanh kia đã khiến cho toàn bộ Thương Huyền tông phải kinh diễm, chỉ mới vào nội sơn chưa tới một năm mà bước chân người đó đã vững vàng đứng ở vị trí đầu tiên của thập đại Thánh Tử.
Mặc dù Chu Nguyên cũng là người đứng thứ nhất của tuyển sơn đại điển. Thế nhưng đừng quên là trong những năm gần đây, lần nào mà chẳng xuất hiện người đứng đầu của tuyển sơn đại điển, thế nhưng lại chỉ xuất hiện có một người như Sở Thanh.
Chu Nguyên yên lặng nhẹ gật đầu.
Yêu Yêu đang đứng ở phía sau lưng Chu Nguyên, đôi mắt sáng trong của nàng nhìn về phía tòa Kim Nguyên động phủ này, cảm thấy rất hài lòng. Nàng cũng không thèm để ý tới Chu Thái, ôm Thôn Thôn trong ngực, chậm rãi tiến về phía trước. Hiển nhiên là Yêu Yêu đã coi đây là địa bàn của mình.
Chu Thái thấy thế, khóe mắt cũng không nhịn được co giật. Hắn chỉ biết được thân phận của Yêu Yêu hết sức đặc thù, thế nhưng lại không nghĩ tới rằng mối quan hệ giữa Yêu Yêu cùng Chu Nguyên lại thân cận tới mức này, đến mức mà hai người lại còn có thể ở cùng một cái động phủ.
Thế là, Chu Thái cười hắc hắc với Chu Nguyên, nói:
-Chu Nguyên sư đệ quả là người có số đào hoa!
Nhìn thấy cái biểu lộ “chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ hiểu” kia của Chu Thái thì Chu Nguyên liền biết được rằng hắn đang hiểu lầm. Thế nhưng Chu Nguyên lại không mở miệng giải thích được, bởi lẽ chính xác là quan hệ giữa hắn cùng Yêu Yêu là có chút đặc thù.