Thực ra ba người cũng nghe nói rằng bởi vì Chu Nguyên mà Yêu Yêu mới đi tới nơi đây. Chỉ là toàn thân trên dưới cô gái ấy lại luôn tỏ ra một luồng khí chất xa cách cũng lạnh nhạt, nghĩ thế nào thì cũng không thể thấy là một người con gái như vậy lại yêu thích Chu Nguyên cho được.
Nghĩ nghĩ, ba người đều không tìm ra được đáp án hợp lý.
Yêu Yêu nghe vậy thì gật gật đầu với vẻ tùy ý. Dù sao mục đích chính khi nào lựa chọn đi tới Thánh Nguyên Phong là để trợ giúp cho Chu Nguyên. Về phần ba vị trưởng lão đang ngồi trước mắt này, dưới cái nhìn của Yêu Yêu, thì đều không có tư cách dạy nào cho nàng cái gì.
Sau khi Chu Nguyên cùng Yêu Yêu đều đã làm ra quyết định thì những đệ tử còn lại khác cũng bắt đầu lựa chọn. Đại đa số bọn họ đều muốn đi theo Chu Nguyên, trở thành đệ tử của Thẩm trưởng lão cùng Lữ trưởng lão.
Trải qua quá trình này, có lẽ là bởi vì lựa chọn của Chu Nguyên ảnh hưởng tới những đệ tử khác, thế nên số lượng đệ tử lựa chọn theo học trưởng lão Thẩm Thái Uyên lại chẳng kém hơn so với phía Lục Hoành bên kia.
Cho đến khi người đệ tử cuối cùng được phân phối thì tất cả các đệ tử mới nhập môn của Thánh Nguyên Phong đều đã có nơi mà mình thuộc về.
Trong ba vị trưởng lão thì nhân số ở phía bên trưởng lão Lữ Tùng là ít nhất. Thế nhưng vị trưởng lão này cũng thật là lười biếng, chẳng thèm để ý tới điều này, cũng không có ý muốn tranh đoạt, hiển nhiên đấu chí không cao.
Về phần hai trưởng lão Thẩm Thái Uyên cùng Lục Hoành, có vẻ như là họ đang đọ sức lẫn nhau. Số lượng đệ tử của hai người họ đều nhiều hơn, nhìn thì có vẻ là ngang bằng nhưng hiển nhiên là chất lượng của đệ tử phía bên trưởng lão Lục Hoành lại càng cao hơn một chút. Dù sao những người này đều đến từ Kiếm Lai phong, tài năng bản thân cũng như điều kiện tu luyện mà bọn họ nhận được đều tốt hơn rất nhiều so với phía bên Thẩm Thái Uyên.
Sau khi phân phối hoàn tất thì Lục Hoành lại trực tiếp đứng dậy, thậm chí chẳng thèm nói thêm điều gì với Thẩm Thái Uyên cùng Lữ Tùng mà đã muốn rời đi.
Ngay tại lúc mà Lục Hoành vừa nhấc chân, Thẩm Thái Uyên vốn đang trầm mặc lại bỗng nhiên mở miệng:
-Lục trưởng lão, xin dừng bước.
Lục Hoành ngừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Thái Uyên, thản nhiên nói:
-Thẩm trưởng lão, còn có việc gì nữa hay sao?
Thẩm Thái Uyên do dự một chút, nói:
-Ta muốn bàn bạc một chút cùng với Lục trưởng lão, về tòa Tử Nguyên động phủ cuối cùng của Thánh Nguyên Phong chúng ta.
Lục Hoành híp hai mắt lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn lướt Chu Nguyên một chút, nói nói với giọng châm chọc:
-Thẩm trưởng lão đúng là kẻ yêu tài, thậm chí một nơi tốt như Tử Nguyên động phủ cũng đều muốn chuẩn bị cho người ta.
-Tuy nhiên, chỉ là một tên đệ tử đai vàng mới nhập môn như hắn thì lấy đâu ra tư cách để được hưởng thụ điều kiện tốt như vậy?
Chu Nguyên nghe vậy, cũng hơi ngẩn người, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía Thẩm Thái Uyên.
Trong vòng mấy ngày này, Chu Nguyên cũng đã tìm hiểu được rất nhiều tin tức ở trong nội sơn. Chỉ cần là đệ tử nội sơn thì đều sẽ được ban thưởng một tòa động phủ. Tòa động phủ này có tính chất giống như căn lầu nhỏ của đệ tử ngoại sơn.
Chỉ khác biệt một chút là động phủ thì tốt hơn rất nhiều so với lầu nhỏ.
Điểm khác biệt trực quan nhất là ở bên trong mỗi một tòa động phủ đều được đặt một chiếc tuyền nhãn, có tác dụng sản sinh ra nguyên khí tinh thuần không ngừng nghỉ. Chỉ cần tu luyện ở đây thì tu sĩ sẽ đạt được những ích lợi rất lớn.
Đương nhiên, không phải là chất lượng của tất cả các tòa động phủ đều giống nhau, mà chúng đều phân ra từng đẳng cấp một. Hệ thống phân chia giống như là phân chia đẳng cấp của các đệ tử. Cụ thể chia là Hắc Nguyên động phủ thấp nhất, Kim Nguyên động phủ ở tầm trung và Tử Nguyên động phủ có cấp bậc cao nhất.
Dựa theo tình huống bình thường thì chỉ có đệ tử đai tím mới có thể được sử dụng Tử Nguyên động phủ.
Thế nên khi nghe được Thẩm Thái Uyên đang dự định ban thưởng cho mình một toà Tử Nguyên động phủ thì Chu Nguyên cũng khá là kinh ngạc.
Thẩm Thái Uyên chậm rãi nói:
-Liệu Chu Nguyên có xứng đáng hay không thì tự bản thân ta có suy tính của mình.
Lục Hoành cười một tiếng đầy giễu cợt, lắc đầu, nói:
-Thẩm trưởng lão cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bởi vì ngọn núi chính của Thánh Nguyên Phong chúng ta đã bị phong ấn, thế nên có rất nhiều Tử Nguyên động phủ là không thể mở ra, số lượng có hạn. Dựa theo quy ước trước đó, đệ tử của ba người chúng ta sẽ dùng phương pháp đấu võ để phân chia động phủ. Trước đó thì chúng ta đã phân phối xong 19 tòa động phủ. Nói thực ra thì ta cũng rất có hứng thú với tòa động phủ cuối cùng này.
-Lục Hoành, đừng quên là tất cả đệ tử đai tím của ngươi đều đã có cho mình một toà Tử Nguyên động phủ rồi. -Sắc mặt của Thẩm Thái Uyên trầm xuống, nói.
Lục Hoành cười lạnh, đáp lời:
-Chính bản thân ngươi cũng cảm thấy một người đệ tử mới tiến vào nội sơn đã có đủ tư cách để sử dụng Tử Nguyên động phủ, nếu vậy, chẳng lẽ là những đệ tử bên ta đây lại không có tư cách ấy hay sao?
Sắc mặt của Thẩm Thái Uyên đã trở nên hết sức khó coi, nhưng vẫn cố kiềm chế lại cơn giận và nói:
-Lão phu có thể dùng những điều kiện khác để đổi lấy toà Tử Nguyên động phủ này.
Nhưng mà Lục Hoành lại trực tiếp khoát tay áo, không chút khách khí nói:
-Không cần, ta đã nói rồi, ta nhất định phải có được toà Tử Nguyên động phủ cuối cùng này.
Ánh mắt của Lục Hoành mang theo vẻ chê cười cùng lạnh lùng mà nhìn lướt qua vị trí của Chu Nguyên. Đương nhiên là hắn cũng biết được, rằng Thẩm Thái Uyên muốn đem toà Tử Nguyên động phủ này ban thưởng cho Chu Nguyên. Thế nhưng càng như vậy thì Lục Hoành lại càng không đồng ý.
Hiển nhiên, việc Chu Nguyên lựa chọn trở thành đệ tử của Thẩm Thái Uyên xảy ra vào lúc trước đã khiến cho Lục Hoành ghi hận trong lòng, mặc dù từ mặt ngoài thì hắn lại chẳng có biểu hiện gì.
Hơn nữa, dẫu sao thì Chu Nguyên vẫn là người đứng đầu của tuyển sơn đại điển. Đây là một loại uy hiếp tiềm ẩn. Bởi vậy nếu như có thể cắt giảm được tài nguyên tu luyện của Chu Nguyên thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ giảm xuống mức độ uy hiếp mà hắn mang tới.
Thế nên Lục Hoành sẽ không để cho tòa Tử Nguyên động phủ cuối cùng này rơi vào trong tay Chu Nguyên.
Lục Hoành cười lạnh trong lòng. Chỉ cần mình không đồng ý, nếu Thẩm Thái Uyên muốn tạo điều kiện tu luyện tốt nhất cho Chu Nguyên thì hắn sẽ buộc phải lấy lại một tòa Tử Nguyên động phủ từ tay của đệ tử khác của mình để ban thưởng cho Chu Nguyên. Chỉ là nếu như hắn dám làm như thế thì trong nội tâm của những người đệ tử khác của hắn sẽ sinh ra khúc mắc.
Chu Nguyên thấy cảnh tượng này thì lông mày cũng nhíu lại. Đến lúc này thì hắn xem như là đã thấy được lòng dạ của tên Lục Hoành này.
-Thẩm sư, tuy rằng có thể được tu luyện ở trong Tử Nguyên động phủ là rất tốt, thế nhưng con đường tu luyện cũng không phải là nhất thời, về sau chúng ta sẽ còn có cơ hội. -Chu Nguyên ôm quyền nói.
Nghe vậy nhưng Thẩm Thái Uyên vẫn lắc đầu, nói:
-Ta làm như vậy là có mục đích của mình.
Nhìn bộ dạng này thì có vẻ là Thẩm Thái Uyên, với tính tình ngoan cố đặc hữu của mình, là không muốn từ bỏ.
Nhìn thấy bầu không khí giữa hai bên đang bắt đầu trở nên căng thẳng thì trưởng lão Lữ Tùng vội vàng đứng lên, nói:
-Đã hai bên đều không muốn đồng ý thì liền dựa theo quy củ lúc trước đi, dùng võ phân động phủ.
-Một tháng sau chính là động thí, đến lúc đó bên nào thắng thì toà Tử Nguyên động phủ cuối cùng sẽ thuộc về bên đó.
Nghe vậy thì Lục Hoành lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.
-Vậy thì chờ đến một tháng sau đi.
Trước lúc rời đi thì Lục Hoành ném một ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng cùng chế giễu về phía Chu Nguyên. Dù không nói gì nhưng Chu Nguyên lại có thể cảm nhận được điều mà hắn muốn nói:
-Ngươi sẽ không bao giờ nhận được tòa Tử Nguyên động phủ kia đâu!