Sau khi đám người Lục Hoành rời đi thì bầu không khí ở trên quảng trường trở nên hòa hợp rất nhiều. Tuy nhiên, lúc này thì sắc mặt của Trưởng lão Thẩm Thái Uyên lại chẳng mấy tốt đẹp. Hắn không ngờ rằng mình bỏ xuống lòng tự trọng, chỉ nhờ vào mặt mo để mở miệng muốn toà Tử Nguyên động phủ cuối cùng này mà tên Lục Hoành kia lại chẳng nể mặt mũi chút nào.
Trưởng lão Lữ Tùng đứng ở một bên, cũng nhìn thấy hết thảy, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, tiến lên nói:
-Ông cũng đã biết rõ rằng kẻ này luôn xem thường chúng ta, vậy còn muốn mở miệng làm gì để phải chịu mất mặt như vậy?
Vừa nói, Lữ Tùng vừa liếc nhìn qua Chu Nguyên. Thực ra trưởng lão Lữ Tùng cũng hiểu rõ trong lòng, rằng Thẩm Thái Uyên có thái độ cực kỳ coi trọng đối với Chu Nguyên. Thế nên ông ta mới muốn tạo nên điều kiện tu luyện tốt nhất cho hắn.
Hiển nhiên, toà Tử Nguyên động phủ kia cũng là một trong những điều kiện nên có ấy.
Khuôn mặt của Thẩm Thái Uyên hiện lên vẻ âm trầm, nói:
-Đồ tiểu nhân đắc chí!
Lữ Tùng lắc đầu, hỏi:
-Ông có chắc chắn giành chiến thắng trong lần động thí này không?
Thẩm Thái Uyên nghe vậy, sắc mặt hiện lên vẻ ảm đạm.
Trước đây, tất cả những toà Tử Nguyên động phủ còn có thể mở ra được của Thánh Nguyên Phong đều thuộc về sở hữu của hai nhóm người Lữ Tùng cùng Thẩm Thái Uyên. Thế nhưng từ khi nhóm người Lục Hoành rời đi Kiếm Lai Phong, gia nhập vào Thánh Nguyên Phong thì nơi đây lại chưa từng có một ngày được yên bình.
Bởi vì các đệ tử dưới tay Lục Hoành cũng cần có động phủ tu luyện, thế nên bọn họ yêu cầu cần phải phân phối lại các tòa động phủ một lần nữa.
Mà cái gọi là động thí cũng bởi vậy mà sinh.
Nguyên tắc của động thí rất đơn giản, chỉ cần ba bên, mỗi bên phái ra một người đệ tử. Sau đó ba người đệ tử này sẽ dùng võ để phân chia cao thấp. Người thắng sau cùng sẽ nhận được quyền sở hữu của một tòa động phủ.
Suốt một năm qua này, đám người Lục Hoành đã tiến hành rất nhiều lần động thí, trên cơ bản là thắng nhiều thua ít. Dù sao, không thể phủ nhận một sự thật rằng chất lượng đệ tử dưới tay Lục Hoành là cao hơn một bậc so với đệ tử của Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng.
Mà bây giờ, trải qua nhiều lần động thí thì chỉ còn lại có duy nhất một toà Tử Nguyên động phủ mà thôi. Trước đó thì Lục Hoành vẫn luôn nhăm nhe với tòa động phủ cuối cùng này.
Thẩm Thái Uyên cũng hi vọng mình có thể giành được tòa Tử Nguyên động phủ cuối cùng này. Thế nhưng hắn cũng hiểu được, rằng chỉ sợ là nhóm người mình đã không còn đủ sức lực để tranh đoạt cùng với đệ tử dưới tay Lục Hoành.
Bởi vì dựa theo quy củ, trong vòng thời gian một năm, mỗi một người đệ tử đều chỉ có tư cách tham gia một lần tranh đoạt động thí. Thế nhưng trong những lần chiến đấu động thí hết sức kịch liệt trước đó thì những đệ tử mạnh mẽ dưới tay Thẩm Thái Uyên như mấy người Chu Thái đều đã lên trận. Thế nên trong lần động thí này, hắn cũng chỉ có thể phải ra một vài đệ tử đai vàng.
Mặc dù tình huống của phía bên Lục Hoành cũng giống như bên này, đa phần các đệ tử xuất sắc của hắn đều đã ra tay. Thế nhưng Thẩm Thái Uyên hiểu rõ một điều, rằng Lục Hoành vẫn còn có một vài đệ tử đai vàng có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ví như tên Ngô Cương kia.
Nếu đem hai bên so sánh, điều khiến cho người ta cảm thấy đáng tiếc là đệ tử bên này của Thẩm Thái Uyên lại yếu hơn một tầng.
Thế nên, chính bản thân Thẩm Thái Uyên cũng không có tự tin đối với lần động thí sắp sửa diễn ra vào một tháng sau kia.
-Nếu không lại đợi thêm một chút nữa đi. Chờ qua hết năm này, sang đầu năm sau thì chúng ta lại có thể bắt đầu tranh đoạt lại từ đầu. -Lữ Tùng cũng hiểu rõ tình huống là không tốt đối với bên mình, thế nên thấp giọng nói.
Nghe vậy, Thẩm Thái Uyên lại càng suy nghĩ đắn đo, thế nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cách ngoan cố, nói:
-Ta sẽ tìm biện pháp giải quyết.
Sau khi nói xong, Thẩm Thái Uyên cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, chỉ khoát tay áo coi như tạm biệt đối với Lữ Tùng. Sau khi liếc nhìn đám người Chu Nguyên một chút liền cất bước rời đi.
-Chu Nguyên sư đệ, về sau thì mọi người chúng ta chính là sư huynh đệ rồi. -Chu Thái nở nụ cười với Chu Nguyên. Nhìn qua thì có vẻ đây là một người ngay thẳng chất phác.
Chu Nguyên cũng là cười cười, ôm quyền, nói:
-Chu Nguyên ra mắt Chu Thái sư huynh.
Chu Thái nói:
-Mặc dù bề ngoài thì có vẻ Thẩm sư không mấy thân thiện. Thế nhưng ông ấy lại đặt kỳ vọng rất nhiều vào cậu đấy!
Chu Nguyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tuy nói thời gian tiếp xúc với Thẩm Thái Uyên còn chưa nhiều, thế nhưng những gì mà Thẩm Thái Uyên làm lúc trước cũng rơi vào trong con mắt của Chu Nguyên. Hiển nhiên, nguyên nhân mà Thẩm Thái Uyên xảy ra xung đột cùng với Lục Hoành là bởi vì muốn giành lấy một là Tử Nguyên động phủ cuối cùng kia cho Chu Nguyên, tạo điều kiện tốt nhất để cho hắn tu luyện.
Điều này khiến cho Chu Nguyên cảm thấy có chút cảm động.
Dù sao, đổi lại là một vị trưởng lão bình thường khác, thì sẽ chẳng có ai chịu ra mặt đắc tội với một vị trưởng lão khác có địa vị ngang hàng với mình, mà mục đích chỉ vì giúp đỡ cho một người đệ tử.
-Chu Thái sư huynh, nếu như việc này quá khó khăn thì xin sư huynh hãy đi khuyên nhủ Thẩm sư đôi câu vài lời, để ông ấy không cần phải tốn công tốn sức nữa. -Chu Nguyên nói.
Mặc dù hắn vẫn chưa thể hiểu rõ được tình hình cụ thể, thế nhưng từ hành động cử chỉ của Lục Hoành thì có thể thấy được, rằng kẻ này có thái độ khinh thường với ý muốn tranh đoạt toà Tử Nguyên động phủ cuối cùng kia của Thẩm Thái Uyên.
Hiển nhiên, thái độ khinh thường ấy bắt nguồn từ sự tự tin rằng phía bên Lục Hoành hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Chu Thái cười khổ một tiếng, nói:
-Nếu Thẩm sư đã quyết định điều gì thì sẽ rất khó để có thể khuyên giải. Tính cách của ông ấy...Nói chung là một người cố chấp, đã quyết điều gì thì không người có thể ngăn lại được.
Chợt, Chu Thái lại vỗ vỗ bả vai Chu Nguyên, an ủi:
-Sư đệ không cần quá quan tâm tới việc này. Chỉ tiếc là lần trước thì ta đã tham gia động thí, nếu không thì lần này ta sẽ đích thân ra tay, đoạt lấy toà Tử Nguyên động phủ cuối cùng kia cho sư đệ.
Chu Nguyên nghe vậy gật gật đầu, cũng liền không nói thêm gì nữa.
Sau khi cúi chào với trưởng lão Lữ Tùng, rất nhiều đệ tử lựa chọn theo học Thẩm Thái Uyên cũng đều theo ông ta rời đi.
Lữ Tùng đưa mắt nhìn qua bóng người Thẩm Thái Uyên đang dần đi xa, thở dài một hơi, nói:
-Xem ra là Thẩm lão đầu cực kỳ coi trọng cậu nhóc Chu Nguyên kia. Chỉ vì đoạt được một toà Tử Nguyên động phủ cho cậu ta mà còn muốn liều mạng cùng với Lục Hoành.
Lữ Yên cũng đi tới gần, nói:
-Vậy Thẩm trưởng lão có thể thắng được không hả ông?
Mặc dù ba nhóm đệ tử đều có thái độ cạnh tranh nhau, thế nhưng nhóm đệ tử của Lữ Tùng cùng Thẩm Thái Uyên lại đã ở chung nhiều năm. Trong khi đó đám người Lục Hoành lại mới chuyển từ nơi khác đến, hơn nữa cách làm việc của đám người này lại quá mức bá đạo cùng cực đoan. Thế nên chỉ xuất phát từ phương diện tình cảm mà nói, mấy người Lữ Yên tất nhiên hi vọng là bên phía Thẩm Thái Uyên có thể giành chiến thắng.
Lữ Tùng lắc đầu nói:
-Khó lắm! Không thể phủ nhận một điều là chất lượng đệ tử dưới tay Lục Hoành đều rất tốt. Mặc dù bây giờ các đệ tử đai tím đã không thể ra tay, thế nhưng những một đệ tử đai vàng khác lại chẳng phải là kẻ tầm thường. Ví như tên Ngô Cương kia, có thể coi kẻ này là một trong những người đệ tử nổi bật trong hàng ngũ những người có cảnh giới Thái Sơ ngũ trọng thiên, về phần những đệ tử đai vàng bên phía Thẩm lão đầu lại chẳng có ai có thể so sánh được với hắn.